Thẩm Từ Sinh liếc cậu ta một cái, "Vẻ đẹp của cô ấy liên quan gì đến cậu?"
"Đúng, đúng, không liên quan gì đến tôi," Lục Nghiêu thấp giọng nói, "Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến anh sao Nhị thiếu gia?"
Anh không nói, vẻ mặt không hài lòng, nhưng người đối diện hoàn toàn không để ý, cậu ta vẫn đang tự nói một mình.
"Nhị thiếu gia, nếu anh không thích nữa, cứ giao cô ấy cho tôi."
"Cậu không định đính hôn nữa sao?"
“Tôi là bị cưỡng ép kết hôn.” Lục Nghiêu châm thuốc, híp mắt, “Tôi không thể nào phát sinh quan hệ với người phụ nữ đó.”
Trước tiên là họ đều vì lợi ích riêng, mỗi người đều có mục đích riêng của mình.
Thẩm Từ Sinh ra hiệu cho người trong xe, "Cô ấy cậu ăn được sao?"
Lục Nghiêu nở nụ cười không nghiêm túc lắm: "Thử rồi mới biết chứ."
Hứa Thư không biết những người bên ngoài đang nói gì, cô hoàn toàn không nghe thấy, quay người lại, tầm mắt thoáng thấy chiếc bật lửa màu xám bạc trên xe.
Cô hỏi Trương Hàng: "Anh Thẩm cũng hút thuốc sao?"
Hỏi xong cô nhanh chóng nghĩ làm sao mà người như Thẩm Từ Sinh lại không hút thuốc.
“Sếp của tôi không hút thuốc.” Trương Hàng cười, “Tôi đã ở bên anh ấy nhiều năm, nhưng chưa từng thấy anh ấy hút thuốc.”
Hứa Thư cầm bật lửa lên, hơi kinh ngạc. Nếu anh không hút thuốc, tại sao lại mang theo bật lửa?
Người phía trước như nhìn ra được suy nghĩ của cô liền giải thích: "Cái đó, hình như là do người khác tặng cho sếp, anh ấy rất coi trọng nó, đi đâu cũng mang theo bên mình."
Nghe lời giải thích cô kẽ gật đầu, dùng đèn trong xe chiếu vào, cô nhìn thấy một chữ được khắc ở góc dưới bên trái.