Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 103: Dụ nhiên (3)



Ai ai cũng biết, một chàng trai hướng nội, dường như sẽ thích hợp với một cô gái hướng ngoại hoạt bát.

Chu Kì Kì cũng nghĩ như vậy.

Cô ta thích Dụ Nhiên lớp một khối tám sát vách rất lâu rồi, mọi người đều nói cậu ấy không dễ sống chung, rõ ràng biết nói, nhưng lại giống như người câm, đôi mắt màu nâu nhạt không giống người bình thường, nhìn lạnh lùng cực.

Cậu không dọn vệ sinh, không tham gia hoạt động thể dục tập thể, luôn một mình ngồi trong lớp học.

Đám học sinh không thích cậu, nhưng cô bé hoạt bát Kì Kì lại vô cùng thích thiếu niên này.

Cô ta ý thức được, Dụ Nhiên với hình tượng thấp lùn gầy gò lúc ban đầu hoàn toàn không giống nhau.

Chiều cao của cậu vẫn luôn phát triển, hiện tại đã vượt qua chiều cao của đa số bạn nam trong lớp. Vì cậu không nói chuyện, cho nên không hề vỡ giọng khàn như vịt đực giống bạn nam khác.

Đôi mắt bị mọi người chán ghét kia, giống hệt như ánh mặt sau buổi trưa khúc xạ lên hạt bụi, sạch sẽ mà yên bình.

Huống hồ, cậu thực sự rất đẹp trai.

Không hề giống như gương mặt lồi lõm như nạn dân của cậu bé hồi nhỏ, cậu của hiện tại mắt mày tinh tế, môi mỏng có màu đỏ nhạt, ngay đến độ cong của chiếc cằm cũng vô cùng đẹp mắt.

Cho dù những người luôn miệng nói chán ghét Dụ Nhiên, cũng không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của thiếu niên này quả thực rất xuất sắc.

Chu Kì Kì vô cùng hướng ngoại, tư tưởng kì quái có rất nhiều, bạn học trong lớp đều rất thích gọi cô ta chơi cùng.

Trong lòng cô ta có một giấc mộng nữ chính, cô cảm thấy Dụ Nhiên đặc biệt kia chính là hoàng tử của mình.

Đừng nhìn hoàng tử hiện giờ sống ở Liên Thủy, trong nhà chỉ có một căn phòng nhỏ, tương lai cậu nhất định sẽ bay lên trời, tiền đồ không thể đong đếm được.

Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nhìn tới, Chu Kì Kì đã thiết lập một phần lớn cho tương lai.

Rất tốt, Chu Kì Kì chống cằm nghĩ, nữ chính nam chính đều có rồi, vậy ai sẽ là nữ phụ ác độc đây?

Cô chú ý tới, nam chính cực kì gần gũi với Dụ Sân.

Hừ, vậy Dụ Sân chính là nữ phụ ác độc. Chu Kì Kì mới chẳng thèm để ý Dụ Sân có phải em gái ruột của cậu hay không, nam chính chỉ có thể lấy lòng nữ chính, sớm muốn gì cũng ghét bỏ nữ phụ độc ác.

Nhưng mỗi lần Chu Kì Kì ám thị với Dụ Nhiên, cậu giống y hệt như đầu gỗ vậy, một chút phản ứng cũng không có.

Chu Kì Kì vừa phẫn nộ vừa bất lực.

Chu Kì Kì dự định đối phó với “Nữ phụ độc ác” một chút, sau kì thi tháng đầu tiên, Chu Kì Kì lợi dụng chức vụ của đại diện môn vật lý, chui vào trong văn phòng, xé nát bài thi của Dụ Nhiên.

Cô ta quay đầu thì nhìn thấy Dụ Nhiên đứng bên cạnh cửa.

Trong lòng Chu Kì Kì lộp bộp.

Đôi mắt màu nâu của Dụ Nhiên giống như được bao trùm một tầng khói mù, lần đầu cậu chính diện nhìn Chu Kì Kì, lại nhìn bài thi bị xé nát trong tay cô ta.

