Tensei Shitara Slime Datta Ken - Chuyển Sinh Thành Slime

Chương 253



Bây giờ tôi có thể chắc chắn là mình không tài nào hiểu nổi tên ngốc này.

Cậu ta muốn phá hủy thế giới bởi vì cậu ta đã trải qua một tuổi thơ bất hạnh hay gì đó, đúng là không thể hiểu nổi mà.

Làm như có mỗi Yuuki phải chịu đựng tuổi thơ bất hạnh ấy.

Không phải ai cũng đều được hưởng hạnh phúc, con người phải vượt qua sự bất hạnh của bản thân, trưởng thành hơn, và trở thành những con người vĩ đại.

Cuộc sống của tôi có lẽ là thiên về bên hạnh phúc nhiều hơn, vì vậy tôi không dám chắc tôi có thể trả lời được nếu được hỏi liệu tôi có thật sự thấu hiểu cảm xúc của những người không được may mắn.

Tuy nhiên, làm tổn thương người khác chỉ vì bản thân không được hạnh phúc ư?! Quá sai lầm.

Con người từ khi sinh ra vốn đã chẳng hề bình đẳng.
Đó là hệ thống của trên thế giới này, chúng ta có thể thử đối xử với nhau một cách công bình trong giới hạn của mình, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận sự khác biệt về năng lực bẩm sinh của mỗi người.

Và nếu thế thì rõ ràng một thế giới mà mọi người đều có thể sống với nhau bình đẳng, hòa bình và hạnh phúc chỉ là một giấc mộng viển vông.

Và nếu bạn nói rằng thế giới này không hoàn hảo thì cũng không hề sai, đó là sự thật.

Kể cả Velda, kẻ đã cố gắng tạo ra một thế giới mà hắn có thể kiểm soát hoàn toàn; hắn cũng chẳng hơn gì một tên ngốc đến mức còn không hiểu được lý tưởng của Veldanava.

Nhưng còn hơn thế nữa, cái suy nghĩ là sẽ tốt hơn nếu phá hủy mọi thứ và đưa tất cả mọi thứ trở về hư vô của Yuuki mới đáng nói, thật quá ngây thơ và trẻ con.
Cậu ta là một kẻ ích luôn trốn tránh trách nhiệm. Là một tên liều lĩnh cứng đầu, không chịu thừa nhận bất cứ ý kiến nào khác ngoài

bản thân mình.

Rốt cuộc Yuuki chỉ là một tên ngốc mà tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được.

Thế giới này thật tàn nhẫn nhưng nó cũng cho ta biết bao điều.

Đó là thế giới mà Veldanava đã tạo ra.

Duy nhất một mình trong không gian trống rỗng vô định, không thể chịu đựng nổi sự cô đơn.

Và thế là ông ta đã tạo ra thế giới này để tiêu khiển cho bớt chán.

Và trong thế giới đó, hạt giống của sự sống đã nảy mầm. Những người có ý thức suy nghĩ riêng đã xuất hiện, giống như Veldanava đã dự định.

Sau nhiều năm, con người được sinh ra với vai trò là vật chứa đựng linh hồn, với ý chí tự do và trí thông minh cao.

Veldanava rất vui mừng.

Ông ta đã phát chán trong cái thế giới trống rỗng này. Quan sát các hoạt động của các dạng sống là đã đủ thú vị rồi, nhưng các hoạt động của những sinh vật được gọi là con người này lại khiến cảm xúc của ông thay đổi.
Tuy nhiên, có một vấn đề.

Những con người đã đạt được kiến

thức, và họ bắt đầu khıêυ khí©h lẫn nhau và cuối cùng dẫn tới hậu quả mà ông đã không ngờ.

Nếu ông để mặc họ, họ sẽ phát động chiến tranh và dần bước vào con đường tự diệt.

Ông đã tạo ra một số thế giới khác nhau, nhưng tất cả chúng đều có cùng một kết quả.

Lý do của chuyện này là vì cảm xúc.

Đó là thứ mà ông đã đưa vào như một phương tiện để kí©h thí©ɧ con người và giúp họ phát triển hơn, nhưng khi những cảm xúc trở nên quá cực đoan thì chúng có khuynh hướng bài trừ ý kiến

của người khác.

Nhiều khái niệm về công lý sinh ra qua nhiều cách suy nghĩ khác nhau.

Đó là suy nghĩ của Veldanava.

