Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 41: TRÊN MỘT LẦN



“Từ Sinh.” Tần phu nhân biết mình không thể nói lại, liền bắt đầu chơi ván bài tình cảm, “Ta chăm sóc con nhiều năm như vậy, không công lao nhưng cũng vất vả, con phải cân nhắc cho kỹ lưỡng."

Trước khi Mạc Tuần trở về, bà thực sự rất tốt với Thẩm Từ Sinh.

Hoàn toàn thương yêu Thẩm Từ Sinh như con ruột của mình.

Nhưng chỉ có Tần phu nhân hiểu.

Sở dĩ bà làm như vậy là vì lúc đó bà muốn tạo dựng chỗ đứng trong nhà họ Thẩm.

Cách tốt nhất là bắt một Thẩm Từ Sinh không có kinh nghiệm đối xử tốt với bà ta.

Để anh ghi nhớ lòng tốt của bà ta, chắc chắn sau này bà ta sẽ được đền đáp.

Sau đó, Thẩm Vi Thành bị bệnh nặng, Thẩm Từ Sinh tiếp quản nhà họ Thẩn.

Khi đó, Tần phu nhân đã biết mình đã đặt cược đúng, bà thực sự đã thắng.

Ngay cả khi để Mạc Tuần sống trong ngôi nhà do Thẩm Từ Sinh mua đi chăn nữa, Thẩm Từ Sinh vẫn nhắm mắt đồng ý.

Vậy mà bà ta vẫn chưa hài lòng.

Thất bại lớn nhất của Tần phu nhân là vì bà ta đã đánh giá quá thấp Thẩm Từ Sinh và người nhà họ Thẩm.

“Đã nhiều năm như vậy rồi.” Anh cười, như thể nhớ lại quá khứ.

Đột nhiên, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, thanh âm trầm xuống vài phần: “Nếu như tính kỹ lại, bà cũng không phải mẹ ruột của tôi, nói đến việc bà chăm sóc, tôi- Thẩm Từ Thành cho rằng những năm qua mình cũng chưa từng đối xử tệ bạc với bà."

Trước kia dù yêu cầu của bà ta là vô lý, anh cũng nhắm mắt nhớ lại chuyện trước kia mà thực hiện.

Nhưng Tần phu nhân luôn cảm thấy những chuyện đó là trách nhiệm mà anh phải làm, nếu một ngày nào đó Thẩm Từ Sinh không đồng ý, thì anh sẽ trở thành một con sói không có tình người.

“Anh!” Đây là lần đầu tiên Tần phu nhân nghe thấy anh nói những lời như vậy, ngón tay run lên vì tức giận chỉ vào anh.

Thẩm Từ Sinh đối xử với bà ta rất tốt, bà ta không thể tìm thấy bất kỳ sai lầm nào từ anh.

Trong cuộc nói chuyện tối nay, rốt cuộc Tần phu nhân là người mất thế chủ động.

Giờ phút này bà ta cũng không dám cứng rắn với người đối diện nữa, Tần phu nhân cũng chỉ có thể mặc kệ.

Bỏ con cờ Thẩm Từ Sinh ra, nhưng bà ta biết Thẩm Từ Sinh mới là chỗ dựa lớn nhất của bà ta.

“Ta không đề cập tới chuyện của nhà họ Tần nữa.” Tần phu nhân ngồi ở trên sô pha thở dài, “Tần Nhiêm quả thực rất đáng thương, nếu con đã không muốn cùng nó đính hôn, vậy thì thôi đi. "

Nhà họ Tần đã mất tất cả, họ đã không còn cơ hội trở mình nữa rồi.

“Tôi biết chuyện lúc trước con làm.” Tần phu nhân chuyển đề tài, “Hôm khác mang cô gái đó về cho tôi xem thử đi.”

Thẩm Từ Sinh không trả lời bà ta mà đi thẳng lên lầu.

*

Hứa Thư vừa từ phòng tắm đi ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy Triệu Niên Niên cách đó không xa.



“Sao cậu còn chưa ngủ?” cô hỏi.

"Chờ cậu nói cho mình biết chuyện gì xảy ra." Triệu Niên Niên rất mong chờ.

Tư thế đó của cô ấy giống như nếu hôm nay Hứa Thư không nói, cô ấy sẽ không ngủ được.

“Thì giống như những gì cậu thấy hôm nay.” Cô đứng trên ban công để phơi quần áo.

“Nhưng sau đó mình đã trở về.” Triệu Niên Niên lắc đầu, “Không, không phải nói là mình không muốn về, mà là mình bị ép phải về.”

"Thì bọn mình cùng nhau ăn tối."

Triệu Niên Niên nói: “Hả? Sao lại thế, Thẩm tổng nhất quyết muốn gặp cậu chỉ để mời cậu đi ăn tối à?”

Hứa Thư mỉm cười: "Có thể là vậy."

"Không, nhất định phải có ẩn tình gì đó, cậu đã đi ăn cái gì, đồ Pháp hay bò bít tết kiểu Tây?"

Hứa Thư trả lời, "Thịt nướng Trung Quốc."

Cũng may lúc này Triệu Niên Niên không uống nước, nếu không đã phun khắp nơi rồi.

