- Ai nói không có? Ngay cả sát thủ Địa Ngục cũng không làm gì ngươi được!
Lăng Hàn cười tủm tỉm nhìn Dương Tử Thanh:
- Chuyện ta bị sát thủ Địa Ngục ám sát vốn không có ai chính mắt thấy, ta chưa nói cho người nào vậy làm sao ngươi biết?
Dương Tử Thanh biết mình lỡ mồm, gã biến sắc mặt:
- Cái đó...
Dương Tử Thanh đã hiểu mình mắc bẫy Lăng Hàn.
Lăng Hàn quát to:
- Trừ phi là ngươi mướn sát thủ!
Dương Tử Thanh thụt lùi ba bước, mặt trắng như vôi, không nói nên lời.
Dương Tử Thanh rất muốn cãi lại, nhưng ánh mắt của Lăng Hàn rất đáng sợ, khiến gã như bị ma nhập, á khẩu.
Kỳ lạ, Lăng Hàn chưa vào Hoán Huyết cảnh mà sao có sát khí đáng sợ như vậy?
Dương Tử Thanh không biết rằng Lăng Hàn sử dụng tinh thần lực, với kinh nghiệm sát phạt vô tận ngày xưa có thể đem đến hiệu quả tương tự cho hắn.
Mọi người biến sắc mặt:
- Cái gì?!
Địa Ngục là tổ chức sát thủ, là đối tượng quốc gia kiên quyết triệt đánh. Một số người có liên lạc với tổ chức Địa Ngục để xóa sổ người mà mình không tiện giải quyết, nhưng ai dám công khai thừa nhận?
Nếu dính dáng đến tổ chức sát thủ dù có là hoàng tử thì... ha ha, đương kim thiên thánh thượng anh minh thần vũ bảo đảm sẽ đẩy hoàng tử ra chém.
Dương Tử Thanh thật to gan, óc heo.
Dương Tử Thanh la lên:
- Không, không, không, hắn nói nhảm, ta không quen người của Địa Ngục, ta không có thuê sát thủ giết người!
Dương Tử Thanh phải phủi sạch quan hệ, không thì gã sẽ chết không có chỗ chôn.
Lăng Hàn chậm rãi hỏi:
- Vậy ngươi giải thích xem làm sao biết tai bị sát thủ của Địa Ngục ám sát?
Dương Tử Thanh cãi chày cãi cối:
- Sao ta biết ngươi bị sát thủ Địa Ngục ám sát, liên quan gì ta!
Ai kêu Dương Tử Thanh nói lỡ miệng, còn ngay trước mặt mọi người, biết lấy cớ gì đây?
Lăng Hàn cười nói:
- Theo luật pháp đế quốc thì cấu kết tổ chức sát thủ, thuê sát thủ giết người sẽ bị xử phạt thế nào?
Không đợi ai trả lời, Lăng Hàn tiếp tục bảo:
- Xem là phản nghịch, chém tại chỗ!
Lăng Hàn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ta là phó đội trưởng của Huyền Thanh kỳ, có quyền chấp pháp. Bây giờ... xử hình!
Lăng Hàn ném Nghiêm Tuấn sang một bên, sải bước đến gần Dương Tử Thanh, sát khí sôi trào, khiến người không rét mà run.
- A? Hắn là phó đội trưởng của Huyền Thanh kỳ?
- Kỳ lạ, phó đội trưởng nho nhỏ tại sao có thể đến đây?
- Không thấy hắn đi chung với Phan Hổ sao? Chắc Phan Hổ dẫn đến.
- Vậy cũng phải.
Rốt cuộc mọi người ‘biết’ thân phận của Lăng Hàn, tưởng hắn là tiểu đệ của Phan Hổ.
Phan Hổ nghe vào tai, lòng thầm đau răng. Gã làm gì có tư cách làm lão đại, Lăng Hàn là thiên tài đan đạo, thành chủ đại nhân cũng khen không dứt miệng.
Các ngươi có mắt không tròng!
Phan Hổ thầm đắc ý, không định giải thích cái gì, không thì ai nấy tranh nhau nịnh nọt Lăng Hàn làm gì có chỗ cho gã? Bây giờ là tốt nhất, gã được ‘yêu thương duy nhất’.
Dương Tử Thanh kinh hoàng hét hướng xung quanh:
- Cứu ta! Cứu ta!
Nhưng lúc này nào ai thèm quan tâm Dương Tử Thanh?
Cấu kết với tổ chức sát thủ là tội danh rất lớn, không ai gánh nổi, không có hào môn nào chịu nổi.
