Mondo bị Rosalie dập cho tơi bời, nhưng nhờ được mọi người hồi phục, cậu ta vẫn có thể gắng gượng được.
「T-Tôi thấy đỡ hơn rồi――」
Cậu ta lảm nhảm thế kia làm tôi hơi quan ngại à.
Đừng cố quá, Mondo. Kẻo thành quá cố đấy. Thật khó chịu khi không thể khuyên cậu ta được.
Nhưng trong tất cả, Magnus mới chính là vấn đề.
Tôi hy vọng rằng Julius có thể thuyết phục cậu ta, nhưng có vẻ tôi đã quá ngây thơ rồi.
「Tại sao cậu lại làm vậy hả?」
「Tớ không chỉ coi cậu như một người bạn đơn thuần, mà là một người bạn tâm giao cùng chia sẻ nỗi niềm!?」
Julius hỏi, còn Karma thì gào lên.
Câu trả lời của Magnus lại đầy tự giễu.
「Julius này, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nhưng mà, chắc chắn rằng cậu sẽ hiểu được cảm giác của tôi chăng?」 「Gì cơ?」
「Cũng như tôi, cậu đang gánh trên mình vận mệnh của cả đất nước. Tôi biết cậu luôn khao khát được gần gũi hơn với mọi người. Bát súp ấy, ngon lắm phải không? Khi được ăn cùng với bạn bè ta luôn cảm thấy ngon miệng. So với nó thì… những bữa cơm lạnh lẽo, vô tình, thật khó nuốt. Bất kể là nguyên liệu hảo hạng đến đâu. Hay đầu bếp tài giỏi đến cỡ nào. Những món ăn mà ta nếm một mình thật nhạt nhẽo, vô vị――」
Ắt hẳn đó là những lời xuất phát từ tận trái tim, bởi giọng của Magnus nhuốm màu cô đơn.
「Magnus… cậu đang...」
Julius hỏi.
Magnus tiết lộ một sự thật động trời.
「Tôi là họ hàng thân thích của tiên hoàng đế, Rudra bệ hạ. Đế quốc đang đấu đá nhằm chọn ra tân hoàng đế. Tiên hoàng đế vẫn chưa chính thức thành thân. Vì vậy, bệ hạ không có người nối dõi, tức phải chọn một người trong số thân tộc của ngài. Và, tôi chính là người duy nhất. Trong suốt thập kỷ qua, nguyên lão viện đã nắm toàn bộ chính quyền. Và thành viên của nguyên lão viện lại do chính tay Ma Vương chọn. Chẳng khác nào chúng tôi vẫn đang nằm dưới ách cai trị của Ma Vương, khó lòng có thể gọi là độc lập được. Nhưng trị an tại đế đô lại được đảm bảo, và một số người dân thực sự hạnh phúc. Cũng nhờ gia tộc tôi chuyển ra thành phố khác sống nên có thể coi là ngoài tầm kiểm soát của Ma Vương.」 Julius vẫn lặng thinh.
Họ trừng mắt nhìn nhau, giương cao mũi kiếm. Nhưng trông như chẳng còn chút sức lực nào.
「Magnus… cậu...」
Đến cả Karma cũng không biết nên nói gì.
Cũng chẳng lạ. Câu chuyện vừa rồi quá sức nặng nề, trái ngược với tính cách thân thiện vui vẻ thường ngày của cậu ta.
Ngay chính tôi cũng trầm mặc suy tư.
Phải, quả thực là nguyên lão viện toàn quyền điều hành đế quốc.
Song, họ chỉ dưới quyền tôi trong một năm đầu hậu chiến tranh. Sau đó tôi mặc cho họ tự xử.
Tuy nhiên, họ lại nghĩ rằng mình đang bị tôi cai trị suốt bằng ấy năm…
Tôi có thể thâu tóm cả thế giới tùy thích, nhưng mà hổng có hứng.
Và thật sốc khi biết người của đế quốc lại nhìn tôi như thế.
Vấn đề là ngai vàng bị bỏ trống quá lâu vì không có ai đủ tư cách kế vị… nhưng đó là chuyện của họ. Nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng tôi không việc gì phải quan tâm họ tận tình đến thế.
Hơn nữa, bình yên được trao cho thì rất dễ mất đi.
