Thần Đế Trọng Sinh

Chương 190: Gọi anh rể của ngươi tới đây



Hùng Lập Xuyên đầu tiên là bị khí thế trên người Diệp Trần dọa cho giật mình, sau đó ngoài mạnh trong yếu nói:

"Ngươi ngươi...ngươi là ao? Dám nói với ta như vậy, ngươi biết ta là ai sao?"

Diệp Trần không thể không lắc đầu, "Ta cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không biết quý trọng, thì cũng không trách được ta!"

Nói xong, Diệp Trần giơ bàn tay lên, muốn một chưởng vỗ chết cái tên Hùng Lập Xuyên này.

Tuy nhiên vào lúc này, Tô Lam đứng dậy, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, nói khẽ:

"Tiểu Trần, được rồi!"

Tôm Lam từng chứng kiến võ công của Diệp Trần, sợ hắn thật sự kích động nhất thời, đánh chết Hùng Lập Xuyên này, đến lúc đó có kết cục không tốt.

Nhưng cô ta làm sao biết được rằng, lấy địa vị của Diệp Trần bây giờ, cho dù là đánh chết người ở trước mặt mọi người, cũng chẳng có việc gì xảy ra.

"Dì Lam, hắn làm nhục nhã gì như vậy, cháu làm sao có thể buông tha hắn?"

Không nghĩ tới, Tô Lam lại nghiêm sắc mặt, "Cháu bây giờ còn không nghe lời dì nữa phải không? Hắn thích nói như thế nào thì cứ nói như thế, chúng ta rõ ràng trong sạch, cùng lắm thì cái công việc này dì bỏ đi không làm nữa còn không được sao?"

Nói đến đây, Tô Lam muốn kéo Diệp Trần trực tiếp rời đi.

Hùng Lập Xuyên ở đằng sau nhìn thấy Diệp Trần chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, lập tức hoàn toàn yên lòng, nghĩ tới chính mình vừa rồi thế mà bọ một tên thiếu niên hù dọa, hơn nữa vết thương ở trên mặt vẫn còn, lập tức lại cảm thấy vô cùng uất ức, nhịn không được hét lớn:

"Tiểu tử! Lão tử để cho ngươi đi rồi sao? Ngươi dám to gan dùng cái đĩa đánh lén ta, chẳng lẽ cứ bỏ đi như vậy? Người đâu, bảo vệ! Bắt lại tên tiểu tử này cho ta!"

Các nhân viên làm việc trong khách sạn Vân Hải, rất quen thuộc đối với Hùng Lập Xuyên này, biết hắn không những là con trai của một tổng giám đốc, còn là em vợ của Đường Minh Viễn ông chủ lớn của bọn họ, nghe được lời này, nào dám không theo, thế là các nhân viên bảo vệ thi nhau lao đến, vây quanh Diệp Trần và Tô Lam.

Diệp Trần không những không giận mà còn lấy làm mừng, hướng về Tô Lam ở một bên nhún vai, cười nói:

"Dì lam, dì thấy rồi chứ, vốn cháu muốn nghe lời của dì không muốn gây thêm chuyện, thế nhưng người ta không đồng ý a!"

Tô Lam thấy thế, lông mày nhíu chặt một lúc, cuối cùng cũng chỉ đành cắn răng một cái, "Vậy thì tốt, cháu cho hắn một bài học là được rồi, tuyệt đối đừng ra tay quá nặng!" Đạt được chỉ lệnh này của Tô Lam, Diệp Trần lập tức nhếch miệng cười một tiếng, "Được rồi! Dì Lam, dì cứ đứng ở một bên quan sát là được!"

Cùng lúc đó, các nhân viên bảo vệ ở xung quanh kia đã thi nhau lao tới.

