Thái Cổ Thần Vương

Chương 1173: Tần Vấn Thiên, thật đáng sợ.



Sáng sớm, Bạch gia có vẻ đặc biệt yên lặng, xung quanh đều có người tu hành.  

             Trong viện Tần Vấn Thiên, hắn đang ở trong viện xem sách cổ, dường như có chút nhập thần.  

             Tiếng bước chân truyền đến, Mạc Khuynh Thành liên tục bước nhẹ, chậm rãi đi tới, Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn về phía nàng, trên mặt hiện lên ý cười ôn hòa. Chỉ thấy trên mặt Mạc Khuynh Thành hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, da thịt như nước, dung nhan khuynh thành.  

             - Ngươi đang xem gì vậy?   

             Đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành nhìn về phía sách cổ này.  

             - Trận pháp. Tuy ta thiện trận, nhưng kiến thức về tiên trận rất uyên thâm rộng lớn. Ta cần ở Bạch gia khắc một đại trận tiên giai, đề phòng nếu chẳng may có chuyện xảy ra.   

             Tần Vấn Thiên nói.  

             - Đúng.   

             Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu:   

             - Ngươi xem, ta lại quấy rầy ngươi rồi.  

             Nàng nói, nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh Tần Vấn Thiên, cũng không nói thêm lời nào. Tần Vấn Thiên khẽ cười, tiếp tục nhìn về phía trận pháp.  

             Sau một thời gian ngắn, toàn thân Tiểu Hỗn Đản trắng như tuyết chạy tới, lẻn đến trên người Mạc Khuynh Thành, trừng mắt Tần Vấn Thiên nói:   

             - Có Khuynh Thành liền không cần cục cưng nữa.  

             - Ngươi không phải công sao?   

             Tần Vấn Thiên cười nói:   

             - Hơn nữa ta đã sáng tạo cho ngươi cơ hội ở cùng với Luyện Ngục không tốt sao?  

             - Ai, nhỏ Luyện Ngục quá hung dữ.   

             Tiểu Hỗn Đản rung đùi đắc ý. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Vấn Thiên gõ xuống đầu hắn:   

             - Ngươi tên Tiểu Hỗn Đản này, mới còn nhỏ đến biến hóa cũng không thể, trong đầu nghĩ gì thế?  

             - Ai bảo cục cưng là thái cổ thú vương chứ.   

             Tiểu tử ngẩng cao đầu nói, bộ dạng ta là đệ nhất thiên hạ khiến Mạc Khuynh Thành vui vẻ cười vang.  

             - Tần Vấn Thiên, chúng ta không đi giết Tinh Hà công hội sao, tiên niệm của ta chỉ thấy được bảy vị Tiên cảnh, ba chúng ta đủ đánh ngã bọn họ.   

             Tiểu tử lại nói.  

             - Không đơn giản như vậy. Tinh Hà công hội dám cuồng vọng như thế, chắc chắn thế lực Tiên Vực đứng đằng sau cũng không nhỏ. Sau khi ta trở về, bọn họ ngược lại hành quân lặng lẽ như vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự e ngại ta sao? Đã ở bố cục như vậy, hoặc chờ cường giả Tiên Vực hạ xuống. Nếu bọn họ chờ, chúng ta cũng chờ cùng bọn họ.   

             Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo.  

             - Người Trượng Kiếm tông không biết khi nào sẽ tới Thiên Biến tiên môn.   

             Tiểu tử nói thầm một tiếng, thân thể lập tức phóng lên cao, hóa thành một vị Kim Sí Đại Bằng, nhìn Tần Vấn Thiên nói:   

             - Tinh Hà công hội lớn lối như vậy, khi dễ Khuynh Thành, ta muốn đi báo thù.  

             Nói xong, không đợi Tần Vấn Thiên mở miệng, cuồng phong chớp hiện, bóng dáng của hắn trực tiếp biến mất.  

             - Tiểu Hỗn Đản...   

             Mạc Khuynh Thành gọi một tiếng. Tần Vấn Thiên cười, nói với nàng:   

             - Không sao, tiểu tử này rất tinh khôn, sẽ không để mình bị thua thiệt.  

             - Nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ.   

             Mạc Khuynh Thành khẽ nói.  