Cho dù họ có tiếp tục như hiện tại hay cố đạt đến một nền dân chủ toàn diện, thì đó không phải là chuyện mà tôi phải xía vào.
Nếu một người chính trực lên làm lãnh đạo, thì có lẽ chính quyền đế quốc sẽ không đến nỗi.
《Quả là một giấc mộng viển vông.》
Có lẽ vậy, nhưng dân chủ cũng không tốt nếu người dân đều ngu xuẩn. Khả năng sẽ có những kẻ thi hành chính sách ngu dân khiến họ tránh xa khỏi chính trị, để cho hắn được tự tung tự tác… Dân chủ không phải bao giờ cũng tốt.
Trong chính trị không tồn tại đáp án đúng.
Tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu có nhiều quan điểm đa dạng với những phong cách chính trị khác nhau.
Ở Tempest, những gì tôi cho rằng đúng sẽ thành luật.
Nhưng tôi vẫn có thể sai. Cho nên miễn bàn về cách trị quốc của người ta.
Tôi nghĩ là vậy…
Cứ thế này thì tôi sẽ bị hiểu lầm mất, phải ngồi lại trà nước với nhau nói cho ra lẽ mới được.
《Tôi không nghĩ cách ấy sẽ hữu ích. Mỗi người có một tư tưởng khác nhau, không phải ai cũng có thể đàm đạo được.》
Suy cho cùng, ai cũng đều vì mình.
Những gì họ muốn tin vào là tốt, còn lại tất cả đều là xấu.
Chẳng còn cách nào khác ngoài cùng ngồi lại bàn luận, rồi nhân nhượng thỏa hiệp và cố hòa hợp với nhau.
《Chủ nhân, chỉ cần ngài dùng『Điều hướng suy nghĩ』thì mọi ý nghĩ sẽ thống nhất làm một.》
Tôi không thích thế.
Một thế giới toàn những kẻ lúc nào cũng ngoan ngoãn dạ vâng thì thật chán chết, tương lai mờ mịt.
Chiến tranh thì còn chịu đựng được, nhưng tôi không bao giờ chấp nhận ý chí của con người bị ràng buộc.
Nhưng, gạt chuyện đó sang một bên, nếu những người khốn khổ như Magnus xuất hiện là do lỗi của tôi, thì tôi ước mình có thể giúp được gì đó…
「Chính tôi cũng không tin mình có thể chống lại được Đại Ma Vương. Nhưng đã có hàng trăm nghìn binh sĩ thiệt mạng. Và những người không thể tha thứ đang muốn chĩa lưỡi gươm về phía Đại Ma Vương. Chọc giận hắn ta cũng đồng nghĩa ngày tàn của đế quốc… Tôi buộc lòng phải ngăn họ lại――」
Magnus nói bằng một giọng đau khổ.
Thiệt sự, họ sợ tôi tới mức đó à?
Đừng bảo họ nghĩ tôi là Ma Vương khát máu hay gì chứ?
「Magnus. Đại Ma Vương nhất định sẽ lắng nghe nếu cậu chịu nói chuyện!」
Lão William liếc tôi trước khi thốt lên.
Tôi mừng đến suýt chút nữa thì không kìm được nước mắt.
Các giáo viên khác cũng khuyên giải Magnus.
Nhưng mà tôi thấy quá nửa là để an ủi tôi thì đúng hơn thực lòng quan tâm đến Magnus.
Tuy nhiên, những lời ấy vẫn không thể lay chuyển được nét mặt của Magnus.
「Tôi biết rất rõ! Nhưng tôi có thể làm được gì… đây là cách duy nhất… cho chúng tôi...」
Hử? Magnus có hơi là lạ.
《Tinh thần lực của Magnus đã hao giảm. Trái lại, năng lượng ma quỷ lại đang tăng lên. Phản ứng này là còn vượt trên cả Thượng cấp Ác ma―― là Tổng lãnh Ác ma.》
Tổng lãnh Ác ma!?
Cậu ta nhảy cóc qua Thượng cấp Ma tướng, gọi thẳng thằng trùm luôn á? Song, tôi không nghĩ một con người có thể kiểm soát được Thượng cấp Ma Tướng...
「Dừng lại đi, Magnus! Đây không phải thứ một con người có thể khống chế được đâu!」
Ngạc nhiên thay, người muốn ngăn cản Magnus, lại chính là Irina.
