Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1461: Dạy ngươi một chiêu kiếm bí pháp (Thượng)



Ngay cả cơ hội tiến hành kiểm tra cũng không có, sao đàm luận tiến vào tầng thứ chín?

Lăng Hàn ngược lại không gấp, hiện tại hắn vẫn không có gặp phải thời gian hạn chế, bởi vậy hắn đứng đó, quan sát ba chữ Thái Dương Cung kia. Cái này vừa đứng chính là ba ngày ba đêm, về sau nguyên lực trong thân thể đột nhiên mãnh liệt, tựa hồ bắt đầu một loại cảm ứng nào đó.

Tinh Thần ở trong đan điền cấp tốc xoay tròn, mỗi lượn một vòng, Tinh Thần của hắn sẽ mở rộng một phần, mà ba chữ Thái Dương Cung kia lại ảm đạm một chút.

Biến hóa vô cùng nhỏ bé, cho dù là cường giả Tinh Thần Cảnh cũng phải dùng tâm quan sát, bằng không căn bản không thể cảm giác.

Đoàn người dồn dập tiến vào, không để ý còn có một người đứng như thế chút nào, mọi người nghĩ tới chính là thông qua tầng thứ nhất kiểm tra, tiến vào tầng thứ hai hái thần dược. Hơn nữa, thành tích khảo sát tốt, còn có thể được đan phương khen thưởng.

Oành!

Lăng Hàn đang quan sát đến nhập thần, đột nhiên cảm giác thân thể chấn động, bị người va một phát, kéo hắn từ trong trạng thái huyền diệu kia trở lại.

Hắn không khỏi hơi nhướng mày, lộ ra vẻ không vui.

Sau khi cùng Thái Dương Cung đạt được cộng hưởng, vẻn vẹn chỉ một nén hương thời gian, tu vi của hắn lại tăng trưởng một đoạn dài!

Nếu như phân tiểu cực vị sơ kỳ đến trung kỳ thành một trăm bước, vậy hắn đã bước ra hơn năm mươi bước, năm mươi bước này là ở trong một nén hương bước ra, trước đó hắn khổ tu có thể nói là tiến cảnh rất ít.

Đối ứng với nhau, ba chữ Thái Dương Cung cũng ảm đạm một nửa, hơn nữa lực lượng thần bí trong đó bị Lăng Hàn thông qua cộng hưởng hấp dẫn, đang không ngừng trôi qua, cũng không theo Lăng Hàn lui ra trạng thái như vậy mà dừng lại.

Đối với Lăng Hàn mà nói, cái này tự nhiên là thiên đại lãng phí.

Bởi vậy, hắn căn bản không thèm để ý, tiếp tục nhìn chằm chằm ba chữ kia, để cho thần thức của mình như cầu nối, dẫn độ nguồn lực lượng kia.

- Hừ, chiếm đường đụng phải ta, còn muốn làm như chẳng có chuyện gì phát sinh?

Ở phía sau Lăng Hàn, có một người trẻ tuổi ngạo khí mười phần, trên mặt còn có một tia tức giận.

Hắn chính là người đụng phải Lăng Hàn.

Trước hắn nhìn thấy Lăng Hàn đứng ở đây, xuất phát từ trời sinh ngạo mạn, hắn không tránh không né, vẫn như cũ thẳng tắp đi tới.

Ở trong hắn nhận thức, tự nhiên chỉ có người khác nhường hắn, mà nếu có người dám không nhường, vậy hắn liền trực tiếp đạp đối phương đi qua!

Lăng Hàn rơi vào loại trạng thái đặc thù kia, tự nhiên không thể tránh ra, bởi vậy hắn cũng không chút do dự đụng vào, muốn cho Lăng Hàn ăn chút đau khổ, không nghĩ tới va vào một khối thiết bản.

Cái này không phải tỉ dụ, mà thật là như thế.

Rõ ràng là hắn đã sớm chuẩn bị, cố ý đụng vào, kết quả hắn bị đụng đàn hồi trở lại, đặt mông ngồi trên mặt đất, điều này để hắn làm sao chịu nổi, làm sao có thể không thẹn quá thành giận?

Người này gọi Hoàng Bằng, là một tên tộc nhân của Hoàng gia trong tứ đại gia tộc, tuổi còn trẻ liền bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, bởi vậy tự nhiên rất kiêu ngạo.

Lăng Hàn không để ý tới, tâm thần của hắn đều nằm ở trên ba chữ Thái Dương Cung kia, ở trong đó có lực lượng vô thượng bị một vị đại năng phong ấn, dưới tình huống cộng hưởng có thể tăng cao tu vi!

