Thái Tử Phi Trong Lời Đồn

Chương 17: Ngoại truyện Thái Tử 2 - FULL



Sau Tết, mẫu thân vào cung, không ngớt lời khen ngợi nàng ấy, nói rằng người người nhà nhà đều đang bàn tán về việc nàng ấy quản lý gia đình giỏi như thế nào, còn Trân gia tiểu thư lại học theo nàng ấy ra sao.

Ta hiểu rồi, Ngọc Đình tiểu thư muốn làm Thái tử phi. Nàng ta sợ Hàn Ngọc có vị trí trong lòng ta, vì vậy nên đã vội vàng học theo nàng ấy.

Nhưng, đây có phải là Ngọc Đình tiểu thư mà ta từng yêu hay không?

Có phải là Ngọc Đình tiểu thư lạnh lùng, thanh cao, không coi trọng danh lợi kia hay không?

Không ngờ, trong vòng phỏng vấn, Ngọc Đình tiểu thư lại mặc bộ váy màu xanh lá kia.

Ta rất thất vọng về nàng ta.

Nếu như nàng ta vẫn giữ nguyên bản chất của mình, có lẽ cuối cùng ta sẽ nhìn nàng ta với ánh mắt khác.

Điều thú vị chính là, lúc Ngọc Đình tiểu thư muốn thay thế Cố Hàn Ngọc, thì Cố Hàn Ngọc lại chủ động đeo đôi hoa tai ngọc bích kia, nói với ta rằng: "Ngươi xem, ta chính là thế thân trong lòng ngươi đấy."

Ta biết, trong lòng Hàn Ngọc có chút ấm ức. Sự ấm ức này của nàng ấy, khiến cho ta cảm thấy rất đau lòng.

Ta đã từng hỏi Cố Hàn Ngọc, có muốn ở lại hay không.

Nàng ấy nói nàng ấy không dám mong muốn.

Đã như vậy, ta liền giải tán những người khác, chỉ giữ lại một mình nàng ấy, không phải là cái bóng của bất cứ ai.

Mẫu hậu từng hỏi ta: "Con có cảm thấy Cố Hàn Ngọc tiếp cận con quá thuận lợi hay không?"

Vì vậy nên ta đã sai người đi điều tra, tìm được vị lang trung kia, người hiện tại vẫn đang ở biên giới, cũng là người từng chữa bệnh cho đích nữ của Định Quốc Hầu.

Hóa ra, nàng ấy không phải con gái do Định Quốc Hầu phu nhân sinh ra.

"Giữ nàng ấy lại đi, xem xem bọn họ định làm gì." Phụ hoàng và mẫu hậu rất thích Cố Hàn Ngọc, nhưng lại có chút nghi ngờ về xuất thân của nàng ấy.

Thả hổ về rừng, chi bằng nuôi hổ bên cạnh, như vậy mới có thể phòng bị.

Sau khi thành thân được một năm, Hàn Ngọc vẫn không có thai, bởi vì ngày nào nàng ấy cũng uống canh an thần có tác dụng tránh thai.

Nếu như chưa điều tra rõ ràng, nhất định không thể để nàng ấy sinh con được.

Nhưng ta không ngờ tới, Hàn Ngọc lại chủ động nói cho ta biết mọi chuyện.

Ta tức giận, tức giận vì nàng ấy bị coi như quân cờ bị người khác lợi dụng.

Ta cũng cảm thấy buồn, buồn vì nàng ấy không coi ta là phu quân.

Ta và phụ hoàng đã lên kế hoạch đưa Định Quốc Hầu vào nhà lao, nhưng ta vẫn muốn giữ lại danh dự cho nàng ấy.

Vì vậy nên đối ngoại tuyên bố rằng Định Quốc Hầu đã c.h.ế.t trận.

Ít nhất là cho đến bây giờ, nàng ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì gây hại cho ta và phụ hoàng, mẫu hậu.

Ta nghe thấy nàng ấy chất vấn Định Quốc Hầu và Trân gia trong nhà lao.

Nụ cười của nàng ấy rất tươi tắn, lời nói của nàng ấy rất ôn nhu, nhưng ta lại nghe thấy trái tim nàng ấy đang rỉ máu.

Hóa ra nàng ấy đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, thật không dễ dàng gì khi nàng ấy phải một mình lên kế hoạch trả thù cho người thân trong suốt mười năm.

Ta và phụ hoàng, mẫu hậu đã thống nhất ý kiến, sau này bất kể như thế nào, cũng sẽ để nàng ấy làm Hoàng hậu.

Chỉ có nàng ấy, mới thật sự hiểu được nỗi khổ của dân chúng.

Con trai chúng ta ra đời rồi, Hàn Ngọc nói muốn đặt tên cho con là "Thuận Nhi".

Ta hiểu rồi, nàng ấy hy vọng con trai sẽ gặp nhiều may mắn. Mười mấy năm nay nàng ấy đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, nàng ấy đã gửi gắm tất cả những điều tốt đẹp lên người con trai.

"Được, vậy gọi là Thuận nhi." Trong lòng ta thầm nghĩ, không chỉ con trai, mà sau này tất cả mọi thứ của nàng, cả cuộc đời này của nàng, ta đều sẽ bảo vệ nàng, cho nàng một cuộc sống bình an.