Tiêu Nhị Thất hít một hơi thật sâu, ngưỡng mộ tận trời, cố gắng để bản thân không thất thố.
Mãi đến khi thoáng thấy La Hồng lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong ngực, vừa tiếc nuối, vừa buồn bã, lắc đầu xoá cái tên Tiêu Nhị Thất của gã đi...
Tiêu Nhị Thất sững sờ.
Trong lòng khẽ run sợ, chỉ trong chốc lát, thần sắc đã trở nên u oán.
Ánh mắt nhìn La Hồng giống như đang nhìn một người đàn ông phụ lòng...
Không phải chứ?
Thật sự không phải như những gì gã nghĩ sao?
Tiêu Nhị Thất ta... rốt cuộc vẫn có tên trên Tiểu Bản Bản của ngươi.
Tiêu Nhị Thất bị một kiếm đánh bại nhưng lại đột phá lên Tứ phẩm. Tiêu Nhị Thất khai mở mạch bí kỹ của Tiêu gia thành công, luận sức chiến đã có thể đề tên trên top 10 Hoảng Bảng.
Dù là Ngô Mỵ Nương hay là hòa thượng Khổ Nguyệt thì cũng không dám chắc có thể thắng được Tiêu Nhị Thất.
Lúc Tiêu Nhị Thất chưa đột phá, bọn họ cũng đã không nắm chắc, càng đừng nói bây giờ Tiêu Nhị Thất đã nhập Tứ phẩm, thậm chí còn mở được mạch.
Nhưng một Tiêu Nhị Thất mạnh thế này, vẫn bị La Hồng hạ gục, một kiếm trấn áp.
Cho nên, Ngô Mỵ Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt không cần thiết phải lên tỷ thí nưa.
"Đáng tiếc, nếu có thể, ta cũng muốn bị La Hồng kích thích, có lẽ... ta cũng có thể đột phá khỏi xiềng xích như Tiêu Nhị Thất."
Gương mặt Ngô Mỵ Nương tràn đầy tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, nàng ta đã biết được mục đích của La Hồng, không thể nào nhận được hiệu quả như trước nữa.
Nếu nàng ta không hề biết gì thì khi bị La Hồng kích thích có lẽ thật sự sẽ đột phá ngoài ý muốn, nhưng, nàng ta đã biết được mục đích của La Hồng, nên khả năng đột phá cũng không quá lớn.
Thế gian có rất nhiều việc đều như vậy, trong lúc không chú ý nhất mới có thể thúc đẩy cực hạn lên lớn nhất.
Ngô Mỵ Nương và hòa thượng Khổ Nguyệt, không có bước lên tảng đá xanh, bởi vì họ biết, có bước lên nữa cũng chỉ làm bao cát cho La Hồng đánh cho một trận thôi.
Cho nên, họ mới không đi lên.
Vì vậy mà Khổ Nguyệt đã tán thưởng La Hồng trước mặt mọi người, hạ màn kết thúc.
Mặc dù chưa từng đánh bại La Hồng, chưa từng đủ tư cách leo lên tháp rung chuông, nhưng, có thể vào được Tàng Thư Các, đối với Tiêu Nhị Thất mà nói, cũng không tính là tệ.
Mục đích bọn họ vào Tắc Hạ Học Cung, ngoại trừ những thư tịch được cất trong các cung điện kia thì chính là vì là Tàng Thư Các, chính là vì muốn được ý chí thánh nhân tẩy rửa.
Dước cây hoa đào, Lý Tu Viễn nhìn một cảnh này không khỏi mỉm cười.
La Hồng dễ dàng trấn áp Tiêu Nhị Thất, cũng là trong dự liệu của y.
Gấp lại quyển sách Thánh Nhân, Lý Tu Viễn tán đi cây hoa đào ở sau lưng.
Áo xanh chậm rãi lắc lư, tay áo bay lên, nói: "Cuộc thi tháng của học cung kỳ này kết thúc."
"Ba hạng đầu của kỳ thi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng, về phần những học sinh không nhận được phần thường cũng đừng chán nản. Kỳ thi tháng sau, chỉ cần thứ hạng của mọi người có thể tiến bộ được ba bậc, thì có thể vào được Tàng Thư Các tu tập một ngày."
Lý Tu Viễn ôn nhu cười nói.