             - Ngươi xem hắn có lúc nào chịu thiệt chưa?   

             Tần Vấn Thiên cười nói. Mạc Khuynh Thành nghĩ đến tiểu gia hỏa kia còn dám chiếm tiện nghi của mỹ nữ, liền liếc mắt trừng Tần Vấn Thiên:   

             - Còn không phải là học theo ngươi.  

             - Ta oan uổng.   

             Tần Vấn Thiên vẻ mặt thề thốt, trời đất chứng giám.  

             - Hừ.   

             Mạc Khuynh Thành cười nhìn hắn.  

             - Nếu đã bị oan uổng, liền thực hành luôn vậy.   

             Một tay Tần Vấn Thiên kéo Mạc Khuynh Thành qua, hai tay không thành thật đi lên.  

             - Bại hoại, ngươi dám...   

             Thân thể của Mạc Khuynh Thành né tránh, tiếng cười không ngừng truyền ra. Thời gian ngọt ngào như vậy, đã nhiều năm nàng chưa trải qua.  

             -...  

             Hoàng cấp Thánh Vực, tổng bộ của Tinh Hà công hội, từng kiến trúc rộng lớn, đại khí bàng bạc.  

             Bên ngoài Tinh Hà công hội có vô số bóng người, bọn họ đứng từ xa nhìn từng tòa điện cổ rộng lớn, nhìn thế là đủ, đây là bá chủ thế giới hiện tại.  

             Nhưng nghe đồn Tần Vấn Thiên đã trở về, đại khai sát giới ở Dược Hoàng cốc, thậm chí còn tiêu diệt cường giả Tiên Đài, thực lực vô cùng mạnh mẽ.  

             Thiên kiêu tuyệt thế hơn mười năm trước đi tới Tiên Vực đã trở về, bước vào Tiên cảnh giới, Tần Vấn Thiên trẻ tuổi như vậy, có thể so với Thánh Hoàng lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn Thánh Hoàng quả thực khiến người ta phải run sợ. Nhưng dù Tần Vấn Thiên cường đại trở lại, muốn chấn động thế lực Tinh Hà công hội ở Tiên Vực e rằng vẫn khó.  

             - Ầm ầm ầm.   

             Lúc này, trong hư không đột nhiên truyền đến uy yêu khủng khiếp, mọi người ngẩng đầu nhìn chỉ thấy mây trôi cuồn cuộn, cuối cùng trên bầu trời cũng xuất hiện một con thánh thú còn nhỏ.  

             - Trời ạ, là Kỳ Lân thánh thú.  

             - Thật đẹp trai, thật sự là Kỳ Lân thánh thú trong truyền thuyết sao, mây cuồn cuộn trôi, thánh thú giá lâm, Kỳ Lân thánh thú này đang đi về phía Tinh Hà công hội sao?  

             Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, toàn bộ ánh mắt lập tức tập trung nhìn theo thánh thú, trong lòng thán phục.  

             - Oong, oong, oong...  

             Trong đại điện của Tinh Hà công hội, từng bóng người nhanh chóng bắn ra, lập tức bay đến không trung, hạ xuống trước người Kỳ Lân, trong ánh mắt tất cả đều ánh lên tia sáng sắc bén.  

             Đây giống như một con thánh thú còn nhỏ, khí tức không phải rất mạnh nhưng đã có uy phong tuyệt thế.  

             - Không ngờ ở Lạp Tử thế giới này lại có Kỳ Lân.   

             Cường giả Tiên Đài của Tinh Hà công hội toát lên tia sáng sắc bén lập lòe, đôi mắt lộ ra vẻ tham lam. Bọn họ đương nhiên biết rõ giá trị của Kỳ Lân thánh thú còn nhỏ. Nếu chờ hắn trưởng thành sẽ trở thành một vị đại yêu tuyệt thế, dù cộng tất cả giá trị của đám người bọn họ lại, cũng còn xa mới bằng đầu ấu thú này.  

             - Ầm ầm.   