Dụ Nhiên quay người đi.

Tim Chu Kì Kì đập nhanh như bay, vô cùng thấp thỏm. Cậu sẽ vạch trần mình sao? Không, Dụ Nhiên không biết nói chuyện, chỉ cần bản thân mình không nhận, thì chẳng ai tin tưởng cậu cả.

Nhưng không ngờ Dụ Nhiên không định vạch trần cô ta, trực tiếp đi luôn.

Chu Kì Kì ngây người, trong lòng lập tức vui vẻ.

Dụ Nhiên không tức giận, cậu yêu chiều mình vô điều kiện sao?

Thiếu thành tích của một môn, Dụ Sân nhất định sẽ không tiến vào top mười của khối được.

Dụ Nhiên không nói chuyện này cho Dụ Sân biết, thứ hai tuần sau, trường học công bố thành tích.

Mọi người đều chấn kinh có tổng cộng ba việc.

Thứ nhất, thành tích nhất khối là Dụ Sân.

Thứ hai, nghe nói Dụ Nhiên không nộp bài thi môn vật lý của mình, thành tích rơi xuống thứ 11 trong khối.

Thứ ba, Chu Kì Kì không nộp bài thi vật lý và số học, thành tích đếm ngược từ dưới lên thứ mười.

Chu Kì Kì: …..

lúc tan học, Dụ Sân chớp đôi mắt to hỏi: “Anh hai, bài thi của anh sửa thành tên em à?”

Cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

Dụ Nhiên không lên tiếng.

Lúc này Chu Kì Kì lau nước mắt đuổi tới: “Dụ Nhiên, cậu đứng lại.”

Cô ta giang hai tay ra, ngăn anh em hai người lại, còn độc ác trừng Dụ Sân một cái.

“Dụ Nhiên, bài thi của tôi là do cậu cầm đi đúng không? Hiện giờ thi thiếu hai môn, thành tích của tôi thành đếm ngược rồi, tôi thích cậu như vậy, mà cậu lại đối xử với tôi như thế ư!”

Đôi mắt màu nâu nhạt của Dụ Nhiên nhìn nước hồ Liên Thủy, có mấy con vịt đang rỉa cánh.

Chu Kì Kì khóc òa một tiếng, thút thít nói: “Lẽ nào cậu không thích loại hình như tôi sao? Không thể nào, vậy cậu thích loại nào?”

Dụ Sân đeo cặp sách đứng ở một bên, nhìn anh trai mình. 

Cô thấy mới lạ vô cùng, từ nhỏ tới lớn, đây vẫn là lần đầu tiên có bạn nữ tỏ tình với anh trai mình.

Dụ Nhiên chậm rãi quay lại nhìn cô.

Dụ Sân kinh khủng trợn to mắt: Không phải, anh hai lúc này anh định làm gì em đấy?

Cậu hình như cũng ý thức được không đúng, lại quay sang nhìn con vịt ngốc.

Chu Kì Kì cảm thấy bản thân mình bị chơi đùa, tiểu thuyết đều là lừa người, cô ta đau lòng chạy đi. Cô ta sau này không bao giờ thích Dụ Nhiên nữa!

*

Lại qua nửa năm nữa, hai anh em đều lên cấp ba.

Liên Thủy có trường cấp ba, mà chất lượng giáo viên không tồi, cho dù chỉ là trấn nhỏ, nhưng các giáo viên đều là nhân vật xuất sắc năm đó.

Người trong nhà đều cho rằng Dụ Nhiên đi khám bác sĩ có tác dụng, cách dăm ba ngày lại đưa cậu vào thành phố khám một lần.

Lúc này, Dụ Sân và ông bà nội ở lại quê.

Tháng ba, Liên Thủy xảy ra động đất, nhà cửa đều sụp đổ, xác phơi đầy mặt đất.

Trần Hành nghịch ngợm kia cũng chết trong trận động đất này, bao gồm cả ông nội của Dụ Sân, người có cảm giác tồn tại không mạnh, nhưng lại là ông lão rất nghe lời bà nội, cũng bị mất trong trận thiên tai này.