Ông đã quyết định rằng hiện tượng này là một thứ dù hơi độc ác nhưng lại rất cần thiết, và vì vậy ông đã chấp nhận thế giới trở thành nơi để thí nghiệm linh hồn.

Chiến tranh sẽ không xảy ra nếu con người hoàn toàn bị ông kiểm soát.

Tuy nhiên, cảm xúc của họ sẽ không còn bị kí©h thí©ɧ nữa, và thế giới sẽ trở thành một nơi mà tất cả mọi thứ có thể công bằng, nhưng lại thiếu đi ý chí tự do.

Đó không phải là thế giới mà Veldanava muốn.

Ông đã thử nghiệm nhiều lần sau đó, cố gắng đẩy con người phát triển theo hướng mà ông muốn.

Một số thế giới song song tồn tại với các chi tiết thay đổi nhỏ khác nhau, cho phép chúng phát triển theo nhiều hướng khác nhau.

Trong hệ thống này, những con người có linh hồn đặc biệt trưởng thành được chọn để giám sát linh hồn. Và thế là, các Thiên Thần và Ác Quỷ đã ra đời.

Hệ thống đã được xây dựng để các linh hồn trong tất cả mọi không gian đều có thể lưu thông qua lại.

Những Người giám sát bị giới hạn mức độ mà họ có thể can thiệp, và được ra lệnh ngăn không cho nền tảng của thế giới sụp đổ.

Đó là Guy, Ramiris, Dino và những người khác tương tự thế.

Bởi vì có rất ít mana trên thế giới mà tôi đã sống lúc đầu (tức Trái Đất), tôi chưa bao giờ chứng kiến

bất cứ chuyện gì liên quan đến linh hồn, nhưng có lẽ ở đó cũng có những Người giám sát khác.

Chà, đó chuyện đương nhiên.

Dù sao thì, việc xây dựng hệ thống đã hoàn tất.

Cuộc tàn sát của những cự nhân bất ngờ xuất hiện đã kết thúc, và thế giới đã dần ổn định trở lại.

Ngay khi mọi chuyện bắt đầu tốt lên thì Bánh xe Số phận lại bắt đầu lăn chuyển.

Veldanava gặp Lucia, giữa họ đã nảy sinh tình cảm và yêu nhau.

Và rồi Milim ra đời.

Khi chuyện đó xảy ra, Veldanava đã đánh mất toàn bộ sức mạnh, tôi đoán chuyện này liên quan đến thế lực ràng buộc thế giới.

Thật là một hệ thống tàn nhẫn và lạnh lùng, nó đã quyết định rằng sự tồn tại của Lucia là một thứ xấu xa.

Theo quan điểm hệ thống, tình yêu của Thần phải được chia đều cho tất cả mọi người.

Và vì thế tình yêu của Veldanava đối với một cá nhân cụ thể chắc chắn đã khiến hệ thống xảy ra lỗi.

Cuối cùng, cái giá phải trả để sửa chữa lỗ hổng trong hệ thống là mạng sống của Veldanava và Lucia.

Ý kiến của Velda là kết tội hệ thống vì đã tiêu diệt người tạo ra nó cũng không phải là điều bất hợp lý. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là một mong muốn ích kỷ, đi ngược lại ý muốn của Veldanava.

Sau cùng thì, Veldanava đã yêu quý thế giới này, và ông muốn Milim, con gái ông, được sống.

Thực tế, ông đã hy sinh bản thân cho hệ thống là minh chứng rõ ràng nhất.

― Cho dù ông ta đã mất tất cả sức mạnh nhưng một vị thần mà bị con người gϊếŧ hại thì quả thực rất vô lý.

Tuy nhiên, Velda thậm chí còn không hiểu nổi điều đó.

Và đó là lý do hắn ta bắt tay với Yuuki và tìm cách hủy diệt thế giới..... Đúng là một câu chuyện nhảm nhí.

◇◇◇

Tôi mở mắt ra.

Trận chiến cuối cùng với Yuuki đã bắt đầu, và――

《Ngài đã tỉnh lại chưa?》

Ah, Ciel vừa nói chuyện với tôi. Nhưng hiện giờ chúng ta ở đâu?

Và chuyện gì đã xảy ra với Veldora?

