Ninh Hải Tâm không phải Lăng Hàn, năng lực chiến đấu cùng đẳng cấp chỉ trung bình.
Lăng Hàn cười nói:
- Không sao.
Ninh Hải Tâm lắc người đã đứng ngoài khách điếm.
Tam Tiễn Thiên Tôn lập tức dừng lại, gã cực kỳ kiêng dè đoàn người Lăng Hàn, nhưng nhìn lướt qua thấy Ninh Hải Tâm chỉ là Nhất Bộ thì thầm mắng mình sao quá rụt rè sợ hãi.
Ninh Hải Tâm lạnh nhạt thản nhiên nói:
- Các hạ, mời đi cho.
Tam Tiễn Thiên Tôn muốn nổi khùng lên, một Nhất Bộ nho nhỏ mà muốn đuổi gã đi?
Nhưng nhìn Ninh Hải Tâm làm lửa giận dâng trào trong lòng gã dần phai nhạt.
Tam Tiễn Thiên Tôn không từ chối, ngữ điệu khó xử nói:
- Thế này không ổn lắm, bản tôn được người nhờ đến.
Ninh Hải Tâm lạnh nhạt nói:
- Vậy ta cũng kính nhờ các hạ đi ngay bây giờ.
Tam Tiễn Thiên Tôn do dự, gã không nên đi như vậy, vì được người ta cầu khẩn, còn thu ích lợi. Nhưng lời nữ nhân này nói đánh động tâm linh của gã, làm gã bất giác muốn nghe theo.
Trong lòng có thanh âm bảo Tam Tiễn Thiên Tôn đừng nghe theo, nhưng gã không làm được.
Tam Tiễn Thiên Tôn gật đầu nói:
- Được!
Sau đó dứt khoát rời đi.
Đệt, vậy cũng được?
Đám người trong khách điếm giật mình đến da đầu tê dại.
Lăng Hàn đã rất oách, có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới, xứng là chiến thần.
Còn Ninh Hải Tâm?
Sức chiến đấu của nàng bình thường, nhưng khiến người cao hơn hai cảnh giới nghe lệnh mình.
Không chiến mà làm người khuất phục, không thua kém Lăng Hàn chút nào.
Đại Hắc Cẩu nhìn muốn rớt tròng mắt, vẫn chưa lấy lại tinh thần:
- Này Tiểu Hàn Tử, đồ đệ này của ngươi hơi lợi hại, ưm, sắp theo kịp Cẩu gia.
Đại Hắc Cẩu tự dán vàng lên mặt mình.
Lăng Hàn mỉm cười. Đến nay hắn chưa hiểu năng lực thân thiết của Ninh Hải Tâm là ra sao, ảnh hưởng người khác như thế nào. Nhưng qua nhiều năm nghiên cứu có thể cho Ninh Hải Tâm chủ động vận chuyển loại năng lực này.
Hơi giống Lăng Hàn, hắn ở Thiên Tôn cảnh có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới. Ninh Hải Tâm thì tối đa ảnh hưởng Thiên Tôn cao hơn mình hai cảnh giới.
Đốm sáng trong thức hải dường như có gì đó rất ghê gớm.
Nếu lấy đó làm tham khảo thì không chừng sẽ phát hiện được nhiều người có đoàn sáng hơn. Vấn đề là ngay từ đầu Ninh Hải Tâm cực kỳ bình thường, nếu Lăng Hàn không xuất hiện có lẽ nàng sớm chết trong buồn bực, làm gì có cơ hội bước vào Thiên Tôn?
Trong Tiên Vương, Thăng Nguyên cảnh có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới không quá hiếm hoi, hàng đống thiên kiêu có thể làm được.
Nhưng trong Thiên Tôn có thể vượt cấp thì cho đến nay chỉ có Lăng Hàn và... a, Phong Vô Định!
Phong Vô Định cũng là như vậy?
Đáng tiếc Phong Vô Định đã chết, thần hồn vỡ nát, có đào mộ ra cũng vô dụng.
Lăng Hàn thấy đáng tiếc, nếu kiếm được nhiều mật mã sinh mệnh hơn thì thực lực của hắn sẽ càng tiến bộ. Vì một vị diện cường đại tuy đẳng cấp khá quan trọng nhưng còn phải xem sinh mệnh trên đó. Tại sao chiến tranh vị diện đều phải tiêu diệt sinh linh trên vị diện trước? Lý do là đây.