Ả gào lên tuyệt vọng, nhưng dường như những lời ấy không thể chạm tới Magnus.
《Phản ứng của Ác ma càng lúc càng hung bạo. Tinh thần của vật chủ đang bị ô uế. Dường như――》
Theo như Ciel, có lẽ Magnus đã cố ẩn giấu hạch tâm của một Thượng cấp Ma tướng.
Cậu ta đã phong ấn rất kỹ, và chỉ rút một phần sức mạnh của nó khi cần.
Nhưng vì lý do nào đó, nó đã thức tỉnh và cắm rễ trên tinh thần của Magnus.
Có lẽ là từ sự cố đêm trước… Ác ma đã lợi dụng cơn tội lỗi của Magnus khi cậu quay lưng với bạn bè.
Nó là Magnus, nhưng cũng không phải Magnus… nó đã trở thành một thứ không còn là con người.
Một sinh vật ngang tầm với cựu Ma Vương.
Trước mắt tôi, Tổng lãnh Ác ma đã tái thế.
「Cuối cùng thì, ta cũng có được một thân xác tự do!」
Tổng lãnh Ác ma cất lời, bằng giọng của Magnus.
Tôi phớt lờ và hét lên.
「Tất cả rút! Quay lại mau!!」
Nghe tiếng tôi, toàn bộ học viên lập tức rút lui.
Con Tổng lãnh Ác ma nhìn với vẻ thích thú.
Nhưng Độc Hổ đã chặn đường hắn và tung ra cái nhìn đầy hăm dọa.
「Này, mấy người của qua đây mau!」
Tôi hét về phía đám người Liên minh Giải phóng Nhân loại. Nhưng chỉ có hai người đáp lại.
「Đi thôi.」
「Nhưng, Irina...」
「Khẩn trương lên! Thứ đó không biết phân biệt bạn thù đâu!」
Sau khi trao đổi ngắn gọn, Irina và Rosalie cùng băng qua màn chắn.
Màn chắn này do đội ma thuật dựng nên.
Đó cũng là ranh giới của sống và chết.
「Hahaha, Magnus. Có vẻ cuối cùng ngươi cũng quyết định. Được! Giờ hãy cùng thôn tính thế giới nào!」
「Phù, cuối cùng thì. Nếu cậu tung toàn lực ngay từ đầu thì chúng ta đã không bị lũ nhãi này khi dễ rồi.」
Berner và Clad tiến về phía Magnus.
Không―― là Tổng lãnh Ác ma đội lốt Magnus.
「Berner, Clad! Quay lại mau!」
Irina hét lên, nhưng đã quá muộn.
「Kekeke, chưa đủ. Ta cần thêm nữa! Máu thịt! Sợ hãi! Và tuyệt vọng! Hãy dâng lên món quà mừng ngày ta sinh ra nào, ấy chính là nỗi thống khổ của các ngươi! Ngay hôm nay! Ngay bây giờ! Chia vui cùng ta nào!」
Con Tổng lãnh Ác ma dang tay và hét lên.
Tệ rồi đây.
Đến cả Thượng cấp Ma tướng cũng không sánh bằng Tổng lãnh Ác ma.
Ma lực của hắn còn khủng bố hơn cả kẻ cai trị hòn đảo này―― chủng Ma Vương hạ cấp, Nham Sơn Tượng.
Chưa kể, năng lượng của hắn vẫn không ngừng tăng vọt.
Rõ ràng hắn là một Ác ma thượng cổ có bản ngã riêng.
Một Ác ma thông thái.
Một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, mà không một con quái vật bình thường nào có thể bì được.
Và――
Con Tổng lãnh Ác ma bắt đầu di chuyển.
Ggkka!!
Mkaa!!
Hai âm thanh trầm đυ.c vang lên.
Cùng với đó là tiếng la thất thanh của các học viên.
「「「Áááááááá!!!」」」
Một tiếng hét đầy sợ hãi.
Con Tổng lãnh Ác ma bước tới, bóp nát đầu của Berner và Clad trên tay.
Một cách dễ dàng.
Những thi thể mất đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng chí ít họ cũng đã được giải thoát. Không phải đối mặt với nỗi kinh hoàng sắp tới.
Dù sao thì――
「Kekeke, tuyệt hảo. Ta sẽ đoạt lấy “tên” cùng với linh hồn của ngươi.」
Tổng lãnh Ác ma là loài ăn linh hồn.