《Đây là nơi tận cùng của thế giới. Hoặc ngài cũng có thể gọi là "Tận cùng của không-thời gian". Veldora đang ở trong『Không gian ảo』. Vì thế anh ta vẫn an toàn, ngài không phải lo lắng.》

Tôi hiểu rồi, vậy là Veldora đã được an toàn.

Tốt thật... uh, huh? Đây là một không gian rộng lớn nhưng lại trống rỗng, nhưng, cổ nói đây là "Tận cùng của không-thời gian" ư? C-có lẽ vậy, thời gian dường như ngừng trôi và dừng lại hẳn ở nơi này. Và tôi cũng không hề thấy không gian giãn nở ra...

《Vâng. Dòng chảy của thời gian đã dừng lại trong thế giới này. Và sự giãn nở của không gian cũng đã kết thúc, và dần trở thành hư vô theo định luật entropy. [1]》

Hả? Cô đang nói như thể cô đã quan sát việc đó xảy ra ấy?

《Đúng vậy. Chúng ta đã bị đòn tấn công của Yuuki ném vào nơi tận cùng của không-thời gian bởi. Hành tinh đã vượt quá tuổi thọ của nó, nhưng thế giới vẫn chưa bị phá hủy. Nên tôi đoán, chắc hẳn Yuuki vẫn chưa hủy diệt thế giới được. Tôi đoán rằng tuổi thọ của hắn ta đã hết trong khi phá hủy các thiên thể và không-thời gian liên tục. Tuy nhiên, tôi không thể xác định xem ước muốn của hắn ta đã được thực hiện thông qua điều này hay chưa. Sau đó, tôi trôi nổi vào không gian, và chứng kiến vũ trụ dần đi đến kết thúc.》

――Tôi không thể hiểu nổi chính xác là Ciel đang nói cái quái gì nữa...

Cô ấy đã chứng kiến

sự kết thúc của vũ trụ? Cái quái gì thế...?

Ý tôi là, không đời nào bạn có thể sống sót trong một tình huống như thế này.

Thà nói gì đó khác thì tôi còn tin được― nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, Ciel không bao giờ nói dối.

Đôi khi, tôi cũng bị cô ấy lừa, nhưng cũng không hẳn là cô ấy nói dối, nếu có thì, một là tôi đã hiểu lầm cô ấy ― hoặc hai là cô ấy đã khiến tôi nghĩ vậy ― chỉ thế thôi.

Nếu cô ấy không nói dối, thì lẽ nào chúng tôi thực sự đang ở trong nơi tận cùng của vũ trụ?

《Vâng, đúng vậy. Giờ thì, ngài định làm gì tiếp theo?》

Tôi sẽ làm gì sao?

《Đã quá nhiều thời gian trôi qua, nên『Băng Hoại Hư Vô』đã tích trữ được rất nhiều năng lượng. Veldanava dường như đã đánh mất『Băng Hoại Hư Vô』khi tạo ra thế giới, nhưng ngài thì có『Không gian ảo』, nên không thành vấn đề. Vì『Không gian ảo』là vô hạn, nên nó không thể lấp đầy được, nhưng nó đã nạp đủ năng lượng để xây dựng lại thế giới hàng chục nghìn lần. Hay nói cách khác, điều này có nghĩa là ngài có thể tái tạo mọi người mà ngài từng biết, kể cả ký ức của họ, ngài có thể tạo ra một thế giới gần giống với thế giới mà ngài đã rời bỏ. Vậy ngài sẽ làm gì? 》

Cái...?

Tôi bị sốc.

Nếu đây thực sự là "Tận cùng của không-thời gian", thì điều đó có nghĩa là Benimaru, Shuna, Tempest, và bạn bè của họ, Diablo và các Ác Quỷ, Guy và Ramiris và Milim, tất cả những người tôi yêu quý không còn tồn tại trên đời nữa. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra điều đó.

Nói cách khác là, tôi đã thua Yuuki.

「Khốn nạn!! Thế này có nghĩa là ta đã hoàn toàn thua Yuuki rồi!!」

《Không, ngài nhầm rồi. Yuuki không thể tiêu diệt ngài.》

Nhưng, tôi đã không thể bảo vệ những người mình yêu quý.

Thế thì chẳng có nghĩa lý gì cả. Nếu tôi là người duy nhất sống sót thì chẳng có nghĩa lý gì cả.

Và ngay cả khi có thể tái tạo ký ức và DNA của họ giống y hệt như cũ, nhưng liệu đó có còn thực sự là họ nữa không?

