Ngày tuyết rơi thì việc lặn lội bôn ba đi trong rừng núi không phải dễ dàng gì, tuy rằng mùa đông thì mãnh thú ít lui tới, nhưng đồng thời thực vật cũng rất thưa thớt, ngay cả việc muốn nhóm lửa cũng không có điều kiện, quần áo của y lại không thể giữ ấm, chờ cho đến lúc y nhận thấy bản thân đã vượt qua các trạm kiểm soát, ẩn nấp vào một nơi lãnh thổ của Phù Ly, thì cũng đã vào những giây phút cuối cùng của năm mới.
Lúc này thân hình Mạc Kỉ Hàn đã tiều tụy đến mức không thể tồi tệ hơn, ở trong doanh trại cũng rất vất vả mới dưỡng được thân hình như xưa mà nay lại hoàn toàn bị phá hư, trong rừng khi bị nhiễm phong hàn, vô y vô dược (không quần áo không thuốc thang), sốt nhẹ liên tục mấy ngày, sắc mặt thanh hoàng môi khô nứt nẻ, y suy nghĩ bản thân bây giờ có thể kéo thân xác như thế này đi đến kinh thành được hay không cũng không thể nắm chắc bao nhiêu phần.
Bất quá dọc trên đường đi gặp không ít những lưu dân đang muốn chạy trốn khỏi chiến loạn, bộ dáng mỗi người cũng giống như Mạc Kỉ Hàn, nhìn thấy y như vậy, tự nhiên cũng nghĩ y giống như mình là một khổ nhân, lại thấy y bị bệnh, trên đường còn chiếu cố y không ít, nhưng mà bệnh phong hàn cũng không thể khá hơn, thỉnh thoảng lại còn ho khan.
Cứ như vậy mà đi đến kinh thành, đổi vài bát cơm từ những lưu dân trên đường đi, suy nghĩ thật kĩ thì đúng là phải dựa vào những lưu dân này, mà cuối cùng Mạc Kỉ Hàn mới hoàn thành hết lộ trình, đứng ở thủ phủ của Phù Ly —— trước cửa thành Thượng Khương.
Cửa thành ngay trước mắt với y mà nói vừa quen lại vừa lạ, quen thuộc là do bởi vì y vốn lớn lên ở đây, mà xa lạ, chỉ là do y nghĩ, bản thân mình cũng đã hơn năm năm chưa lần nào quay về đây, y không biết có bao nhiêu thứ ở đây thật sự đang mong chờ thấy chính y trở về, các tình huống đều có thể xảy ra, bây giờ tốt nhất là tránh không nghĩ tới những điều này.
Trước cửa thành còn rất yên ắng, binh sĩ canh giữ thành đang nhìn dân chúng tiến tiến xuất xuất, cùng thương lữ tới lui thu thuế, ngẫu nhiên còn có vài quân lính tản hàng đi dạo. Nhưng lại hoàn toàn không nhìn đến đám lưu dân, bởi vì triều đình đã có lệnh rõ ràng rằng lưu dân thì không được phép vào thành cách kinh thành khoảng năm mươi lý, ở nơi này, gần như so với đại chiến nơi tiền tuyến căn bản là chưa phát sinh, bọn họ vẫn chiếu theo giống như những ngày trước đây của bọn họ.
Mạc Kỉ Hàn nhìn từ trên xuống dưới khắp người, trên người chỉ mặc một bộ bụi bố đã cũ hết phân nửa, nhìn qua thì không đến nổi chật vật lắm, ít nhất là không giống những người lưu dân.
Y hiện tại có thể được như vậy, thì phải nói đến vị tân binh Khải Lương đã chết kia giúp không ít, từ trên người hắn đã lục soát thu được một túi tiền, lúc ấy do vội vàng nên chưa để ý, sau này mới phát hiện nguyên lai đó là túi tiền, bên trong bất quá cũng có mấy xâu tiền cùng hai khối bạc vụn, có lẽ là quân lương mới lĩnh (tiền lương của binh sĩ).