             Chỉ thấy thánh thú Kỳ Lân này tiếp tục tiến về phía trước, không ngờ lại bay về phía bên trong Tinh Hà công hội. Những cường giả của Tinh Hà công hội không hề ngăn cản chỉ đưa mắt nhìn nhau rồi bay theo sau lưng hắn. Rất nhanh, Kỳ Lân còn nhỏ này đã náo loạn đủ trò trong Tinh Hà công hội, tìm kiếm thứ tốt, từ Quỳnh Tương Ngọc Dịch đến linh đan diệu dược, tất cả đều không buông tha, đặc biệt tùy hứng.  

             - Cứ để hắn lấy.   

             Có không ít cường giả của Tinh Hà công hội muốn ngăn cản, nhưng cường giả Tiên Đài lại kiên quyết quát bọn họ lùi lại, tùy ý Kỳ Lân còn nhỏ này làm càn.  

             Kỳ Lân này hình như còn tìm cả rượu ngon, uống đến quên trời quên đất, có chút say khướt, bước đi cũng không ổn, những cường giả Tiên Đài thấy vậy đều cười to.  

             - Thánh thú Kỳ Lân cũng sẽ nghiện rượu sao?  

             - Đây chính là rượu tiên đó. Rượu của ta.   

             Một người đau lòng nói.  

             - Đừng đau lòng, cứ để tiểu tổ tông này tận hứng.   

             Một người khác nói. Uống hồi lâu, cuối cùng Kỳ Lân còn nhỏ này cũng bị say thoải mái nằm ở nơi đó tắm nắng. Mấy vị cường giả Tiên Đài chậm rãi tới gần thấy mắt Kỳ Lân đã uống say lờ đờ nhìn bọn họ, cũng không có tâm tình mâu thuẫn nào. Bọn họ cuối cùng cũng chậm rãi đi tới bên cạnh Kỳ Lân, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Kỳ Lân. Lân phiến trên thân thể kia giống như một bộ khôi giáp vô cùng kiên cố, lộ ra khí thế uy nghiêm khiến bọn họ thán phục, không hổ danh là Kỳ Lân.  

             Kỳ Lân ấu thú hình như rất hưởng thụ, mở thân thể ra, mọi người đều lập tức mỉm cười, một người trong đó hỏi:   

             - Nhỏ Kỳ Lân, cha mẹ của ngươi có ở Lạp Tử thế giới này không?  

             Kỳ Lân này liếc mắt nhìn người nói chuyện, say khướt vẫn trở mình đứng dậy, cào cào lợi trảo lên người hắn. Người kia phá lên cười, dường như cảm giác mình được Kỳ Lân vô cùng thân thiết với mình.  

             - Gào.   

             Kỳ Lân gầm khẽ một tiếng, khiến hắn ngã xuống. Người kia lúc đầu sửng sốt nằm trên mặt đất, phóng tiên uy trên người ra, nhưng chỉ thấy Kỳ Lân nhẹ nhàng gãi thân thể hắn, hắn lại lập tức cười phá lên.  

             - Đại ca, hắn đang chơi đùa với ngươi đó.   

             Một người bên cạnh vừa cười vừa nói. Thân thể Kỳ Lân di chuyển qua, cũng đánh gục hắn, cũng tò mò nhìn hắn, gãi thân thể hắn. Đoàn người thấy thánh thú Kỳ Lân không ngừng thân thiết với bọn họ, đều thoải mái cười phá lên, không có phóng ra tiên uy nữa. Một đám cường giả Tiên Đài lại cùng Kỳ Lân ấu thú lăn khắp mặt đất chơi đùa vui vẻ như vậy, cuối cùng lại chơi tới mức quên cả trời đất, nhưng trong lòng đều luẩn quẩn phải làm thế nào để chiếm ấu thú Kỳ Lân này làm của riêng.  

             Lúc này, ấu thú Kỳ Lân đầy hai vị cường giả Tiên Đài ngã nhào xuống đất, móng vuốt ở trên người bọn họ di chuyển qua lại.  

             Đúng lúc này, lợi trảo của hắn bất ngờ phóng ra một mũi kim đáng sợ, chụp xuống người đối phương trong giây lát.  

             - A, a...   

             Hai tiếng gào thê thảm kinh thiên động địa vang lên. Ấu thú Kỳ Lân này đột nhiên hóa thân thành yêu thần hung dữ phóng lên cao, tiên uy đáng sợ phóng ra, không có chỗ nào giống như ấu thú.  

             - Đại ca.   