Liệu tôi có thể tương tác với họ giống như trước, trong khi chính tay tôi đã tạo ra họ, một lần nữa có được không?!

Thật là vô nghĩa, khốn khϊếp!!

「Chỉ là giả mà thôi! Dù chúng ta có bào chữa thế nào đi nữa, thì vẫn không thể chối bỏ được sự thật là ta đã thua Yuuki...」

Về mặt logic, Ciel nghĩ rằng tôi nên tạo ra một thế giới mới mà không có kẻ dị giáo mang tên Yuuki.

Thật vậy, đó có lẽ là câu trả lời đúng.

Bạn có thể nói rằng chẳng có gì sai cả.

Nhưng tôi không muốn thế.

Làm sao tôi có thể hồi sinh những người bạn đã chết bằng cách đó chỉ để khiến tôi bớt cô đơn chứ? Tôi thà chết còn hơn.

Tôi biết mình đang rất cố chấp.

Nhưng đó cũng là lý do tại sao tôi không thể cho phép bản thân mình tạo ra một thế giới thuận tiện cho tôi.

Trong cái thế giới đó, tôi có khả năng sẽ chết dần chết mòn và cuối cùng là chết hẳn.

Thà một mình ôm lấy nỗi cô đơn còn hơn níu kéo chút huy hoàng của quá khứ chỉ để an ủi bản thân.

《Tôi mong ngài sẽ trả lời như vậy.》

Tôi hét lên trong cơn thịnh nộ, nhưng Ciel trả lời như thể cô ấy đang hài lòng.

Và rồi cổ tiếp tục.

《Ngoài ra, ngài vẫn chưa bị Yuuki đánh bại mà. Ngài chỉ cần đi và đánh bại hắn ta ngay bây giờ là được.》

Ciel nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

Đi và đánh cậu ta ngay bây giờ ư? Quay trở về quá khứ đã trôi qua từ rất lâu rồi?

Một điều như vậy có thể ...

Chloe có『Bước nhảy thời gian』(Time Leap) có thể đọc được ký ức từ tương lai, nhưng đó thực sự chỉ là một kỹ năng cho phép bạn quay ngược lại quá khứ của mình thôi.

Và nó không thể kích hoạt được một khi thời gian đã bị dừng lại.

Yuuki đã cẩn thận lên kế hoạch nhằm ngăn chặn những lối thoát thân khi cậu ta dừng thời gian.

《Không, không thành vấn đề.『Dịch chuyển』mới có được từ Mai chẳng khác gì ngoài nguyên mẫu của một kỹ năng khác. Kỹ năng này không phải là "kỹ năng cho phép ta quay trở lại nơi bạn đã từng đến" mà là một "kỹ năng cho phép ta đi xuyên không-thời gian và đến địa điểm mà mình muốn". Tương tự như việc ngài có thể kiểm soát không-thời gian, quay ngược thời gian cũng sẽ là một việc dễ dàng đối với ngài.》

Tôi choáng váng.

Không có gì lạ khi Ciel vẫn hành động bình thường bất chấp cơn thịnh nộ của tôi.

Ngay từ đầu, cô ấy đã biết tôi muốn gì.

「Thế thì thôi giả vờ đi. Cô biết thế chẳng giống cô tí nào phải không? Rằng tôi rất ghét thua cuộc! 」

《Như ý ngài, thưa chúa tể.》

Ciel đáp lại mệnh lệnh của tôi.

Bằng một cách dễ dàng như mọi khi. Đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng tôi chỉ vừa mới tỉnh lại, trong khi Ciel đã phải trải qua vô số thiên niên kỷ chờ tôi tỉnh dậy.

Có một niềm vui không thể chối cãi trong giọng nói đáp lại mệnh lệnh của tôi.

Để đáp lại kỳ vọng của cô ấy, tôi phải chọn thế giới cảm thấy phù hợp với mình.

Tôi sẽ không thất bại nữa đâu

Và giờ đã đến lúc tôi kết thúc mọi chuyện rồi.

Đúng lúc đó, thời gian của tôi bị bẻ cong và quay về quá khứ.

◇◇◇

Tôi lập tức cảm thấy rằng mình đang ở một nơi khác.

Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được một chùm sức mạnh đủ để biến cả thế giới này ra tro bay thẳng vô mặt mình.