Diệp Trần cũng không có trực tiếp phóng chân nguyên ra ngoài, đánh bay toàn bộ những người này, mà lại làm giống theo võ giả nội kình bình thường, lợi dung thân pháp trốn tránh, sau đó vỗ nhẹ nhàng ở trên huyệt vị của mỗi người, thời gian chỉ trong chớp mắt, bảy tám tên nhân viên bảo vệ, toàn bộ nhân viên bảo vệ đều ngã trên mặt đất không đứng lên nổi.

Mọi người thấy cảnh tượng này, lập tức xì xào bàn tán, rõ ràng cũng không nghĩ tới, thiếu niên mới nhìn qua thì gầy yếu này thế mà còn là một tên cao thủ võ lâm.

Diệp Trần giải quyết nhân viên bảo vệ ở xung quanh, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi đi về phía Hùng Lập Xuyên, Hùng Lập Xuyên lập tức bị dọa đến nỗi liên tục lùi lại, những tên đi cùng hắn kia vào lúc này đã sớm thi nhau né tránh đi thật xa.

Chỉ một lát sau, Hùng Lập Xuyên đã bị Diệp Trần dồn đến góc tường, không còn đường lui.

"Ngươi ngươi...ngươi không được qua đây! Ngươi dám đụng tới ta, anh rể của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Anh rể ta là Đường Minh Viễn thế nhưng là gia chủ đời tiếp theo của Đường gia, ngươi có biết đường gia có bao nhiêu cao thủ không? Ngươi biết ở phía sau Đường gia là người nào không? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám đụng tới ta, ngươi chắc chắn..."

Ba!

Hùng Lập Xuyên còn chưa nói xong, Diệp Trần trực tiếp tặng cho hắn một cái tát, sau đó cái thân thể mập mạp kia, lập tức bay lên, mạnh mẽ dán vào trên một bức tưởng ở bên cạnh, sau đó như bùn nhão từ từ trượt xuống dưới mặt đất.

Một cái tát này, Diệp Trần đã thu lực lại chín mươi chín phần trăm, bằng không một cái tát này tát vào đã sớm đánh cho Hùng Lập Xuyên ngay cả cặn bã cũng không còn.

Diệp Trần lại từ từ đi tới trước mặt Hùng Lập Xuyên, kéo tới một cái ghế ngồi xuống, cười tà với hắn nói:

"Trước đó ngươi nói, dì Lam của ta là bởi vì làm tình nhân của anh rể ngươi, cho nên mới có thể lên làm bếp trưởng điều hành của khách sạn Vân Hải, đúng không? Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ngươi bây giờ gọi anh rể của ngươi tới, chúng ta nghe chính miệng hắn nói rõ ràng một chút xem như thế nào, được không?"

Có Tô Lam đứng ở một bên nhìn, Diệp Trần biết giết người này khẳng định là không giết được, tuy nhiên hắn cũng không thể để cho cái tên Hùng Lập Xuyên này tùy ý hủy đi danh dự của Tô Lam!

Hùng Lập Xuyện bị đánh thành giống như đầu heo, nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó là mừng như điên.

"Tiểu tử, đây chính là ngươi tự chuốc lấy phiền phức!"

Nói xong lời này, Hùng Lập Xuyên vội vàng không kịp chờ đợi lấy điện thoại cầm tay ra, nhanh chóng bấm gọi điện cho Đường Minh Viễn anh rể của hắn.

Một lúc sau, người đầu bên kia bấm nghe, Hùng Lập Xuyên bắt đầu khóc lóc kể lể, "Anh rể, anh nhanh lại đây cứu em với! Em bây giờ đang ở khách sạn Vân Hải, sắp bị người ta đánh chết rồi!"

Đầu điện thoại bên kia, lập tức truyền đến tiếng tức giận của Đường Minh Viễn, "Chú nói cái gì? Là ai to gan như vậy, cũng dám nháo sự ở khách sạn Vân Hải, Lập Xuyên, chú chờ anh, anh chạy tới ngay!"

Hùng Lập Xuyên mừng rỡ, trước khi cúp điện thoại, vẫn không quên nhỏ giọng nhắc nhở một câu, "Anh rể, đối phương dường như là một tên cao thủ võ đạo, anh tốt nhất là mang cả Mạnh lão tới!"