             Thần sắc của mấy cường giả Tiên Đài còn lại đều hoảng hốt, cảnh tượng bất ngờ xảy ra khiến trong lòng bọn họ chấn động, căn bản không kịp phản ứng. Hai người có tu vi Tiên Đài kia đã bị nghiền nát.  

             - Nghiệt súc.   

             Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Lân trong không trung, chỉ thấy Kỳ Lân thốt ra lời nói:   

             - Một đám ngu ngốc, ngu chết được, hẹn gặp lại sau.  

             Nói xong, hắn bóp nát một phù không gian, lực lượng không gian cường đại trực tiếp bao trùm thân thể hắn, biến mất trong phút chốc.  

             - A. Ta trở thành phế nhân. Mau giết con súc sinh kia.  

             - Ầm ầm ầm.   

             Từng tiên uy ngập trời vô cùng lạnh lùng cuốn ra khắp thiên địa. Bọn họ ra sức truy sát, tất cả người ở trong và ngoài Tinh Hà công hội đều kinh hãi run sợ, những cường giả kia đuổi theo tru sát, nhưng vẫn không tìm được bóng người của Tiểu Hỗn Đản kia ở chỗ nào.  

             Khi Tiểu Hỗn Đản trở lại Bạch gia, Tần Vấn Thiên đang khắc một tòa tiên trận.  

             - Tiểu tử, lại làm xong chuyện xấu gì nữa?   

             Tần Vấn Thiên nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản trở về, cười hỏi.  

             - Phế bỏ hai Tiên Đài. Những người đó quá ngu ngốc, ta hóa thân thành ấu thú Kỳ Lân, bọn họ còn muốn thu phục ta.   

             Tiểu tử lười biếng nói. Tần Vấn Thiên trợn mắt:   

             - Ngươi hóa thân thành thánh thú. Nhân vật Tiên Đài tầm thường sao có thể chịu được hấp dẫn như vậy, ai biết là tên khốn kiếp nhà ngươi giở trò.  

             - Ai, vốn chỉ số thông minh của cục cưng đã đủ nghiền ép nhân loại.   

             Tiểu Hỗn Đản thở dài một tiếng, giống như cao thủ tịch mịch, bộ dáng kia tuyệt đối thiếu đòn.  

             - Ngươi lợi hại.   

             Tần Vấn Thiên hoàn toàn cạn lời với người này, chỉ thấy hắn vung tay, quát to:   

             - Lên.  

             Vừa dứt lời, tiếng động ầm ầm đáng sợ truyền ra, cả tòa Bạch phủ cuối cùng lại đột ngột nhô lên từ mặt đất. Mặt đất mênh mông dường như hóa thành một mảnh hòn đảo treo lơ lửng trên bầu trời. Hòn đảo này giống như một vị Đại Bằng vô cùng to lớn cõng cả hòn đảo trên người.  

             - Ngươi làm cái gì vậy?   

             Tiểu Hỗn Đản hỏi.  

             - Ta muốn đi Tiên Vực một chuyến, vì sự an toàn của mọi người, trước tiên giúp bọn họ ẩn nấp.   

             Thân hình của Tần Vấn Thiên lóe lên, rơi vào bên trong đại trận. Cuối cùng, cả tòa Bạch phủ lại lập tức bay vào không trung, dần dần biến mất. Người Thiên Ung thành nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách này, trong lòng đều điên cuồng run rẩy, kinh sợ tới ngây người.  

             Tần Vấn Thiên, thật đáng sợ.  

             Bạch phủ, cứ như thế biến mất khỏi Thiên Ung thành. Người thân, bằng hữu của Tần Vấn Thiên và người nhà của Mạc Khuynh Thành gần như đều ở trong tòa đại trận treo lơ lửng trên bầu trời. Tần Vấn Thiên cũng có thể yên tâm đi Tiên Vực.  

             Bên ngoài Lạp Tử thế giới, trong tinh không, Tần Vấn Thiên một mình đi về phía Vân Châu, gặp phải Trượng Kiếm tông trước đây vội vàng chạy tới Lạp Tử thế giới. Hắn vẫn có chuyện chưa làm, lần này, hắn đang phải đi hoàn thành một chuyện khác, mục đích của Tần Vấn Thiên chính là Phiêu Tuyết thành!