Nhưng thay vì hoảng loạn, tôi nuốt cả vụ nổ.

Ồ, đã thật đấy.

Dường như nó giúp tôi phục hồi phần năng lượng đã cạn kiệt lúc bẻ cong thời gian.

「Ngươi là ai!?」

Một giọng bàng hoàng đến từ Yuuki hiện đang ở phía sau tôi.

Vâng, tôi đã dự định sẽ quay lại đúng lúc tôi biến mất, nhưng có vẻ như đã thời gian trôi qua một chút.

Chà, nó vẫn gần như hoàn hảo rồi, chỉ lệch có chút chứ nhiêu đâu. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm thế mà.

Xét cho cùng, từ những gì tôi quan sát được thì không ai ở đây bị thương cả.

「... Là cậu đấy ư, Rimuru?」

Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc cầu vồng ngập ngừng hỏi tôi.

Ai hỏi tào lao vậy?! Là tôi chứ còn ai vào đây nữa!! Tôi xém chút nữa buột miệng nói ra.

Tuy nhiên, xét theo luồng không khí nhẹ nhàng toát ra từ cô ấy, tôi nhận ra rằng người này có lẽ là Ramiris.

「Cô là Ramiris đấy ư? Vậy là cô đã trưởng thành sao?」

「Oh― !! Đồ-ngốc-ngốc-ngốc ― !! Chúng tôi đã rất lo cho cậu đấy !! 」

「P-phải đấy! Tự dưng cậu lặn đi đâu mất tăm rồi lại đột nhiên nhảy ra hù bọn tôi đứng tim thế này đây, nhân cách của cậu thật là thối nát. Sự hiện diện của cậu đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, bọn tôi cứ tưởng rằng cậu đã bị thổi bay đến tương lai rồi chứ!!」

「Cậu chỉ vô tình vô hiệu hóa vũ khí mạnh nhất của bọn tôi thôi sao... Ngoài ra, cái quái gì thế này? Cậu dường như đã trưởng thành hơn so với lúc nãy à?」

Trong khi dường như thời gian vẫn chưa trôi qua quá lâu, nhưng dường như họ vẫn vô cùng lo lắng khi tôi biến mất.

Ngoài ra, dường như năng lượng tôi vừa nuốt hồi nãy là thứ mà Guy và những người khác đã sử dụng toàn lực tấn công Yuuki. Một mặt, tôi cảm thấy họ có chút hơi yếu, nhưng cũng đúng là đòn tấn công yếu quá có lẽ sẽ khiến Yuuki còn mạnh hơn nữa thôi. Mà đó không phải vấn đề.

Quan trọng hơn là ngoại hình của tôi có vấn đề gì sao?

Nghĩ vậy, tôi liền nhìn xuống người mình. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi đã lớn thành một người trưởng thành.

Tôi cũng không có ngực hay nam tính gì hết, vì thế nếu tôi được hỏi liệu sự phát triển này có ý nghĩa gì không ấy hả, tôi sẽ phải nói là méo.

Tôi biết rằng Ciel đã tạo ra tất cả năng lượng trong khoảng thời gian đó, vì vậy nó có khả năng là một ảnh hưởng từ việc đó.

「Chà, ai quan tâm đến những vấn đề tầm thường đó. Chúng ta vẫn chưa kết thúc trận chiến mà. Tôi cần phải giải thoát cho anh chàng khỏi nỗi thống khổ của hắn. Vì vậy, như tôi đã nói, hãy cho tôi một phút.」

Tôi nói với họ trước khi quay mặt về phía Yuuki.

Cậu ta không nói gì cả. Thanh kiếm của cậu ta đang ở trong vỏ và cánh tay cậu đang gập lại.

「Guy?」

「Tôi không nghĩ Rimuru có thể thua dù có nhìn thế nào đi chăng nữa. Đây mới thực sự là chiếu tướng.」

Guy trả lời Ramiris và nhún vai.

「Này, cái flag đó là... lại nữa, nhiều flag quá rồi đấy...」

Ramiris thì thầm.

Sau đó với giọng trầm lặng hơn, cô lẩm bẩm về việc phải trải qua những rắc rối khi trở về dạng ban đầu của mình... nhưng giờ thì chẳng có nghĩa lý gì nữa. Cô ấy trông có vẻ buồn. Để cổ vũ cho cô ấy sau này thì chắc tôi nên làm gì đó.