Mạc Kỉ Hàn đem túi tiền kia để vào trong người, trên đường không nỡ xài dù chỉ một chút, thẳng cho đến khi đi đến đây, mới ở vùng ngoại thành thủ đô tìm một hộ nông gia, dùng xâu tiền để có thể tá túc vài ngày, mua một bộ quần áo vải bố thô, rồi nhờ bọn họ vào thành mua giùm mình một chút dược chữa trị phong hàn, mấy ngày sau đó chỉ chuyên tâm một mực dưỡng bệnh.
Bây giờ bệnh của y tuy rằng chưa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không còn ho khan nữa, nhìn lại cơ thể tuy rằng rất gầy yếu, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều, nhưng vì cẩn thận, mặt khác tóc y có chút lộn xộn, nên đội một cái nón, chậm rãi đi vào cửa thành bước chân thong thả.
Binh sĩ phòng thủ nghiêng con mắt nhìn y một cái, thu của y một khối bạc vụn cũng không hỏi y vào thành làm gì, xoay đầu nói với đồng bọn của mình: “Nói đúng ra là không cho phép lưu dân vào thành, nhưng ta thấy, nếu giống như vậy…. “
Nói xong chỉa chỉa Mạc Kỉ Hàn, lại ước lượng khối bạc vụn trên tay, nói tiếp: “Mấy ngày nay cũng không biết đã bỏ qua biết bao nhiêu thứ, nếu đám lưu dân đều giống vậy thì xem ra còn khá hơn nhiều.”
Một người đang ôm trường thương nghiêng người dựa vào, ngáp một cái: “Nếu không có bọn họ, chúng ta chỉ có thể ăn nước rau luộc, mấy ngày nay thu còn nhiều hơn so với một tháng khi còn thái bình thịnh thế, lễ mừng năm mới xem như không cần lo nữa. Một lát nữa đổi ca, ta muốn đi hoa tửu, ngươi đi không?”
(hoa tửu: nơi uống rượu có kỹ nữ hầu hạ)
“Đương nhiên phải đi chứ, không thì sao vui vẻ được!”
Những lời này, một chữ cũng không thoát khỏi tai Mạc Kỉ Hàn một cách từ từ, trong lòng không khỏi cười khổ, trong khi ngoài biên quan các tướng sĩ ra sức ngăn địch, làm sao biết được rằng hậu phương lại như thế này, thật khó trách Khải Lương sau khi phá cửa quan tiêu diệt tinh nhuệ Phù Ly cũng không sốt ruột công thành chiếm đất, bây giờ toàn bộ chỉ còn lại loại hàng như vầy, giết, cũng ngại là lãng phí sức lực.
Trong lòng lại suy nghĩ, bây giờ giang sơn như thế nào cũng không còn là chuyện liên quan đến y, cho đến nay cũng không muốn tìm ra người đã bán đứng người của y cũng không muốn truy cứu nữa, giờ chỉ cầu làm sao có thể mang theo Khinh Thường đi đến nơi thật xa, tùy tiện tìm một ngọn núi hoang định cư cũng tốt, chỉ cần là nơi mà họ có thể yên bình sống bên nhau, thì cái gì cũng không cần.
Các con phố trong kinh thành vẫn náo nhiệt như trước, thậm chí bởi vì sắp tới năm mới mà so với trong trí nhớ càng náo nhiệt hơn vài phần. Cước bộ Mạc Kỉ Hàn lại càng lúc càng chậm, y tuy rằng rất muốn nhìn thấy Khinh Thường, càng nhanh càng tốt, nhưng không thể không cẩn thận, y biết rằng Nhậm Cực mắt thấy y chạy trốn mà không có bất cứ động tác nào, nên chỉ sợ hiện tại trong nhà mình chắc hẳn đã bị giám thị, nên đang chờ hắn xuất hiện.
Chậm rãi đi vào trà lâu đối diện với nhà mình, ngồi xuống nơi cạnh cánh cửa, hời hợt kêu một ấm trà, y không có tâm tình uống, chỉ cau mày, nhìn thấy đại môn của nhà mình đóng chặt, phía trên, toàn bộ đều treo tấm màn phủ màu trắng, hai ngọn đèn ***g ảm đảm trên lớp vải có một chữ “Mạc” bằng mực đen lung lay theo ngọn gió lạnh quấn lấy tâm trí y.
