Ở Huyền Bắc Quốc, Trần Phong Viêm vốn có quyền uy vô thượng. Bất kỳ kẻ nào ở trước mặt hắn đều chỉ có phần ngoan ngoãn nghe lời.
Vèo.
Một lát sau, chỉ thấy một bóng người từ phía xa bay tới, một lần lao qua chính là trên trăm trượng, tốc độ nhanh kinh người.
Tốc độ gấp bốn vận độ âm thanh?
Vèo.
Cái bóng đen này nhảy lên một cái, rơi vào trên đài cao.
Các vệ binh đồng thời rút đao. Ai lớn mật như thế, lại dám khiêu khích Thánh Hoàng?
- Bệ hạ!
Người vừa rới lại hướng về phía Trần Phong Viêm chắp tay hành lễ.
- Hoành Thiên đại soái!
Tất cả mọi người kinh ngạc kêu lên. Người vừa tới này chính là một trong bốn đại soái Hoành Thiên đại soái.
Nhưng vị cường giả đỉnh này dưới cấp Thánh Hoàng lại có thể toàn thân đầy những vết thương, máu tươi đầm đìa.
Phát sinh chuyện gì vậy?
Hoành Thiên đại soái, cường giả tu vi Minh Văn Cảnh, lại có thể toàn thân đều bị thương, chật vật đến cực hạn.
Đây là có chuyện gì?
Trên đời này có ai có thể tổn thương được hắn, lại khiến cho thương thế hắn đến trình độ như vậy?
Đám Đường Duyệt - hậu đại của Hoành Thiên đại soái ai nấy cũng kinh ngạc kêu lên. Đây chính là trụ cột Đường gia của bọn họ. Một khi Hoành Thiên đại soái ngã xuống, Đường gia phong cảnh này cũng sẽ không còn nữa.
- Đường khanh, gặp phải cường địch gì?
Trần Phong Viêm ôn nhu hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, là một con yêu chuột!
Hoành Thiên đại soái cung kính lên tiếng nói.
Người trong thiên hạ chỉ biết Thánh Hoàng chính là cao thủ mạnh nhất. Nhưng đám người có thực lực mạnh mẽ giống như bọn họ mới hiểu được rõ ràng, khoảng cách với vị này Thánh Hoàng đâu chỉ có cách xa vạn dặm.
Ở trước mặt Trần Phong Viêm, hắn thầm muốn quỳ bái.
Trần Phong Viêm "A" một chút:
- Nói rõ ràng một chút.
- Vâng.
Hoành Thiên đại soái gật đầu, nói:
- Thần phụng chỉ thanh trừ yêu thú phá hủy thôn trấn. Vào hai ngày trước cuối cùng gặp phải nó. Nhưng thần dẫn binh đón đánh, lại bị tổn thương nặng nề.
Hắn lộ ra vẻ đau buồn vẻ:
- Thần dẫn theo ba nghìn tinh binh, tất cả đều bị giết chết. Thần vì báo cáo thực lực của con yêu chuốt cho bệ hạ, mới vội vàng chạy trốn. Vẫn mong bệ hạ trị tội!
Sắc mặt Trần Phong Viêm có chút thâm trầm. Ba nghìn tinh binh đều bị giết chết, trong lòng hắn đau đớn.
Mà nghe được những lời này của Hoành Thiên đại soái, tất cả mọi người lại vô cùng khiếp sợ. Vậy đánh bại Hoành Thiên đại soái lại là một con yêu thú?
A, là con yêu thú gì lại to gan lớn mật như vậy, dám ở Huyền Bắc Quốc hành hung?
Chỉ có điều, thực lực này thật mạnh. Đây chính là Hoành Thiên đại soái đấy.
- Đường khanh không nên tự trách. Không phải lỗi của ngươi.
Trần Phong Viêm mở miệng, ánh mắt lại nhìn về phía tây.
- Hơn nữa, thù này rất nhanh là có thể báo trở về.
Cái gì?
Hoành Thiên đại soái không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một bóng đen đang xuyên qua trên bầu trời lao tới.
Đây là một con chuột cực lớn, kích thước không khác gì so với người bình thường, giống như một đạo lưu quang bay tới, hoàn toàn không lên xuống.
Bay, bay?
Một con yêu chuột biết bay?