Có lẽ Diablo đã tin rằng tôi sẽ trở lại bởi vì cậu ta có một cái nhìn tự mãn trên khuôn mặt như thể cậu ta cho đó là điều đương nhiên. Mặc dù vẻ mặt cậu ta khi nhìn tôi hơi bị mê hoặc. Liệu tôi có thể trở lại làm Rimuru ngày trước được nữa không? Tôi thấy hơi lo rồi đấy.

Chloe trông như sắp khóc, nhưng cũng giống như Guy, em ấy đã tra kiếm vào vỏ và quyết định theo dõi cuộc chiến. Em ấy tin tưởng tôi. Đừng lo, tôi sẽ không làm em phải thất vọng đâu.

Cảm nhận được hỗ trợ của mọi người ở lưng tôi, tôi giơ thanh katana vào phía trước mặt Yuuki.

「Giờ thì hãy kết thúc chuyện này thôi. Tôi đã cùng cậu chơi cái trò chơi trẻ con này đủ lâu rồi đấy. Cậu không nghĩ rằng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi sao?」

「Không thể nào!? Rimuru, ngươi đã hoàn toàn bị ném vào nơi "Tận cùng của không-thời gian" rồi mà!!」

Đôi mắt của Yuuki đỏ bừng khi cậu ta hét lên như không muốn chấp nhận sự thật.

Tôi hiểu cảm giác của cậu ta.

Đó chỉ là do cậu ta chọn nhầm đối thủ thôi.

Nếu cậu ta đấu với bất cứ ai khác, cậu ta có thể đã có cơ hội giành chiến thắng.

Chú rất tốt nhưng anh rất tiếc, Yuuki à.

「Chà, đúng là tôi bị thổi bay. Tôi mắc vào cái bẫy của cậu vì tôi bận phân tích ma thuật khởi nguyên. Ấn tượng lắm. Nhưng tiếc là nó vô dụng với tôi.」

Tôi nhẹ nhàng nói với Yuuki.

《Tôi thấy khá đau khi ngài đổ lỗi cho tôi vì đã rơi vào cái bẫy đó. Tuy nhiên, đúng là tôi có hứng thú với ma thuật khởi nguyên. Dù hơi bực nhưng tôi sẽ không phủ nhận chuyện đó.》

Ciel nói trông không được thích thú lắm nhưng thay vào đó là rất nhiều oán giận. Tôi quyết định lơ cô ấy đi.

Nói chung, tôi có làm gì sai đâu.

「Không, không thể nào... nhảy xuyên thời gian...? Không hề xây xát gì, đến đúng nơi mình muốn... từ... "Tận cùng của không-thời gian" ngươi nói... thế sao? Không thể nào... Không, không đời nào một kẻ như thế lại có thể tồn tại... Nếu thế ngươi đã trở thành một vị thần siêu việt―― 」

Yuuki tiếp tục lẩm bẩm.

Có thể thấy rằng cậu đã tuyệt vọng phủ nhận tình hình hiện tại.

Và sau đó――

Đột nhiên, cậu ta dồn hết sức vào thanh kiếm và chém về phía tôi.

Tôi không cần phải né, thay vào đó, tôi đẩy tay trái ra và nắm lấy thanh kiếm.

Lưỡi kiếm vung xuống với một tốc độ bàn thờ đã bị kẹp giữa ngón tay cái và ngón trỏ của tôi. Nó hoàn toàn đứng yên.

Tôi liếc nhìn Yuuki đang choáng váng, rồi tung ra một cú đá nhẹ.

Ở đầu kia, Yuuki vứt thanh kiếm - Veldanava và lùi về phía sau.

Dù vẫn còn sống, nhưng cậu ta có thể đã mất đi một nửa khả năng chiến đấu.

Chuyện này là do tôi đã rút một nguồn năng lượng hắc ám từ『Băng Hoại Hư Vô』có khả năng cản trở sự hỗ trợ sự sống, và kết hợp nó vào cú đá.

Yuuki ho dữ dội trước khi ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt chết lặng.

「NGƯƠI, RỐT CUỘC NGƯƠI LÀ CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ―――― !?」

Có một cú sốc và bối rối trên mặt cậu ta khi đang hét lên với tôi.

Tôi cười khi nghe những lời này.

Sự khờ dại của Yuuki trông thật mắc cười.

Cậu ta vô cùng ngu dốt, và tất cả những gì tôi có thể làm là cười.