Berner và Clad không những bị phanh thây dã man, mà còn bị đánh cắp cả linh hồn.
Tức họ đã đồng hóa với Ác ma và phải chịu giày vò vĩnh viễn, còn đau đớn hơn cả cái chết.
Ác giả ác báo, song kết cục này cũng thật tẻ nhạt.
Về phần Tổng lãnh Ác ma...
「Không thể nào… Tự “đặt tên” cho bản thân!? Thật hoang đường――」
Irina kinh ngạc cũng dễ hiểu.
Bẩm sinh Ác ma không thể nào làm được chuyện đó.
Tuy nhiên, riêng Ác ma này có gì đó rất quái.
Có lẽ là oán niệm là thứ đã khiến cho sức mạnh của hắn bộc phát.
Liệu hội Irina đã làm gì đó ngu xuẩn trong cuộc thí nghiệm chăng?
Một việc đã khiến cho ngay cả Ác ma thông thái cũng phải phát rồ...
「Này Irina, mạn phép hỏi cô đã từng thí nghiệm trên Ác ma phải không? Và cô vẫn chưa làm gì với con Thượng cấp Ma tướng đâu nhỉ?」
「Tôi...」
「Vậy là rồi? Đồ đần độn! Cô không đời nào chế ngự được chúng đâu. Sao cô lại không biết có những thứ cấm kỵ tuyệt đối không bao giờ được phạm vào chứ?」
Tôi bực đến độ không nói nên lời.
Thật lố bịch. Tôi thầm rủa trong lòng.
Cô ta thú nhận họ đã bắt một vài con Thượng cấp Ma Tướng và gϊếŧ chúng.
Một trong số đó đã được trong và phong ấn vào người Magnus.
Họ cứ tưởng vậy là an toàn, vì nó chỉ có thể phát huy sức mạnh đến cấp độ Thượng cấp Ác ma là cùng.
Tôi chưa bao giờ nghe câu chuyện nào nực cười hơn thế này.
Trong khi tôi còn đang lắng nghe Irina, con Tổng lãnh Ác ma đã tự đặt tên cho mình xong.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi cũng đủ thấy nguồn năng lượng cuồn cuộn như bão tố ấy đã bình ổn trở lại và bị chế ngự hoàn toàn.
Ác ma đích thực là một sinh vật ghê gớm.
「Xin lỗi vì để ngươi đợi lâu. Ta là “Bernerclad”. Các ngươi nên cảm thấy vinh dự khi được chứng kiến sự tái sinh của ta.」
Con Tổng lãnh Ác ma trịnh trọng giới thiệu bản thân. Bernerclad.
Chỉ đơn giản là ghép hai cái tên lại với nhau. Nhưng quan trọng là hắn đã có tên chứ không phải tên là gì.
Những người duy nhất nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tên, chỉ có tôi và các giáo viên.
Giờ, nên làm gì đây…
Tôi không thể giương mắt đứng nhìn được nữa.
Mọi chuyện bắt đầu rối rắm hơn tôi tưởng.
◇◇◇
Độc Hổ là kẻ đầu tiên di chuyển.
Nó gầm thật lớn rồi bạo dạn tiến tới trước mặt Bernerclad.
「M-Mi… đang cố bảo chúng ta!?」
Chứng kiến cảnh ấy, các học viên kinh ngạc thốt lên.
「Hahaha. Quả là khôi hài. Một con súc vật tầm thường tưởng nó có thể chống lại ta sao. Được, ta sẽ chơi với mi!」
Bernerclad bật cười.
Và hắn bước tới chỗ Độc Hổ.
「Mọi người, tập trung hỗ trợ Độc Hổ!」
Karma hét to.
Tiếng hét ấy như đã đánh thức tất cả mọi người. Gương mặt họ đầy quyết tâm và bắt đầu hành động.
Họ càng lúc càng can trường hơn.
Không một ai khóc lóc hay sợ sệt.
Hằng hà sa số những cột sáng phủ lên người Độc Hổ, cường hóa cho nó.
Không bất cứ một con người nào đủ sức chống lại một quyền của Bernerclad. Bất chấp được cường hóa đến mức nào.
Vì vậy, họ đều hiểu Độc Hổ chính là cứu cánh duy nhất hiện giờ.