"Không phải, anh ta sao lại thích ăn loại đồ ăn đó chứ? Người có đẳng cấp như anh ta không phải nên ăn đồ cao cấp sao?" Cô ấy tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó, "Nhưng cũng bình thường thôi, nếu là do cậu muốn ăn, thì một ông chủ lớn như Thẩm tồng tự nhiên cũng sẽ vui vẻ đồng ý mà thôi."

Triệu Niên Niên nói tiếp, trên mặt mang theo nụ cười nghiêm túc: "Này, Hứa Thư, hai người coi như đã làm hòa rồi sao?"

"Cái gì?" Tại sao lại nói là làm hòa?

"Hai người các cậu lúc trước, không phải chiến tranh lạnh sao?"

Hứa Thư: "......"

"Không, không phải Chiến tranh lạnh gì cả."

Thật sự không tính, chỉ là Hứa Thư đơn phương không muốn nói chuyện với anh mà thôi.

"Vậy thì là gì?" Triệu Niên Niên tò mò hỏi.

“Lúc đó mình vẫn bình thường mà.” Cô cười giải thích, “Cậu xem, lúc đó Thẩm tiên sinh không phải định đính hôn với Tần Nhiêm sao?”

Người đối diện gật đầu.

"Vậy khi lúc đó anh là vị hôn phu của người khác?"

Người đối diện gật đầu.

"Vậy có phải mình nên giữ khoảng cách với vị hôn phu của người khác hay không?"

Hơn nữa, trước đó, những người trong giới đã biết rất nhiều về chuyện của cô và Thẩm Từ Sinh.

Nên tránh hiềm ngờ vẫn là quan trọng nhất.

Triệu Niên Niên cảm thấy những gì Hứa Thư nói rất có lý, ngay lập tức cô ấy bị thuyết phục.



“Cho nên bây giờ cậu không cần giữ khoảng cách nữa.” Cô ấy tiếp tục nói, “Dù sao Thẩm tổng cũng vì cậu mà hủy bỏ tiệc đính hôn, Hứa Thư của chúng ta bây giờ rất có mặt mũi nhe.”

Sau một hồi nói đùa.

Hứa Thư chỉ cười không kể cho Triệu Niên Niên nghe những gì Thẩm Từ Sinh đã nói lúc đó.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai lập tức chuyển chủ đề.

Vì lý do nào đó, lại nói đến chuyện nhà họ Tần nộp đơn phá sản.

Triệu Niên Niên "Chậc chậc" hai tiếng, không khỏi cảm thán: "Hôm nay có người vui mừng, cũng có người lại lo sợ."

Cô ta vốn là người vui vẻ sắp đính hôn, nhưng ai biết mọi chuyện lại trở thành như bây giờ.

Hứa Thư im lặng lắng nghe cô ấy nói, cô không bày tỏ ý kiến ​​​​của mình bởi vì cô không biết mọi câu chuyện bên trong.

"Nhưng cũng phải nói, sự việc này đến quá đột ngột." Triệu Niên Niên tiếp tục tìm kiếm tin tức, "Hình như vài năm trước đã có người nặc danh tố cáo cho nhà họ Tần, sau đó nhà họ Tần đã tiêu tốn một khoản tiền lớn để giải quyết."

Cô hỏi: "Cậu biết là ai không?"

Triệu Niên Niên cười: "Làm sao mình biết được chuyện nội bộ chứ? Nấu cậu muốn biết chuyện này thì cậu phải đi hỏi Thẩm tiên sinh nhà cậu đi."

“Cái gì mà Thẩm tiên sinh nhà mình.” Hứa Thư quay đầu đi, “Không phải.”

Nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Lời vừa dứt, Hứa Thư đã nhận được tin nhắn WeChat từ ông chủ nào đó.

Ông Thẩm: [Em ngủ chưa? ]

Hứa Thư: [Vẫn chưa, có chuyện gì sao? ]

Thẩm Từ Sinh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, đứng trước của kính cao từ trần đến sàn, ánh sáng chiếu vào người, mang đến cho anh một cảm giác ấm áp hiếm có.

Ông Thẩn: [Anh muốn hỏi em, hôm nay có bị những phóng viên đó dọa sợ không.]

Sẽ là nói dối nếu nói dối là không có, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Thư gặp phải chuyện như vậy.

Hứa Thư: [Có một chút.]

Người cách đó không xa không biết từ lúc nào đzx ở phía sau cô, vừa vặn nhìn thấy câu "xin lỗi" mà Thẩm Từ Sinh vừa gửi.

Triệu Niên Niên kinh ngạc: “Ông chủ Thẩm còn xin lỗi cậu, đúng là hiếm thấy.”

"Khi bọn mình ra ngoài, thì gặp phải phóng viên."

“Chuyện bình thường thôi.” Triệu Niên Niên nói: “Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày trọng đại, nhưng mình vẫn rất ngạc nhiên là Thẩm tổng lại xin lỗi cậu.”

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh xin lỗi Hứa Thư.

Bản thân Thẩm Từ Sinh có thể cũng không ngờ sẽ có một ngày anh lại phải xin lỗi người khác.

Hơn nữa còn trên một lần.