Nửa đêm Vạn Xu Mính bọn họ từ trong thành phố chạy về, nước mắt như mưa.

Bọn họ xuyên qua đống đổ nát đi tìm người thân của mình.

Dụ Trung Nham lòng nóng như lửa đốt, nghe thấy rất nhiều tin tức xấu. Ba mẹ già của ông, còn có cô con gái thông minh đang yêu nữa, đều đã trải qua trận động đất này.

Dụ Trung Nham đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Dụ Nhiên.

Cậu trước giờ vẫn luôn chẳng có biểu cảm gì, trên mặt hiếm lắm mới xuất hiện xao động. Đồng tử hơi co lại, cả người căng chặt.

“Tiểu Nhiên, con tới chỗ chú bộ đội, ba đi tìm ông bà nội và em gái.”

Không kịp lo cho Dụ Nhiên, Dụ Trung Nham vội vã chạy đi.

Dư chấn lúc nào cũng có thể ập tới, chỉ cần đi cùng với đội cứu hộ, Dụ Nhiên sẽ không có nguy hiểm gì.

Ngày xuân lạnh buốt, bầu trời không có ánh trăng.

Dụ Nhiên đứng tại chỗ rất lâu, cuối cùng cậu cũng động một cái.

Rất nhiều năm sau, Dụ Sân quay về cố hương, có người nói với cô.

“Tiểu Sân à, thím thực sự không lừa con đâu, lúc đó người tới người đi, nói vẫn chưa tìm thấy con, anh trai con miệng ngậm lấy đèn pin, xông vào đống đổ nát ở nhà con. Thím đi qua nhìn, thấy bàn tay anh con toàn là máu.”

Dụ Sân ngây người, cô vẫn luôn không biết tới chuyện này.

Vì Dụ Nhiên chưa từng nói với cô.

*

Trong sinh mệnh Dụ Sân có rất nhiều người, nhưng đối với Dụ Nhiên mà nói, từ lúc cậu ba tuổi bắt đầu thì chỉ có mình Dụ Sân.

Nói thế nào nhỉ, công việc của ba rất bận, là giáo viên chính trực nhất trong lòng học sinh.

Vạn Xu Mính không phải là mẹ đẻ cậu, rất nhiều lúc đối với cậu quá khách sáo cẩn thận.

Ông bà nội già rồi, trông trẻ con rất thô ráp, cũng chẳng hòa hợp mấy với một đứa trẻ không nói chuyện được.

Chỉ có một đứa trẻ, ngủ say trong vòng tay lạnh lẽo của cậu.

Cậu nhìn cô trưởng thành, ban đầu cô nhóc có mái tóc thưa mỏng, sau đó thắt bím sừng dê hoặc thắt chỏm hai bên, lớn thêm một chút, thì dùng một sợi ruy băng xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa, lại lớn thêm chút nữa, người đàn ông có ngón tay thon dài kia, thường thường sẽ dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc của cô.

Dụ Nhiên có nên thích Bách Chính không? Không thể nào.

Người với người chung đụng với nhau chẳng hề công bằng, sinh mệnh của cô có sắc màu rực rỡ, không giống như cậu, chỉ có hai màu đen trắng ngột ngạt.

Từ nhỏ tới lớn, cậu bất động thánh sắc đuổi đi tất cả nam sinh thích cô, nhưng lại đuổi không được người đàn ông yêu cô này.

Tháng sáu sau khi thi tốt nghiệp xong, cô khóc cả đoạn đường về tới nhà.

Dụ Nhiên đi cùng cô cả đoạn đường, không lên tiếng. Thực ra cậu không quá hiểu được, Bách Chính đi thì đi rồi, anh trai còn ở đây, con hàng ngu ngốc này còn khóc gì nữa?

Lúc nhỏ con nhóc này phạm lỗi bị đánh, cũng chưa từng thấy cô khóc đau đớn như thế này.