Tôi nên làm gì đây.
Tôi rất mừng khi thấy chúng trưởng thành đến nhường này, cứ đà thì tất cả sẽ bị tàn sát.
Độc Hổ cùng lắm chỉ câu được chút thời gian.
Điều quan trọng nhất là không được để bất kỳ ai chết.
Và cứu Magnus.
Thậm chí nếu được, thì tôi muốn đánh bại Bernerclad mà không để lộ danh tính.
Cái cuối khá khoai.
Chà, được đến đâu hay đến đó vậy.
Các học viên theo dõi trận chiến.
Có lẽ Bernerclad vẫn đang vờn thôi, bởi thế trận rất cân bằng.
Nhưng như đã nói, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi biết rất rõ cách biệt sức mạnh giữa Bernerclad và Độc Hổ.
Đúng lúc đó...
「Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này… Thực lòng xin lỗi. Tôi không hề muốn lôi mọi người vào chuyện này. Tôi không bắt mọi người phải tin tôi. Nhưng xin hãy trốn đến bờ biển. Yujilas đã gọi đội cứu hộ, họ sớm phái tàu đến đây thôi. Tôi sẽ cố gắng câu giờ, coi như để chuộc lại lỗi lầm. Mau đi đi!」
Irina đứng lên và nói.
Người đầu tiên đáp lời chính là Rosalie.
「Irina-san, tôi cũng sẽ ở lại. Tôi không nỡ bỏ mặc Magnus một mình.」
Cô tiến tới cạnh Irina.
Ồ, giờ thì sao đây.
Có lẽ cô ta không nói dối về việc Yujilas đã gọi cứu viện, song tôi cũng có cảm giác đó chỉ là hy vọng của cô ta mà thôi.
「Này, Irina. Cô cũng căm hận Ma Vương Rimuru sao?」
「Hận? Đương nhiên. Bạn bè ta đã bị gϊếŧ. Những bằng hữu ở cố hương. Chí ít, ta muốn hắn phải nếm trải nỗi đau tương tự. Ta sẽ hủy hoại cái học viện mà hắn hết mực quan tâm――」
「Cô không thể. Ít nhất là với bản tính mềm yếu không đành lòng để các học viên bị gϊếŧ đó...」
「Câm đi. Không thử thì làm sao biết được chứ―― Với lại, cậu bị cái quái gì thế hả? Cậu luôn mồm gọi ta là Irina này, Irina nọ, làm như thể cậu biết rõ ta lắm. Có biết là nghe khó chịu lắm không?」
Irina đáp lời tôi, nhưng bằng giọng điệu pha chút bực bội vì bị một học viên gọi thẳng tên như thế.
Cũng phải thôi, vì cô ta đâu có biết tôi.
「Thế à? Mà nó cũng có quan trọng đâu.」
Tôi bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của cô ta và suy tính.
Nếu Độc Hổ còn không có cửa thì Irina và Rosalie cũng chả khác mấy.
Tính cả các giáo viên cũng chẳng tốt hơn là bao.
Nếu vậy…
「Karma. Tôi vừa nhận được lời nhắn từ Độc Hổ!『Ta vừa gọi cho các bạn của mình. Các ngươi mau rút khỏi đây đi!』Là vậy đấy. Nó muốn giúp chúng ta――」
Cậu thú nhân đầm đìa nước mắt chuyển lời.
Có vẻ họ đã gắn bó trong một thời gian ngắn.
Dẫu vậy, Độc Hổ quả thực rất đáng kính.
Một tiếng kêu kì quái vọng xuống từ trên trời, và rồi Hủ Điểu Sư bổ nhào xuống đầu Bernerclad.
Bạn mà Độc Hổ đã gọi chính là những con quái vật thống trị hòn đảo.
Bernerclad dễ dàng chặn đứng Hủ Điểu Sư.
Bỗng nhiên, hai chân hắn chìm xuống đất.
Sức mạnh của Sa Yết đã biến cả chiến trường thành cát.
Rồi nó lặn xuống dưới cát, lãnh địa thực sự của mình, thoắt ẩn thoát hiện như một bóng ma, và chồi lên bắn ra tia nhiệt nóng từ chiếc đuôi linh hoạt như rắn vào Bernerclad.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Một tấm khiên ma thuật hình lục giác xuất hiện trên tay Bernerclad và đập tan nó.
