Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1425: San bằng Thiên Kiếm Cung (Hạ)



Không có!

Hai người Dương Kim tự nhiên cũng không ngoại lệ, rất nhanh bị ánh chớp đuổi theo, đùng đùng liền bị chấn thành tro bụi, không có để lại một chút xíu dấu vết.

Lăng Hàn đạp bước mà đi, khí thế của Tinh Thần Cảnh bao phủ, người của Thiên Kiếm Cung đều quỳ xuống, không ai có thể đối kháng.

- Cho các ngươi nửa ngày thời gian, thủ phạm tự sát, hết thảy Thần cấp tự phế tu vi, từ nay về sau, Thiên Kiếm Cung liền không còn tồn tại nữa, bằng không, ta sẽ đích thân ra tay, đến thời điểm ấy, không có một ngọn cỏ!

So với Ngũ Tông luyện sinh linh một giới thành đan dược, cách làm của Lăng Hàn bây giờ quả thực cực kỳ nhân từ.

Điều này là bởi vì, hắn không thích giết chóc.

- Đi.

Lăng Hàn nói với Giang Dược Phong.

- Vâng, sư phụ.

Giang Dược Phong vội vàng nói.

Lăng Hàn đi trước, Giang Dược Phong theo ở phía sau, Dương Đệ cùng Giang Xảo Linh lại lạc hậu một đoạn.

Bọn họ ở trong thành tìm địa phương ngồi xuống, để hai thầy trò ôn chuyện. Có điều, Giang Dược Phong trải qua rất đơn giản, tuy ở Thần Giới đã vạn năm, nhưng cơ bản không bước chân ra khỏi cửa, dằn vặt ra thành tựu to lớn nhất chính là thành lập Hàn Phong Hội ở Hằng Thiên Đại Lục.

Từ Thần giới muốn đi tiểu thế giới rất khó khăn, nhưng chỉ truyền chút đồ vật không có sự sống đi qua lại đơn giản, vì lẽ đó hắn mới có thể truyền đạt “thần ý”, cách giới xây dựng lên một thế lực.

Nửa ngày sau, Lăng Hàn xuất hiện ở Thiên Kiếm Cung.

Đại bộ phận thủ phạm đều đền tội, bởi vì bọn họ có đời sau, không dám buông tay một kích. Nhưng cũng có người ý tồn may mắn, hoặc một thân một mình chạy, hoặc mang theo đời sau trốn ra khỏi thành.

Lần này, Lăng Hàn liền không nhân từ, không chút lưu tình ra tay, tiêu diệt toàn bộ những người kia.

Máu tươi tràn ngập, khắp nơi trong thành thị đều có thể nghe thấy được mùi máu tanh.

Cũng chỉ một ngày, Thiên Kiếm Cung đã từng chúa tể một phương liền không còn tồn tại nữa, hoàn toàn biến mất ở trong dòng sông lịch sử.

Có điều, Lăng Hàn không có tiếp tục đi tứ tông còn lại, mà đi tìm Vân Vĩnh Vọng còn có đám người Phong Phá Vân trước, Ngũ Tông diệt phải có càng nhiều người của Hằng Thiên Đại Lục đến chứng kiến.

Vừa vặn, Trần Thụy Tĩnh cũng đã trở về, thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, thật xa liền quỳ xuống, vô cùng kích động. Mà lão nhân sâm cùng con thỏ cũng đến nơi này, vừa nhìn thấy Lăng Hàn liền cười vui vẻ nói hắn không phải số đoản mệnh, quả nhiên chạy thoát.

Có điều, Giang Dược Phong lại không được tiếp đãi.

Ở ba người Trần Thụy Tĩnh xem ra, Giang Dược Phong chính là phản đồ trăm phần trăm không hơn không kém, lại gia nhập Thiên Kiếm Cung.

Có Lăng Hàn ở một bên khuyên, lại thêm Giang Xảo Linh đáng yêu tinh quái, sư bá sư bá gọi liên tục, cuối cùng để ba người bỏ đi hiềm khích. Dù sao cũng là sư huynh đệ hơn trăm năm, làm sao có khả năng có thù không giải được.

Sau đó, cả đám cùng một chỗ giết tới tứ tông còn lại, Thiên Phượng tông, Thanh Lôi Tông, Tuyệt Đao Tông đều thuận lợi san bằng, thủ phạm đền tội, dư nghiệt bị phế tu vi, không cách nào làm ác tiếp nữa.

Cuối cùng là Địa Long Tông, đám người bọn họ giết tới dưới chân núi.