Satoru Mikami.

Rimuru Tempest.

― Hay có lẽ cậu ta nghĩ tôi chính là Veldanava?

Tôi ư? Tôi là ai sao?

Không phải đã quá rõ rồi sao!

Tôi tên là――――――――

Lóe sáng.

Một ánh chớp chói lòa bất ngờ tỏa sáng khắp nơi này.

Và rồi một luồng không khí đáng ngại mang sắc màu hắc ám bắt đầu tuôn ra từ cơ thể tôi như thể nuốt chửng ánh sáng ấy.

Dòng ánh sáng nhẹ nhàng bao trùm lên Ramiris, Milim và những người bạn khác của tôi. Chữa lành tất cả vết thương của họ, và bảo vệ họ khỏi luồng khí bóng tối tà ác.

Còn đối với những người không được ánh sáng bảo vệ ― như cho Yuuki ...

「Dừng lại, đừng đến gần hơn nữa! Thế giới. Ta muốn――」

Cậu ta dường như đang vật lộn bằng toàn bộ sức lực, nhưng cơ thể cậu ta đang xấu đi mà không thể làm bất cứ điều gì được.

「Bỏ cuộc đi. Cậu đã đi quá xa rồi đấy. Nếu cậu làm sai điều gì, thì cậu phải biết ăn năn hối lỗi đúng không? Hối lỗi theo cách của cậu ít nhất là những gì cậu có thể làm được. Cậu có thể ngồi suy ngẫm về tính ích kỷ và sự non nớt của bản thân trong『Không gian ảo』. Đó là giới hạn tối đa mà tôi cho phép.」

Tôi lạnh lùng tuyên bố.

Yuuki tiếp tục chiến đấu đến cùng, nhưng tất cả đều vô ích cả.

Cậu ta đã chuyển tất cả kỹ năng của mình vào Veldanava Sword, và vì vậy lúc này cậu ta chẳng thể làm gì được.

- Đừng mà, làm ơn đừng nhốt ta. Không, tại sao lại như vậy...

- Yuuki, mọi chuyện thành ra thế này là tại ta đã không thể dẫn dắt em đến cùng sao? Thật là một đứa trẻ rắc rối. Ta tự hỏi đến khi nào thì em mới có thể ngừng gây rắc rối giống như vầy nữa.

- Sư phụ... ? Thế, nghĩa là... người cũng đang ở đây sao, sư phụ...

- Phải. Ta sẽ ở đây ăn năn cùng em. Em sẽ không đơn độc đâu.

- Con hiểu rồi. Nhưng chỉ là, con đã sai ở đâu――

Trước khi kịp nói những lời cuối cùng, ý thức của Yuuki đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đã bỏ cậu ta vào trong『Không gian ảo』.

Việc trốn thoát là bất khả thi cho đến khi tôi chết― tốt thôi, ngay cả khi tôi chết ― cậu ta sẽ không bao giờ được tự do nữa.

Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không chắc là mình có tuổi thọ hay không nữa...

Bất kể, người đang nói chuyện với Yuuki lúc cuối――

Nếu đó là sự thật, thì điều này thậm chí còn chả phải là một hình phạt đối với Yuuki nữa, trên thực tế, nó phải là một kiểu giải thoát mới đúng.

Tôi bắt đầu suy nghĩ khi cho phép bản thân mình đắm chìm trong cảm xúc như vậy.

Và như thế, trận chiến cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng thuộc về tôi.

-----------

[1] Translator: Cái phần định luật entropy mình đã tìm hiểu dựa trên nhiều nguồn khác nhau nên tính chính xác và thống nhất có thể không đảm bảo lắm.

Đầu tiên thì phải hiểu khái niệm entropy là gì? Nói nôm na thì entropy là thước đo mức độ xáo trộn, hỗn độn, là đại lượng đo mức độ vô trật tự của hệ vật lý.

Đây là một khái niệm liên quan mật thiết đến nhiệt động lực học. Chính xác hơn là nguyên lý 2 của nhiệt động lực học. Định luật 2 này phát biểu như sau "Một hệ lớn và không trao đổi năng lượng với môi trường (hệ kín) sẽ có entropy luôn tăng hoặc không đổi theo thời gian". Hiểu đại khái là mọi thứ sẽ ngày càng đi từ trật tự tới vô trật tự, tức là entropy ngày càng tăng, ngày càng hỗn độn.