Y ngồi trong trà lâu đến lúc hoàng hôn, tiểu nhị ở giữa vẻ mặt không tự nguyện thay một ấm trà nóng cho y, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, bây giờ, người muốn kiếm một chỗ tiện nghi ngày càng nhiều, cả tòa nhà đều hết chỗ rồi, vị kia uống trà tuy rằng rẻ nhưng dù sao cũng thanh toán tiền xong xuôi, lại không thể đuổi khách, chính vì vậy mà biểu tình trên mặt càng thêm chán ghét.
Mạc Kỉ Hàn đối với thái độ rõ ràng của tiểu nhị kia cũng không nhìn thấy, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào tấm màn bạc trước cửa đang tung bay, sau đó khi hoàng hôn buông xuống, một người đi đến đại môn đang đóng chặt kia, mang theo vài thứ, tay gõ vào cánh cửa. Không lâu sau, cửa hé mở một chút, lộ ra một lão quản gia Hứa bá gương mặt quen thuộc đi ra, hai người nói nói mấy câu, Hứa bá làm như lắc lắc đầu, sau đó cho người nọ đi vào.
Vừa thấy người nọ, ánh mắt Mạc Kỉ Hàn sáng ngời, lập tức đi ra khỏi trà lâu, rẽ vào một góc đường, biến mất như bóng ma.
Không quá lâu sau, người nọ lại từ Mạc gia đi ra, những thứ ở trên tay đạ không còn, chỉ còn hai tay không, cúi đầu chậm rãi đi về, đang đi khi tới một chỗ ngõ tắt nhỏ, đột nhiên nghe được có người gọi hắn: “Tử Câm.”
Giọng kia quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, gọi hắn làm cho hắn cả người chấn động, cước bộ đột nhiên đứng lại muốn xoay người nhìn lại hướng giọng nói phát ra, giọng kia lập tức nói: “Đừng quay đầu lại.”
Lập tức một thân ảnh từ chỗ tối đi ra, đội nón cúi đầu, chậm rãi tiêu sái đi đến, khi hai người đứng sát bên nháy mắt hắn cảm giác trong tay mình có một thứ gì đó, giọng kia lại nói: “Về hãy xem.” Nói xong đi thẳng.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Tử Câm xiết chặt tay đang cầm thứ đồ đó, vội vàng đi về nhà mình, vào trong phòng “Phanh” đóng chặt cửa phòng, chạy vội đến ánh nến trước tiên run rẩy bắt đầu đem món đồ đó ra coi, đó là một viên giấy tròn, thật vất vả mới mở viên giấy ra, chữ viết bên trong lại rất quen thuộc, hắn nhìn thấy nét chữ kia, ánh mắt dần dần đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Là ngươi …. quả thật là ngươi …. tại sao ngươi không chết…. tại sao?!”
Dùng sức mạnh đem mảnh giấy kia vò nát, thanh âm mãnh liệt: “Ngươi tại sao không chết? Tại sao còn muốn trở về, ngươi sao có thể bất tử chứ! Bất tử!!”
Thì ra y thật sự đã trốn thoát, khi nghe tin này hắn còn không tin, vả lại, cho dù chạy thoát thì sao chứ, hắn không tin y còn có thể trở lại kinh thành này, hoàn toàn không nghĩ đến, y thế nhưng thật sự đã trở về! Chết tiệt!
Cách một ngày sau
Trong kinh “Liên Diệp tự” có một vị khách hành hương, mặc một chiếc áo màu xanh thực mộc mạc, nhưng là mặt mày tuấn dật, y trước tiên cúng một chút tiền dầu, sau đó lạy phật liền đi dọc theo ngắm các điện thờ, trước điện thờ hương khói tỏa ra hậu điện lại rất thưa thớt vết chân từng bước từng bước đi qua đi lại xem, trong viện của hậu điện có một gốc cây tùng già, nhánh cây cao ngất, tuyết trắng rơi xuống những chiếc lá kim vẫn xanh như trước.