Có thể, thời điểm vị đại năng này viết ba chữ chỉ tiện tay mà làm, nhưng bản thân quá mạnh mẽ, một cách tự nhiên lưu lại một tia lực lượng to lớn, nhưng đủ khiến Lăng Hàn tăng lên một tiểu cảnh giới nhỏ!

Đây là Sáng Thế Cảnh sao?

Lăng Hàn không có đi ngẫm nghĩ, hiện tại hắn chỉ muốn đoạt lại nguồn lực lượng này, cái khác, sau này hãy nói.

Hoàng Bằng giận dữ, Lăng Hàn lại thất thần, đây là xem thường hắn cỡ nào?

Hắn không khỏi càng ngày càng bạo, trong đôi mắt lóe lên hung quang, trong tay đã có thêm một thanh Thần kiếm, vung lên, chém tới cánh tay của Lăng Hàn.

Dù sao cũng là người của tứ đại gia tộc, bởi vậy hắn không dám hạ tử thủ, cắt bỏ một cánh tay của Lăng Hàn cũng coi như cảnh cáo. Ngược lại Thần linh mạnh mẽ, thiếu một cánh tay cũng không có chuyện gì, nuôi mấy tháng tự nhiên có thể phục sinh.

Keng!

Một kiếm chém xuống, chỉ thấy đốm lửa bắn lên, thân kiếm nảy ngược, không cách nào thương tổn được Lăng Hàn.

Hoàng Bằng khiếp sợ, đây là cái thể phách gì, sức phòng ngự cũng quá kinh người đi.

Nhưng hắn lập tức “bừng tỉnh”, Lăng Hàn nhất định là cố ý, nhìn như thất thần, kỳ thực đang hết sức chăm chú, nguyên lực che kín toàn thân, mới có thể ngăn đòn đánh này của hắn.

Quá đáng ghét!

Bốn phía có người nhìn thấy, không khỏi lộ ra vẻ giật mình, thầm nghĩ Lăng Hàn phát cái ngốc gì, bị người chém một kiếm, vẫn không phản ứng chút nào.

Hoàng Bằng thẹn quá thành giận, vung kiếm liên tục chém tới Lăng Hàn.

Leng keng leng keng, đốm lửa bắn tứ tung, nhưng Lăng Hàn quả thực so với Thần Thiết còn muốn Thần Thiết, mặc cho Hoàng Bằng chém làm sao cũng không hư không tổn thương.

Điều này làm cho người xung quanh nhìn vừa buồn cười lại hiếu kỳ, cường độ thân thể của Lăng Hàn cũng quá kinh người đi.

Nghe được tiếng cười của người xung quanh, nhìn thấy từng đôi mắt mang theo trêu tức, Hoàng Bằng chỉ cảm thấy nhiệt huyết xông lên đầu, nhất thời sát ý như rực cháy, làm sao còn lo lắng được tình nghĩa tứ đại gia tộc gì, mũi kiếm đâm thẳng con mắt của Lăng Hàn.

Bất luận làm sao, con mắt khẳng định là bộ phận yếu ớt nhất trên thân thể, mặc ngươi luyện thể phách mạnh mẽ ra sao, khẳng định vẫn có điểm yếu hại.

Nhưng từ con mắt đâm vào, chỉ cần thâm nhập mấy phần, thức hải khẳng định cũng bị đánh nổ, vậy thì sẽ chết người rồi.

Hoàng Bằng không để ý, hiện tại hắn chỉ muốn Lăng Hàn chết.

- Dừng tay!

Trong một tiếng quát to, chỉ thấy một ánh kiếm dâng lên, keng một tiếng, cản lại chiêu kiếm này của Hoàng Bằng.

- Hàn Đông, ngươi dám quản chuyện của ta?

Hoàng Bằng vừa thấy, không khỏi cau mày.

Người tới chính là Kiếm Si khuôn mặt âm trầm lúc trước, thân phận thực sự là nhân tài mới xuất hiện của Hàn gia, tên Hàn Đông.

Hắn biểu hiện cô đơn nói:

- Dĩ nhiên dùng kiếm cao quý đánh lén, ngươi không xứng sử dụng kiếm!

Hoàng Bằng hừ một tiếng nói:

- Kiếm Si, tiểu tử này là người của Hàn gia ngươi sao? Nhanh bảo hắn xin lỗi ta!

- Bằng ngươi cũng xứng!

Hàn Đông lạnh lùng nói, trên mặt có một ngàn cái xem thường.

- Thật tốt, mỗi một người đều dám xem thường ta, cho rằng ta dễ bắt nạt sao?

Hoàng Bằng trả đũa, kiếm trong tay rung lên.

- Hàn Đông, chúng ta có bao nhiêu năm không giao thủ?