Trong định luật 2 nhiệt động lực học có nhắc tới hai quá trình. Là quá trình thuận nghịch và bất thuận nghịch. Và ở đây chắc ý tác giả đang nói tới quá trình bất thuận nghịch. Có thể hiểu quá trình bất thuận nghịch là như này "Giả dụ như trộn 2 thùng sơn lại với nhau, một thùng sơn đen, một thùng sơn trắng. Thì chắc chắn nó sẽ ra một thùng sơn màu xám. Và gần như không thể từ thùng sơn xám đó mà tách ra lại thành sơn đen hay sơn trắng thuần túy như ban đầu được nữa". Cứ hiểu rằng đây là quá trình chỉ diễn ra theo một chiều duy nhất, không thể đảo ngược được. Nói cách khác, mọi hệ vật lý đóng kín có xu hướng biến đổi từ trật tự đến vô trật tự và ngày càng vô trật tự hơn.

Giờ thì xét đến một hệ kín lớn hơn là toàn vũ trụ (vũ trụ không trao đổi năng lượng với bất kỳ một hệ thống nào khác bên ngoài vũ trụ). Do vũ trụ là hệ kín nên entropy của nó luôn tăng theo thời gian, nghĩa là nó sẽ ngày càng lộn xộn, vô trật tự. Kết hợp cái này với thuyết giãn nở vũ trụ (thuyết này cho rằng vũ trụ không ngừng giãn nở với tốc độ ngày càng tăng), nghĩa là nó có gia tốc. Từ đây có thể hiểu được rằng vũ trụ giãn nở ngày một nhanh hơn, và đến một lúc nào đó sẽ tan loãng thành hư không. Chiều giãn nở của vũ trụ trùng với chiều tăng của entropy, và cũng là chiều của thời gian (thời gian cũng chỉ có một chiều duy nhất, từ quá khứ đến hiện tại rồi đến tương lai). Cả ba chiều này đều có tính không thể đảo ngược. Có thể lấy chiều này để xác định các chiều kia.

Đây cũng là một trong ba giả thuyết về kết thúc của vũ trụ, mang tên Big Freeze hay Heat Death (cái chết nhiệt). Khi vũ trụ giãn nở đến vô tận, entropy đạt đến tối đa, có thể nói vũ trụ lúc này là gần như là hư không. Khoảng cách giữa cái thiên thể cực kỳ xa nhau, nhiệt độ của cả vũ trụ lúc này gần như là ở độ không tuyệt đối, 0 độ K hay -273,15 độ C (độ không tuyệt đối là nhiệt độ thấp nhất trên lý thuyết, tại nhiệt độ này mọi phân tử sẽ ngừng chuyển động).

Lúc này vũ trụ sẽ ngừng giãn nở, vì gần như đã hết năng lượng cung cấp cho năng lượng tối (loại năng lượng lý thuyết, được cho là đứng đằng sau nguyên nhân làm vũ trụ giãn nở). Và lúc này không gian có thể coi là không giãn nở thêm nữa. Đây là kết thúc của không gian.

Còn cái thời gian ngừng trôi thì mình không chắc chắn lắm. Đây chỉ là quan điểm cá nhân của mình thôi. Theo Wikipedia: thời gian là thuộc tính của vận động và phải được gắn với vật chất, vật thể. Giả sử rằng nếu mọi vật trong đứng im, khái niệm thời gian trở nên vô nghĩa. Mà từ trên thì ta thấy vũ trụ gần như chẳng còn gì cả, kể cả không gian cũng dừng lại thì thời gian ở đó cũng vô nghĩa chăng?

Tất cả những thứ kể trên chỉ là phỏng đoán cá nhân của mình thôi, nó được tham khảo từ nhiều nguồn, trộn lẫn nhiều bộ môn khoa học khác nhau (vật lý học, nhiệt động lực học, vũ trụ học và cả triết học), hầu như những thứ trên chỉ toàn là lý thuyết hoặc dựa trên giả thuyết nên không đảm bảo tính chính xác cũng như tính thống nhất. Mình hy vọng nó đủ để cho mọi người một cái nhìn tổng quát về điều mà tác giải đề cập.

P/S: Thực ra giải thích đầy đủ chi tiết thì nó dài gấp 2-3 lần thế này nữa cơ, nhưng mình đã rút gọn lại bớt vì thấy quá dài.