Người nọ giống như rất thích gốc cây thụ tùng, dưới tàng cây nghỉ chân rất lâu, đang thưởng thức, một người đi đến bên cạnh, quần áo vải bố, khoanh tay đứng dưới tàng cây, nói: “Tử Câm.”
Mặc áo xanh chính là Từ Tử Câm, nghe thấy tay trong áo mạnh mẽ nắm thành quyền, nói: “Ngươi… ngươi sao có thể trở về, trước kia khi có tin truyền đến, chúng ta đều nghĩ đến…… Nghĩ đến……” Trong giọng đã muốn khắc chế không được nên có chút phát run.
Mạc Kỉ Hàn khẽ thở dài: “Ta biết, ta đều thấy cả.”
“Ngươi nếu thấy được, vậy tại sao không quay về? Ngươi nên nhìn thấy nàng, ngươi có biết hay không nàng hiện tại……”
Mạc Kỉ Hàn ngắt ngang lời hắn, nói: “Ta biết, ta sao lại không biết.” Nói xong đi đến dưới tàng cây tùng đứng dựa vào, ho nhẹ hai tiếng nhắm mắt nói: “Tử Câm, ta là trốn đến đây, tình hình bây giờ không thể nói rõ, nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện. Vả lại, các ngươi đều cho rằng ta đã chết, ta tất nhiên không thể công khai trở về, Tử Câm, cho nên ta mới tìm ngươi nhờ giúp đỡ.”
Từ Tử Câm cắn răng, hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
“Giúp ta an bài một thân phận, giúp ta trở về.”
“…… Chuyện này quả thật không khó, thế nhưng, ngươi sau khi trở về, dự định làm gì?”
Mạc Kỉ Hàn an ổn giọng nói, mạnh mẽ đem ho khan áp chế, tiếng nói khàn khàn: “Đương nhiên là muốn mang nàng đi, nơi này đầy chuyện thị phi, ta tin rằng nàng cũng không muốn ở lại đây.”
“Ngươi … ngươi muốn mang nàng đi như thế nào? Nàng bây giờ là tướng quân phu nhân, ở vi phu thủ tiết, ngươi muốn nàng cùng ngươi bỏ đi, bên ngoài chắc chắn sẽ đồn thổi lung tung?!”
“Tử Câm, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đều đã sắp xếp tốt hết rồi, ta chỉ cầu ngươi dẫn ta đi vào thành công thôi.”
“…… Hảo, ngươi đã nói ngươi có biện pháp, ta đây cũng không hỏi nhiều.” Hơi thấp đầu, che đi anh mắt thật, nói tiếp: “Ngươi ở trong này tìm một gian nhà chùa ở nhờ, ta bây giờ trở về chuẩn bị một chút, ngày mai lại đến tìm ngươi, liền mang ngươi đi gặp nàng.”
“Hảo.”
Từ Tử Câm xoay người bước đi, Mạc Kỉ Hàn nhẹ nhàng gọi hắn: “Cám ơn ngươi.”
Từ Tử Câm nghe vậy vẫn không xoay đầu, nhưng thân mình có chút cứng ngắc, xoay người lại: “Chúng ta trong lúc này, không cần phải nói từ ‘cảm ơn’.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi, chờ cho đến khi ra đến cửa chùa, mới cảm thấy một trận đau đớn trong lòng bàn tay, mở tay ra xem, dĩ nhiên là do bản thân đã nắm quá chặt làm cho những móng tay ngắn ngủn đâm vào da thịt, chảy một chút huyết.
Màu máu đỏ này làm cho hai mắt hắn đỏ lên, Mạc Kỉ Hàn, ngươi còn muốn mang nàng đi nữa sao, ngươi bây giờ còn có tư cách gì để có thể giữ lấy nàng? Ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép! Cho dù ta không chiếm được, cũng tuyệt đối không chắp tay tặng cho ngươi!
(Hàn ca, anh nhờ nhằm người rồi…TT.TT….ai lại đi nhờ tình địch chứ…???!!!)