Dương Tử Thanh gửi gắm hy vọng vào Nghiêm Tuấn, cọng cỏ cứu mạng duy nhất của gã:
- Tuấn thiếu gia cứu ta! Ta làm như vậy là vì thiếu gia!
Cái gì?
Mọi người lấy làm lạ, tin bom tấn! thì ra Nghiêm Tuấn cũng có phần.
Nghiêm Tuấn mới thở dốc được một chút nghe câu đó thì suýt xỉu.
Ai dám dính dáng chút xíu gì với tổ chức sát thủ? Đó là hành động tự sát.
Nghiêm Tuấn lạnh lùng phủi sạch:
- Nhảm nhí!
Dù sao gã không để lại chứng cứ gì, một tay Dương Tử Thanh liên lạc với tổ chức Địa Ngục. Miễn Nghiêm Tuấn không lỡ mồm thì chuyện này sẽ không dính dáng đến gã.
Dương Tử Thanh lạnh lùng nói:
- Nghiêm Tuấn, ngươi ác lắm! Rõ ràng là ngươi ghen tỵ quan hệ giữa Lăng Hàn và Liên kỳ chủ, xúi ta thuê sát thủ giết người, hiện tại phủi mông chối bỏ?
Vì mạng sống của mình nên Dương Tử Thanh bất chấp.
Ồ!
Mọi người ồ lên, thì ra là vậy, hợp lý.
Ai chẳng biết Nghiêm Tuấn đang theo đuổi Liên Tuyết Dung của Liên Tuyết Dung, nên gã ghen tỵ thuê sát thủ giết người, lý do hợp lý, không có gì lấn cấn.
Heo, ngu như heo!
Nghiêm Tuấn chửi thầm trong lòng. Dù ngươi đã lỡ mồm nhưng chỉ cần cắn chết không nhả mình nói nhầm, không có chứng cứ thì Lăng Hàn làm gì được?
Bây giờ Dương Tử Thanh nói như thế chẳng khác nào thừa nhận.
Ngu, sao có người ngu như vậy!
Nghiêm Tuấn không biết rằng loại thiếu gia nhà giàu trong đời không gặp trắc trở gì, trong hoàn cảnh đó ý chí dễ tan vỡ, trông chờ gì vào việc Dương Tử Thanh có thể tỉnh táo suy nghĩ?
Làm gì có, tất cả là gã một tay hành động, Nghiêm Tuấn chỉ nói, đa số tiền là Dương Tử Thanh bỏ ra.
Gã thật ngốc, làm việc giùm người ta còn phải hứng dao giùm người.
Dương Tử Thanh thẫn thờ, gã chợt hiểu tại sao Nghiêm Tuấn muốn gã làm nhiều chuyện, thì ra để khi xảy ra chuyện thì đẩy gã ra.
Dương Tử Thanh rít qua kẽ răng:
- Nghiêm Tuấn, ngươi thật ác, thật độc ác!
Lăng Hàn âm trầm nói:
- Nếu không có chứng cứ vậy ta tiễn ngươi lên đường!
Làm phó đội trưởng của Huyền Thanh kỳ, Lăng Hàn có quyền lực giết người, miễn đối phương thật sự xúc phạm điều luật tử hình của đế quốc.
Một thanh niên đứng ra cười nói:
- Ha ha ha! Lăng phó đội trưởng đúng không? Ta là Dương Hiểu Thành cúa Dương gia, nơi này là phủ thành chủ, đang trong tiệc sinh nhật của Phong tiểu thư, giết người tại đây rất không ổn. Người này là tử đệ của Dương gia, để ta mang về đi, rồi sẽ cho Lăng phó đội trưởng và mọi người một giải thích hợp lý.
Dương Tử Thanh thở phào, chỉ cần về gia tộc thì gã sẽ không chết, Dương gia sẽ không cho phép tộc nhân dòng chính bị xử tử trước công chúng.
Lăng Hàn cười nói:
- Tiểu Thành Thành, hiện tại chứng cứ xác thực, nghi phạm chính miệng thừa nhận thuê sát thủ giết người. Ta ghét ác như thù, sao có thể làm như không thấy? Yên tâm, ta giết người có chừng mực. bảo đảm không đổ máu.
Chết tiệt, vấn đề không phải đổ máu hay không, mà ai tên Tiểu Thành Thành?
Mặt Dương Hiểu Thành lạnh băng, gã và Dương Tử Thanh không phải huynh đệ ruột, bình thường quan hệ không quá tốt. Nhưng nếu tộc nhân của Dương gia bị người giết thì tất cả người trong gia tộc sẽ mất mặt.