Cách biệt sức mạnh quá lớn.
Ngay cả “Vũ điệu rồng băng” của Băng Long cũng vô tác dụng.
Cơn mưa đạn băng cuồng bạo giăng kín trùng trùng lớp lớp, vẫn không thể xuyên thủng kết giới phòng ngự của Bernerclad.
Và cuối cùng, Nham Sơn Tượng xuất hiện…
Mặt đất rung chuyển dữ dội khi Nham Sơn Tượng từ trên trời giáng xuống.
Cơ thở bốn mét khổng lồ của nó nặng đến kinh khủng.
Với lớp da cứng như đá và đầu của một con voi.
Ma thú siêu cấp, Nham Sơn Tượng, đã đe dọa Bernerclad.
Rằng “Ta chính là chủ nhân của hòn đảo này, một kẻ xâm nhập như ngươi đừng hòng tự tung tự tác.”
「Dooorroooon!!!」
Một tiếng gầm kinh thiên, mang khả năng trói buộc và uy hϊếp đối thủ.
Nhưng mà――
Đối với Bernerclad thì chỉ như một cơn gió thoảng.
Hắn nhếch mép khinh bỉ, nghĩ rằng không kẻ nào ở đây mạnh hơn mình.
「Ahahaha. Được, được! Tiếp tục đi! Tiêu khiển cho ta nữa đi! Cơn giận này, cơn hận này! Các ngươi sẽ quên nó ngay khi đắm chìm trong cuộc vui này thôi! Cùng thưởng thức bữa tiệc ngon lành này nào!」
Hắn hướng mắt về chúng tôi nói với một nụ cười quỷ quyệt, miệng nhỏ dãi.
Tởm quá.
「Bây giờ, nhanh! Mấy người trốn đi!!」
Irina giục chúng tôi.
Nhưng rõ ràng không một ai có thể trốn thoát.
Bernerclad―― một Ác ma đặc biệt, đến độ tự đặt tên cho chính mình.
Có vẻ ban đầu, hắn chỉ là Thượng cấp Ma tướng, nhưng sau khi ngấu nghiến các Ác ma đồng loại, hắn đã tiến hóa thành Tổng lãnh Ác ma.
Và sau khi đã đặt tên, hắn có thể ở lại thế giới này và thăng tiến sức mạnh thêm nữa.
Hắn đã vượt qua cả các cựu Ma Vương. Đích thị là một con quái vật.
Thực lực của hắn đã đứng đầu trong hàng ngũ Tổng lãnh Ác ma―― ngang ngửa với Moss, cấp Công tước.
Không, có lẽ hắn còn mạnh hơn cả Moss.
Con người đã nhục mạ lòng kiêu hãnh của một Ác ma bên trong hắn… Dù là một thể sống tinh linh, nhưng hắn vẫn mắc bệnh tinh thần.
Cuối cùng đã dẫn đến kết quả này. Ăn thịt đồng loại và tiến hóa thành một thực thể hoàn toàn khác.
Moss ở đây chỉ là phân thân, lên đánh chẳng khác gì nạp mạng cho hắn.
(Rimuru đại nhân, chúng ta làm gì đây? Có cần tui lên vả vào mồm nó không?)
Lapace thì thầm qua『Truyền dẫn suy nghĩ』.
Anh ta ắt hẳn đã theo dõi từ đầu và nhận ra Nham Sơn Tượng không có cửa thắng.
Hừm, làm gì bây giờ…
(Cũng không phải ý tồi, nhưng――)
――Mình muốn cứu Magnus.
Đã đến lúc trò chơi hạ màn rồi.
Mấy ngày qua kể ra cũng khá thú vị.
Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn. Kết thúc ở đây được rồi.
Cuối cùng――
「Được, quyết định rồi!」
Tôi bước ra khỏi đám đông và dừng lại ngay trước màn chắn.
Mọi người đang nháo nhào không biết nên trốn đi đâu bỗng ngoái lại nhìn tôi.
「Này, cậu định làm gì――」
Irina gọi tôi bằng giọng ngạc nhiên pha chút giận dữ. Nhưng tôi chỉ bật cười.
Cứ đà này thì Nham Sơn Tượng và tất cả những người khác sẽ chết hết. Không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Nhưng trên hết, là tên khốn Bernerclad này dám mạnh miệng giễu cợt sẽ ăn thịt những học trò yêu quý của tôi.