Lời này xuất ra, khiến vài học sinh vốn có vài phần thất vọng liền vực dậy tinh thần.
Kỳ thi tháng kết thúc, tảng đá xanh trên quảng trường kia lại không biết đã bị Lý Tu Viễn ném đi nơi nào. Ba người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mỵ Nương cùng với hòa thượng Khổ Nguyệt chuẩn bị vào Tàng Thư Các tu hành, đây là phần thưởng của họ.
La Hồng không đi, hắn đã ở trong Tàng Thư Các đến phát chán lên rồi.
Hắn thật sự chẳng hề muốn đến đó thêm một chút nào nữa cả.
Còn đi làm gì? Tiếp tục ngưng tụ chữ "Chính" sao?
Lý Tu Viễn cũng không có ép buộc. La Hồng dự định đi xuống núi, trở về La phủ nghỉ ngơi.
"La thí chủ, phải nhớ hẹn ước của ngươi cùng tiểu tăng, tiểu tăng là thật tâm mời ngưươi đến Vọng Xuyên Tự làm khách."
Hòa thượng Khổ Nguyệt chắp một tay trước người, chân thành nói.
La Hồng gật đầu đồng ý, về phần lúc nào đi, đến đó lại nói, chủ yếu là vì hắn không quá hứng thú.
Tiêu Đậu Hoa ôm Thiên Cơ kiếm, tinh khí thần tựa hồ đã mạnh hơn rất nhiều. Sau khi hấp thu khí trong kiếm trì để uẩn dưỡng bản thân, giờ phút này phong thái cả Tiểu Đậu Hoa có vài phần đặc biệt.
La Hồng chuẩn bị xuống núi, rời khỏi học cung, Tiểu Đậu Hoa tự nhiên cũng trở thành cái đuôi theo ở phía sau.
Trên thực tế, La Hồng cũng có chút hiếu kỳ. Hắn đoạt thánh chỉ, lại còn chém u Dương Phi, chà đạp lên thể diện của thái tử, vị thái tử này không lẽ không có làm gì tiếp sao?
La Hồng không thể không phòng, đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn chưa dẫn La Tiểu Tiểu về phủ, ở bên trong Tắc Hạ Học Cung, ít nhất an toàn của La Tiểu Tiểu đã được đảm bảo.
Tắc Hạ Học Cung có Phu Tử trấn giữ, tuyệt đối có thể nói là nơi an toàn nhất thiên hạ.
Phải biết, Phu Tử chính là tồn tại mà ngay cả Thiên Bảng cũng không dám thu nhận.
Hồng Tụ cũng ở lại trên núi chăm sóc và bảo vệ La Tiểu Tiểu.
Rất nhiều học sinh kết thúc cuộc thi tháng, tan học xuống núi, ở giữa chừng núi, dưới sự che chở của hộ đạo giả, không cưỡi mây mà leo lên xe ngựa, rời khỏi học cung.
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa, ở giữa núi liền gặp được Triệu Đông Hán. Tuy rằng, Triệu Đông Hán hay đến quán rượu khoác lác nhưng mỗi khi học cung tan học, hắn ta đều sẽ đến bãi đất trống giữa sườn núi.
Nếu như công tử xuống núi, thì bất cứ lúc nào cũng có thể thấy hắn ta, thân là một người thủ vệ, đây là phẩm hạnh cơ bản nhất.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán, nhìn vô cùng chăm chú. Tội ác thỉnh thoảng lại biến mất trong quyển sách da người, có phải là chuyện tốt do tên “Triệu phường sồ” này gây ra không?
Triệu Đông Hán bị nhìn đến mức hơi chột dạ.
Chẳng lẽ gần đây công tử lại làm chuyện tốt gì mà Lão Triệu ta không biết? Nên người mới không hài lòng?
Trong lòng Triệu Đông Hán có chút ảo não, hắn ta thật sơ sót, hắn ta phải tìm một vài học sinh để nghe ngóng chuyện xảy ra bên trong học cung mới được.
Một đường không nói chuyện, ba người rời khỏi học cung, xuống Đông Sơn, về đến La phủ.
Viên Hạt Tử đang nằm tắm nắng chiều trong đình, gương mặt vô cùng thoả mãn, Triệu Tinh Hà ngồi đối diện, đang nói chuyện phiếm với ông ta.