Khó có được, cậu sinh ra vài phần tức giận, nhưng lại không biết rốt cuộc tức giận với ai.

*

Sau đó Dụ Sân kết hôn rồi.

Hôn lễ ngày hôm đó, con nhóc rất xinh đẹp. Hạnh phúc được cô viết hết lên đôi mắt, đôi mắt sáng rực rỡ như vậy, từ nhỏ tới lớn chưa hề thay đổi.

Người đàn ông đứng trên thảm đỏ, rất không trùng hợp, chính là người đàn ông mà Dụ Nhiên vẫn luôn không thích.

Trước ngực Dụ Nhiên là hoa cài ngực có chữ “Anh trai cô dâu”, yên lặng xem hết buổi hôn lễ này. Cảm giác này rất kì lạ, một người nhìn một người khác, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô đi lấy chồng.

Dụ Trung Nham nói: “Em gái kết hôn, sao con lại đanh mặt thế, cười một cái, ăn mừng một chút.”

Dụ Nhiên chẳng thèm để ý lão già nhà mình.

Mấy ngày sau Dụ Trung Nham trách mắng cậu: “Em gái nói con cho nó một ngàn vạn tiền mừng, tên nhóc này, con nói thật cho ba biết, con lấy đâu ra tiền?”

Dụ Nhiên rũ mắt, chẳng hề dao động mà viết luận văn.

Ba Dụ phản ứng một chút, phát hiện trọng điểm không còn xoắn xuýt ở chỗ tiền lấy đâu ra nữa.

“Tên ngốc này, có người tặng tiền mừng nhiều như thế không? Sau này con có muốn lấy vợ nữa không đấy!”

Tại sao nhất định phải lấy?

Nửa đời Dụ Nhiên cũng chẳng thiếu người thích.

Cậu càng trưởng thành càng xuất sắc, từ nhỏ là anh trai của một mình cô nhóc, trở thành giáo sư Dụ, người tôn trọng cậu càng ngày càng nhiều, người thích cậu cũng nhiều như cá chép lội sông.

Từ Chu Kì Kì, tới tiểu thư xinh đẹp Khanh Linh, sau đó tới đàn em nhát gan của cậu, thậm chí ngay cả nghiên cứu sinh cậu hướng dẫn…..

Muôn hình muôn vẻ, đa dạng chủng loại.

Dụ Sân cài nút áo khoác trắng của phòng thực nghiệm, nút áo trên người cậu lúc nào cũng cài tới nút trên cùng.

Trẻ tuổi anh tuấn, lại là giáo sư IQ cao. Đã ba mươi tuổi, nhưng năm tháng chẳng hề để lại trên gương mặt này chút dấu ấn nào.

Các cô gái trong phòng thực nghiệm, thường xuyên gào thét yy cậu trong lòng, a a a a giáo sư Dụ cơ bắp rắn chắc quá, yết hầu cũng đẹp quá chừng, muốn xé quần áo của cậu, hôn cậu cắn cậu, nhìn vẻ mặt chật vật của cậu.

Nhưng với suy nghĩ của bọn họ, Dụ Nhiên cũng chẳng thể nào hiểu nổi.

Cậu không biết, thế giới này thay đổi rồi, hay là cậu thay đổi.

Căn bệnh tự kỷ lúc nhỏ khiến người ta bài xích ghét bỏ cậu, chỉ có một cô nhóc cẩn thận từng tí đối xử tốt với cậu.

Sau khi trưởng thành, lại có người coi đó là điểm nổi bật, cảm thấy cậu rất ngầu rất đặc biệt.

Là thế giới này trở nên kì lạ, hay là cậu thực sự tốt lên rồi?

Trong nhà Dụ Trung Nham vẫn luôn giục cậu kết hôn, trong xương cốt thầy Dụ vẫn có chút quan niệm truyền thống. Ông không giống như cô gái nhỏ, cảm thấy đàn ông ba mươi có mị lực kinh người, ông nhìn thấy thằng nhãi này là thấy sầu.