Rõ ràng không nhìn thấy nó mọc cánh, vì sao có thể bay đi?
A, đây là cảnh giới của nó đã đạt tới trình độ không thể hiểu nổi, thân thể cũng có thể bay?
- Ca ca ca!
Con chuột phát ra tiếng cười quái dị.
- Hóa ra, kẻ được gọi là hoàng đế ở chỗ này!
Trong lòng Lăng Hàn thầm rùng mình. Con yêu chuột kia chính là con từ trong trận pháp thoát khỏi sự vây khốn. So với lúc trước, thực lực của nó không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần. Sau khi thoát khỏi thời kỳ suy yếu, nó cường đại đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Đó là thực lực Khai Khiếu Cảnh sao?
- Lớn mật!
Hồng thái sư và Dương Bách lập tức lớn tiếng trách mắng.
- Hai nhân vật nhỏ chỉ mới đạt tới Minh Văn Cảnh, dám ở trước mặt chuột gia làm càn?
Yêu chuột lạnh lùng nói.
- Cái gì mà Hoành Thiên đại soái? Thực sự nói khoác không biết ngượng. Bị chuột gia một trảo đập cho trở mình. Nếu không phải còn muốn mượn hắn chỉ đường, chộp lấy cái ổ của các ngươi, các ngươi cho rằng, loại cặn bã này có thể chạy thoát khỏi tay của chuột gia sao?
A!
Vừa nghe nó nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy phía sau ớn lạnh.
Con yêu chuột này rõ ràng chính là hướng về phía Thánh Hoàng. Đây là tự tin tới mức nào? Ngay cả Thánh Hoàng bệ hạ đều không để vào mắt?
Nhưng nếu như nó không có nói ngoa, ngay cả Hoành Thiên đại soái cũng không phải là địch thủ của nó, vậy thực lực của nó lại mạnh đến mức nào? Sợ rằng thật sự có thể so sánh được với Thánh Hoàng.
Hồng thái sư và Dương Bách đều không có lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì có Trần Phong Viêm đứng sau lưng bọn họ.
Ở trong lòng của tất cả mọi người đều có một loại niềm tin như vậy. Đó chính là chỉ cần có Thánh Hoàng của bọn họ ở bên cạnh, vậy có thể trấn áp tất cả.
- Thấy bệ hạ, còn không hành lễ?
Hồng thái sư lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, chỉ là tiểu oa tử Khai Khiếu Cảnh, cũng xứng để cho chuột gia hành lễ sao?
Yêu chuột cười to, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
- Lớn mật!
Hồng thái sư xông qua, sôi trào huyết khí trước tiên. Hắn biết thực lực của mình khẳng định không bằng con yêu chuột, không toàn lực ứng phó là không được.
Không chỉ như thế, hắn vẫn lấy ra một thanh kiếm, có quang văn chớp động, kiếm khí di chuyển.
- Ai, tinh cầu này thật sự giảm thấp. Năm đó cường thịnh tới mức nào. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Chuột yêu vừa tặc lưỡi nói, vừa rất tùy ý vung chân trước ra.
Vút.
Cũng không thấy có ánh sáng rực rỡ chớp động nào, nhưng Hồng thái sư lại bị chấn động bay ra ngoài.
- Ai, thế giới này bị áp chế thật lợi hại. Cũng đã qua nhiều ngày như vậy, thực lực chuột gia còn không có khôi phục được một phần vạn!
Tất cả mọi người lhá hốc miệng, hoàn toàn nói không ra lời.
Hồng thái sư lại là cường giả Minh Văn Cảnh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của chuột yêu!
Điều càng làm cho người giật mình chính là, chuột yêu này lại còn không dốc hết toàn lực.
Trời ạ, chuột yêu này ở dưới trạng thái mạnh nhất lại kinh khủng tới mức nào?
Lần đầu tiên, ở trong lòng mọi người nổi lên nghi ngờ. Thánh Hoàng bệ hạ đánh thắng được con chuột yêu này sao?
Không phải Thánh Hoàng không đủ cường đại, mà là con yêu chuột này khủng khiếp đến mức nghịch thiên.
- Ngươi cũng muốn bị chuột gia đánh bay sao?
Yêu chuột nhìn Dương Bách, nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng cửa cực lớn.