Trừ phi hắn bị trừng trị thích đáng, còn không thì tôi chẳng thể nguôi giận được.
Tôi hiểu nỗi khổ tâm của hắn, nhưng chuyện đó cóc liên quan gì đến tôi.
(Moss, đích thân ta sẽ xử lý tên Ác ma đó. Trong thời gian này, ngươi hãy chữa trị cho mọi người.)
(Như ý ngài!)
Moss cúi đầu rồi biến mất.
(Laplace, Tear. Ra đây.)
(Tuân lệnh~!)
(Rõõ!)
Laplace và Tear liền đáp lại lời triệu gọi của tôi.
Cả hai xuất hiện trước mặt tôi ngay tức khắc, và quỳ xuống.
Các học viên hết sức bàng hoàng.
「Cái-cái gì thế!?」
「Hả!? Đó chẳng phải là bọn bắt cóc ư? Sao chúng lại đứng với thầy Satoru!?」
Sự ngạc nhiên và bối rối dấy lên trong họ.
Các giáo viên nhanh chóng nắm bắt được tình hình. Lão William dẫn đầu, tiến tới bên cạnh Laplace rồi cũng khuỵu gối.
Tôi khẽ liếc xéo một cái rồi bước tiếp.
Lần này là đặt hẳn chân ra ngoài rào chắn.
「Ta sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng một ma thuật độc nhất vô nhị. Ma thuật trong mơ, chỉ một lần duy nhất.」
「Sa-Satoru――à không, thầy tính làm gì thế――」
「Quay lại đi, nguy hiểm lắm! Thầy không cần làm thế đâu, rất chân thành cảm ơn thầy vì những chỉ dẫn trong thời gian vừa qua. Nhưng đây là nghĩa vụ của học viên chúng em――」
「Thầy Satoru, ma thuật mà thầy sáng tạo ra quả thực là vô cùng tuyệt diệu. Nhưng chừng đó không đủ đánh lại con quái vật đẳng cấp Ma Vương đâu!」
Mondo gào lên.
Julius cố ngăn tôi lại.
Marsha thì băn khoăn lưỡng lự.
Tôi giơ tay để làm chúng im lặng và đáp lời.
「Rồi rồi, yên nào. Là thầy thì phải bảo vệ cho các học trò chứ.」
Đoạn tôi cởi kính ra.
Mái tóc nhuộm đen của tôi chuyển sang màu bạch kim óng ánh. Mắt tôi cũng hóa thành vàng kim.
Trước màn biến hình chóng mặt ấy, tất cả học viên đều bị choáng ngợp.
Một số người nhanh trí đã nhận ra qua chuyện này cùng với thái độ của các giáo viên―― nhưng họ không đủ can đảm thừa nhận――
「Là thật ư!?」
「――Là… Đại Ma Vương... Rimuru đại nhân!?」
「K-Không… Không đời nào. Tại sao Đại Ma Vương lại đến đây cơ chứ?」
「Nhưng mà, thầy… thầy Satoru thậm chí còn nấu ăn cho chúng ta! Không lý nào――」
「Phải không? Tại sao Đại Ma Vương lại nấu ăn cho chúng ta chứ!?」
「Các ngươi, đùa giỡn đủ rồi! Nếu mà hắn thực sự là Đại Ma Vương thì tôi với Julius còn lành lặn đứng đây được á?」
「... Cũng đúng?」
Họ cực lực phủ nhận thực thế ấy.
Một số người lắc đầu rũ bỏ, trong khi một số khác lại ngồi bệt xuống đất, trông hết sức mệt mỏi.
Đến cả Irina cũng bác bỏ ý nghĩ ấy, nên tạm thời có thể che mắt họ rồi.
Nhưng trước những mối nghi ngờ chồng chất thế này thì sớm muộn gì cũng bại lộ thôi―― Song, tôi phải loại bỏ kẻ thù trước mắt đã.
Bernerclad.
Tuy tôi không có bất kỳ tư thù nào với hắn, nhưng kể từ khoảng khắc hắn to gan tính làm hại các học trò của tôi thì số phận hắn đã xác định rồi.
――Giờ thì, để ta cho ngươi nếm trải sức mạnh kinh hoàng của một Ma Vương đích thực.