"Được rồi, ta đã biết, ngươi yên tâm, ở trên địa bàn Vân Châu này, vẫn chưa có người nào dám khiêu chiến với Đường gia ta, anh chắc chắn sẽ trút giận cho chú!"

Sau khi nói xong lời này, Đường Minh Viên trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe được một câu cuối cùng kia của anh rể mình, tinh thần của Hùng Lập Xuyên lập tức trở nên phấn chấn, hoảng sợ trước đó lập tức quét sạch sành sanh, nhìn về Diệp Trần đang ngồi trên ghế ở phía trước, cười lạnh, "Tiểu tử! Anh rể của ta lập tức tới ngay, ngươi có gan thì đừng đi!"

Diệp Trần thậm chí còn không thèm nhìn hắn, hắn lấy một chiếc ly sạch ở trên chiếc bàn bên cạnh, sau đó rót rượu vang vào và bắt đầu từ từ thưởng thức.

Hùng Lập Xuyên thấy Diệp Trần hoàn toàn không để ý gì tới hắn, lập tức tức giận đến không chịu được, trong lòng âm thầm cười lạnh, "Tuổi không lớn lắm, vẫn có thể giả bộ tinh tướng, ta đợi xem ngươi còn ngoan cố liều chết đến khi nào!"

Tô Lam ở một bên, vốn là muốn tiến lên khuyên Diệp Trần nhanh chóng rời đi, tuy nhiên cô ta nghĩ lại, Diệp Trần cũng không phải loại người không có đầu óc kia.

Hơn nữa cô ta mơ hồ biết được rằng mối quan hệ giữa Diệp Trần và Đường gia dường như không bình thường, nếu như đợi lát nữa Đường Minh Viễn tới, hai bên có thể giải quyết được sự hiểu lầm, như vậy mới là tốt nhất.

Vừa nghĩ đến đây, Tô Lam vừa mới bước chân ra, lại chậm rãi thu hồi lại.

...

Một lúc sau, khoảng năm sáu phút trôi qua, ở cửa khách sạn truyền đến một trận náo động, sau đó là một giọng nói đầy uy nghiêm của một người đàn ông vang lên, "Là ai không có mắt, dám gây chuyện ở khách sạn Vân Hải chúng ta?"

Giọng nói vừa rơi xuống, cùng lúc đó một người đàn ông trung niên có khí thế uy nghiêm, từ bên ngoài cửa khách sạn đi tới, bên cạnh còn dẫn theo một đám thủ hạ mặc áo đen, cả một đám có khí thế không mạnh bình thường, mọi người vây xem ở xung quanh thấy thế, không tự chủ được tác ra một con đường.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này xuất hiện, Hùng Lập Xuyên lập tức tỉnh táo lại tinh thần, lập tức vừa gào khóc, vừa nhanh chóng hướng Đường Minh Viễn chạy tới, "Anh rể, anh cần phải làm chủ cho em!"

Đường Minh Viễn nhìn qua người trước mắt này, một người đàn ông đầu heo đang chạy về phía mình, giật mình đấm cho một cái, Hùng Lập Xuyên lập tức bay ngược ra sau, sau đó hắn bò dậy nói: "Anh rể, sao anh lại đấm em, em Hùng Lập Xuyên em vợ anh đây mà."

Đường Minh Viên giật mình, sửng sốt nhìn kỹ một lúc lâu mới nhận ra đây chính là em vợ mình, "Ơ hóa ra là chú à, anh tưởng là thằng bê đê nào đó chạy tới định ôm anh nên anh mới ra tay."

Nói xong, lại nhìn kỹ lại, ngay lập tức tức Đường Minh Viễn giận đến muốn nổ phổi, trên người không tự chủ được dâng lên một cỗ sát ý, nhìn xung quanh một vòng, lạnh giọng nói:

"Là ai làm?"