Làm sao đây, không biết nói chuyện lấy lòng cô gái nhà người ta thì thôi đi, cậu ngay cả nói cũng lười nói với người khác nữa.

Dụ Trung Nham bảo Vạn Xu Mính cùng mình đi khuyên.

Vạn Xu Mính nói: “Tôi mới không đi, Tiểu Nhiên có suy nghĩ của mình, ông đừng có mà bắt tôi làm người xấu.”

Dụ Trung Nham chỉ đành bảo Dụ Sân lên.

Trong lòng Dụ Sân buồn cười không ngớt, nhìn ba mình sầu tới mức tóc bạc đi nhiều, cuối cùng cũng đồng ý đi nói vài câu.

Cô không quá lưu loát biểu đạt anh trai đã đến lúc tìm bạn gái rồi.

Cậu lấy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống, nâng mắt nhìn cô.

Ánh mắt đó lạnh nhạt, không vui không buồn.

Da đầu Dụ Sân tê dại: “Anh hai em sai rồi.”

Bách Chính đi bước lớn tới, tham gia náo nhiệt nói: “Em nói anh này, anh quả thực nên tìm bạn gái rồi, anh xem ba gấp đến độ như thế kia, đừng có hung dữ với Sân Sân, anh thích kiểu nào, nói cho em biết, em giới thiệu cho anh.”

Dụ Nhiên thực sự phiền chán tên em rể này: “Cút.”

Bách Chính cong môi lên, ngược lại cũng chẳng muốn cố ý chọc cậu tức thêm, ôm lấy cô gái của mình cùng nhau cút.

Dụ Sân nhỏ giọng nói bên tai Bách Chính: “Anh hai chính là tính tình này, anh ấy rất tốt, đối xử với em cũng rất tốt, anh không được tự chủ trương làm chuyện xấu đấy nhé.”

Bách Chính hôn cô: “Được, nghe em hết.”

Dụ Sân kính trọng Dụ Nhiên, Bách Chính cũng kính trọng cậu.

Bọn họ bị Dụ Nhiên đuổi ra ngoài, ba già sầu bạc cả tóc, than ngắn thở dài.

“A Nhiên à, con nói cho ba biết đi, lớn bằng này rồi, con có tứng thích cô gái nào không?”

Đúng là đau đớn, con người tới giai đoạn trung niên lão niên, lại lưu lạc đến góc độ của người tra tri kỉ.

Dụ Nhiên cũng thực sự nghiêm túc nghĩ ngợi.

Bọn họ đúng là thích hỏi cậu những vấn đề này, con thích kiểu con gái như thế nào? Thích ai chưa?

Nhưng mà cậu đâu biết bản thân mình thích kiểu nào, ai cậu cũng chưa từng thích qua.

Đời người qua ba mươi mùa đông hạ, thế giới của cậu, giống như con thuyền độc mộc lướt qua đám lau sậy đung đưa trên mặt hồ lạnh lẽo.

Trên hồ không có sinh mệnh, dưới nước không có bóng ngược. Đối với bất cứ thứ gì, cậu cũng chẳng nói được thích hay không thích, cũng chẳng rõ tương lai sẽ bay về phương nào.

Bạn cho rằng bệnh tự kỷ là gì? Thực sự là nam chính mary sue như trong tưởng tượng của Chu Kì Kì sao?

Không, không phải đâu, nó là một loại bệnh, là màu trắng trống rỗng mười mấy năm như một ngày.

“Không có.” Dụ Sân trả lời Dụ Trung Nham như vậy.

Tương lai có lẽ sẽ có, nhưng quá khứ nếu như thực sự có thứ cậu từng thích, có lẽ là cô nhóc năm đó để dành tiền mua hộp văn phòng phẩm và xe hơi cho cậu.

Đôi mắt màu nâu nhạt của cậu, nhìn chiếc bút máy trong tay, chỉ vậy mà thôi.

Phiên ngoại về anh cả đã kết thúc tại đây.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Dịch xong phiên ngoại này tớ ngửi được mùi bác cả độc thân cả đời quá.
— QUẢNG CÁO —