Thôi, sau này tìm cách khác vậy.
Lăng Hàn nghĩ có lẽ khi hắn bước vào Lục Bộ, Thất Bộ thì thần thức sẽ càng mạnh, quét một cái bao gồm hết mọi sinh linh trong vị diện, dễ dàng quét hình một vòng.
Tiếp theo chắc lão tặc Phá Nhạc sẽ tự mình ra tay.
Lần này Lăng Hàn muốn đánh một trận đàng hoàng với Phá Nhạc, bùng nổ ký hiệu lục lưu ít ra có thể trấn áp đối phương một canh giờ. Tuy ngắn ngủi, không thể nào xử lý đối phương nhưng làm được như thế đã sướng tay rồi. Trước tiên thu chút lợi tức, có ngày Lăng Hàn sẽ trấn áp hết năm lão tặc.
Thời gian qua hơi lâu, mãi đến ba mươi năm sau mới có một hơi thở mạnh mẽ ập đến.
Bùm!
Nguyên khách điếm vỡ nát thành tro.
Dù Lăng Hàn đã ra tay vẫn không thể ngăn cản, lực lượng của Thất Bộ quá mạnh. May mắn người trong khách điếm sớm bị Lăng Hàn đuổi ra ngoài nên không có quần chúng vô tội chết.
Phá Nhạc Thiên Tôn đứng trên trời toát ra khí thế bá tuyệt thiên hạ, khiến trời phải cúi đầu:
- Quả nhiên là tiểu bối nhà ngươi!
Phá Nhạc Thiên Tôn nhìn thẳng Lăng Hàn, lòng tràn đầy cảm khái. Người trẻ tuổi này mới tu luyện được bao nhiêu năm mà sắp ngang hàng với lão rồi, Phá Nhạc hết sức ghen tỵ.
- Dám đến quấy rối đạo tràng của bản tôn, ngươi chán sống!
Lăng Hàn cười khẽ:
- Năm lão già các ngươi không hiệu lực trong chiến trường vực ngoại mà chạy ra mở đạo tràng làm gì?
Phá Nhạc Thiên Tôn nói:
- Liên quan gì ngươi?
Phá Nhạc Thiên Tôn không ra tay vì biết không có Cuồng Loạn ‘hỗ trợ’ thì không thể phá phòng ngự của Lăng Hàn được. Tồn tại như Phá Nhạc Thiên Tôn sẽ không làm việc vô ích.
Lăng Hàn dụ dỗ:
- Thì cứ nói ra, có ngại gì, không lẽ ngươi sợ?
Phá Nhạc Thiên Tôn cười khẩy nói:
- Nực cười, dùng phép khích tướng với bản tôn? Thật ngây thơ.
- Nếu ngươi không rõ ràng tình huống vậy thì không có gì bản tôn cần biết. Dù ngươi biết chút vụn vặt nhỏ bé thì sao, chẳng đáng gì.
Lăng Hàn ngạc nhiên lão tặc này lấy đâu ra tự tin như vậy.
Thôi được rồi, không nói thì đánh!
Lăng Hàn bỗng xông lên:
- Lão tặc, nhịn ngươi lâu rồi! Lần này ta cố ý đến đánh ngươi!
Phá Nhạc Thiên Tôn phất tay áo:
- Bản tôn không rảnh phí thời gian với ngươi!
Phá Nhạc Thiên Tôn đang định xé không gian rời đi, nhưng một cước bước vào chợt phát hiện kỳ lạ. Phá Nhạc Thiên Tôn vốn chỉ xé rách không gian nhưng bây giờ đã vào trong hư không.
Dĩ nhiên là Lăng Hàn động tay chân, không đẩy đối phương vào hư không thì khi đánh nhau bọn họ gây ra phá hoại rất đáng sợ, sẽ phá hỏng Huyền Mạc vị diện nặng nề.
Lăng Hàn không đi chiến trường vực ngoại nhưng hắn không thể làm vướng víu Nguyên Thế Giới được.
Phá Nhạc Thiên Tôn định lao ra hư không, đánh nhau với Lăng Hàn thật vô nghĩa:
- Nhãi ranh cút đi!
Lăng Hàn cười to bảo:
- Đã nói đánh ngươi thì sao có thể nói không giữ lời?
Ký hiệu lục lưu đều vận chuyển, lực lượng vị diện điên cuồng dâng lên, Lăng Hàn thét dài đánh hướng Phá Nhạc.