Bởi vì đã qua Vân Phượng Tông, nên Thiên Phượng Thần Nữ ra Hắc Tháp, bốn người Giang Dược Phong luôn gọi sư nương, cực kỳ lấy lòng, so với Lăng Hàn còn muốn cung kính hơn mười mấy lần!

Đinh Bình không có trải qua những năm tháng ấy, không khỏi kỳ quái, tại sao bốn sư huynh cung kính với sư nương như vậy.

Có điều, hắn biết còn có mấy vị sư nương sớm bị mang vào Tiên Vực, bởi vậy, hắn yên lặng cầu xin thay sư phụ, hi vọng ngày sau người một nhà của sư phụ có thể đoàn tụ.

Địa Long Tông xây ở trong một đầm lầy, đệ tử trong tông đại đa số nắm giữ huyết mạch của rồng, đương nhiên cũng có Nhân tộc thuần túy, nhưng bởi vì không thích hợp tu tập công pháp của Địa Long Tông, nên rất ít có thể hiện ra cao thủ.

Hiện tại, Địa Long Tông đóng chặt cửa lớn, thật giống như biểu đạt tín hiệu không hoan nghênh đám người Lăng Hàn đến.

Oành!

Lão nhân sâm đá văng cửa lớn, lớn tiếng nói:

- Mỹ nữ của Địa Long Tông đâu, giao cái yếm của các ngươi ra, sâm gia thương hương tiếc ngọc, sẽ hạ thủ lưu tình.

Địa Long Tông đã sớm chuẩn bị, chỉ thấy sau khi cửa lớn bị đá văng, bên trong đứng đầy người.

- Lăng Hàn, ngươi thật quá đáng!

Một lão giả đứng dậy, quanh thân có sương mù màu đen bốc lên, hóa thành hình dạng từng con Địa Long, cực kỳ dày đặc, khiến người ta nhìn liền buồn nôn mãnh liệt.

- Các ngươi luyện hóa sinh linh một giới thành đan, vậy thì không quá đáng sao?

Phong Phá Vân hừ một tiếng, tóc đen đầy đầu đảo ngược, có vẻ vô cùng phẫn nộ.

Tu vi tiến cảnh của hắn cũng rất mãnh liệt, nhưng giới hạn ở thời gian, cho dù có Lăng Hàn cung cấp đan dược, hiện tại cũng chỉ vừa bước vào Sơn Hà Cảnh đại cực vị.

Lão giả xem thường Phong Phá Vân, đừng nói vẫn không có bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, chỉ cần dưới Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, liền không có được hắn để ở trong lòng, không xứng cùng hắn đặt ngang hàng.

- Hừ, ở trước mặt lão phu, cũng có chỗ cho ngươi nói chuyện?

Hắn khinh thường nói.

Lăng Hàn cũng rên một tiếng nói:

- Ở trước mặt ta, ngươi có tư cách nói chuyện sao?

Oanh, khí thế của hắn rung lên, dâng về phía lão giả kia, đùng, lão giả này nhất thời toàn thân như nhũn ra, không tự chủ được quỳ xuống. Nhưng hắn ngược lại cũng có chút cốt khí, mạnh mẽ uốn thân thể một cái, đã biến thành ngồi trên mặt đất.

Tuy cái này cũng rất mất mặt, nhưng so với quỳ xuống thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

- Ngươi thực sự là Lăng Hàn?

Một thanh niên ở trong đám người mở miệng, trên mặt tất cả là vẻ kinh ngạc.

- Hóa ra là Nạp Lan huynh.

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, khẽ gật đầu.

Người trẻ tuổi kia là Nạp Lan Đột, Vương giả vạn năm trước cùng hắn nổi danh. Chỉ là thiên phú của hắn hiển nhiên không bằng đám người Thiên Phượng Thần Nữ, Kiếm Đế, thậm chí cũng không bằng Giang Dược Phong, Trần Thụy Tĩnh, hiện tại chỉ là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, còn không có bước vào Nhật Nguyệt Cảnh.

Ở trong thời gian dài dằng dặc, thiên tài cũng chia ra ba bảy loại.

Nạp Lan Đột cười khổ nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại trở nên mạnh như vậy, năm xưa... Ha ha, ta một chiêu liền có thể trấn áp ngươi.

Sắc mặt của Lăng Hàn tối sầm lại, hảo hán không đề cập tới dũng cảm năm đó, mà các ngươi có thể đừng luôn bóc vết thương cũ của hắn hay không? Năm đó hắn yếu thì lại làm sao, không thấy hắn còn có một thân phận sao, đan đạo đế vương, các ngươi người nào không cầu hắn luyện đan qua?