Thần Kiếm Trừ Tà

Chương 30: Tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim



Sáng hôm sau, lại là một ngày dậy sớm của Satsuki. Cậu chàng giờ đây đang cảm thấy khá hồi hộp về kế hoạch hôm nay của mình. Có lẽ dậy sớm là vì hôm qua không ngủ được chứ không phải là chủ ý rồi. Satsuki chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi rảo bước tới phòng của Elie.

“Hmm, hai người này vẫn chưa dậy sao? Thôi kệ vậy, bây giờ vẫn còn sớm.”

Thế rồi Satsuki chạy ra ngoài sân hít thở không khí trong lành. Miền núi có khác, không gian yên ắng và dễ chịu, không đông đúc xô bồ như ở vương đô. Làm cho người ta có cảm giác yên bình, sảng khoái.

“Satsuki! Cháu dậy sớm vậy sao?”-cô Hanamichi vừa đi lấy củi về thấy Satsuki đang tập thể dục thì tiến đến hỏi thăm.

“Dạ, chào buổi sáng, thưa cô! Đêm qua cháu hơi khó ngủ nên dậy sớm. Mà cô còn dậy sớm hơn cả cháu mà ha!”-cậu dừng tập, lễ phép đáp lại.

“Vậy hả? Thế Elie và Tetsuko đâu?”

“À bây giờ còn quá sớm nên họ vẫn còn ngủ.”-cậu gãi đầu cười gượng.

“Ai bảo là còn ngủ hả?”-Elie bước ra khỏi cửa kèm khuôn mặt ngái ngủ, lấy tay che khuôn mặt khỏi ánh mặt trời sớm mai.

“Dậy rồi à? Thế Tetsuko đâu?”-Satsuki quay đầu lại hỏi.

“Đây, em đây! Khi nào thì ta đi?”-Tetsuko đi theo sau Elie ra ngoài, dụi dụi mắt ngước nhìn xung quanh.

“Đợi xíu, mọi người đến rồi ta sẽ đi!”-Satsuki tiến dần vào nhà để chuẩn bị đồ đạc cho chuyến du hành vườn địa đàng sắp tới.

“Mọi người sao? Dân làng cũng đi cơ à?”-Tetsuko nghiêng đầu thắc mắc.

“Vâng, đúng rồi. Họ đi theo để mở phong ấn mật đạo cho anh chị!”-Elie vội nhanh nhảu. giải thích.

“Có cả vụ đấy nữa à? Nghe bí ẩn ghê, muốn tới đó sớm quá!”

“Thế nhé! Anh vào chuẩn bị đồ đạc đây, em cũng mau đi không họ tới bây giờ đấy!”

“Vâng!”

Khi đã chuẩn bị xong, một số dân làng đã kéo tới đông nghịt trước cửa nhà Elie đợi hai người. Họ đi tới đỉnh núi cao nhất của dãy núi Poluto, trên đó vẫn là vòng tròn pháp thuật khi trước. Mọi người đứng vây xung quanh ma pháp trận, rồi niệm câu thần chú quen thuộc:



“Hỡi vị thần của băng giá, biểu tượng của sự chết chóc hoàn mĩ, hãy nghe lời thỉnh cầu của chúng tôi, mở ra cánh cửa tuyệt diệu tới thế giới của thần tiên!”

Dứt lời, pháp trận xoay vòng phát sáng, mở ra một lối đi xuống mật đạo dưới lòng đất. Tetsuko quá đỗi ngạc nhiên như không tin vào mắt mình, cô sắp được bước vào một chân trời mới, một sứ xở thần tiên nơi những câu truyện cổ tích và các vị thần ra đời. Satsuki bỗng bước tới vỗ vai làm cô sực tỉnh mộng.

“Đi thôi!”-Satsuki nở nụ cười ấm áp, đi trước dẫn đường.

Mọi người đi theo sau, đến cuối mật đạo thì xúm lại giúp hai người mở cánh cổng liên kết giữa hai thế giới.

“Đây là…!”-Tetsuko ngạc nhiên thốt lên.

“Ừm, vượt qua đường hầm thời không, ta sẽ đến nơi!”

“Được rồi đi thôi!”

Tetsuko chạy thật nhanh vào đường hầm, Satsuki chầm chậm theo sau. Nhưng cô bỗng chợt nhận ra Elie và mọi người không đi theo.

“Elie, mọi người, không vào cùng sao?”-cô dừng lại sững sờ hỏi.

“A…dạ không, chúng em còn có việc phải làm!”-Elie ấp úng đáp.

Qua giọng điệu ấp úng, Tetsuko cảm giác có điều gì mờ ám nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi. Elie níu tay áo Satsuki lại, thì thầm nhỏ vào tai cậu:

“Anh à, cố lên nhé!”-rồi cô bé lùi ra xa mỉm cười với cậu.

Satsuki không ngờ tới chuyện trọng đại của mình lại phải nhờ một cô bé sắp xếp như vậy. Đến nỗi anh chàng cảm thấy như Elie giống một bà cụ non hơn là một cô bé.

“Ừ! Cảm ơn em đã tạo điều kiện!”-cậu xoay người vừa rời đi vừa vẫy tay.

“Haizz, cũng may là mình đã bảo trước đám Doriki-chan đừng làm loạn.”-cô nhóc thở dài rồi cười thầm.

Cánh cổng đóng lại, đi trong đường hầm, Satsuki bỗng có cảm giác căng thẳng không tả nổi mà trước giờ chưa từng trải qua. Có lẽ vì cậu sắp nói điều gì đó quan trọng với Tetsuko. Cảm xúc lúc này rất hỗn loạn, vừa hồi hộp, vừa lo sợ. Bước đi mãi như vậy, cuối đường hầm thời không đã phát ra một nguồn ánh sáng lấp lánh, dấu hiệu của việc đã đến nơi.

“Nhanh lên, Satsuki! Ta tới nơi rồi này!”

“Ờ!”

Rồi Tetsuko bứt tốc vụt chạy, để lại Satsuki với đám hỗn loạn trong đầu. Cậu nắm chặt tay, rảo bước thật thận trọng, bởi đây có lẽ là một yếu tố mang tính chất quyết định trong cuộc đời cậu.

“Haaa, đẹp quá!”-tiếng Tetsuko vọng vào, Satsuki cũng nhanh chóng bước qua kết giới.

Mở đầu là một làn gió nhẹ thổi qua. Làn gió mang hương của hàng ngàn đoá Nhật Kim Lan dịu dàng, thanh đạm làm ngây ngất lòng người y hệt như những ấn tượng đầu tiên của cậu vốn chẳng đổi thay. Vẫn là khu vườn với những cánh hoa sáng lấp lánh tựa như những lát băng được cắt sẻ điệu nghệ rực rỡ dưới ánh mặt trời nơi địa đàng thơ mộng. Nhưng lần này lại có cảm giác thật khác biệt, có lẽ vì cậu được ở riêng một nơi lãng mạn với người con gái mà mình thầm thương trộm nhớ. Giờ đây, phía trước mặt cậu là một cô gái xinh đẹp đi lại giữa vườn đưa tay lướt qua trên từng cánh hoa, như nàng thơ trong giấc mộng ngàn năm có một. Có lẽ đối với cậu, Tetsuko là một sự tồn tại nào đó không gì có thể sánh bằng nổi bật lên giữa những đoá hoa lung linh lấp lánh kia, bởi anh đã yêu cô mất rồi, cô ấy là bông hoa đẹp nhất trong cả trái tim và tiềm thức.

Bây giờ đây, bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn lúc nãy dâng đến mãnh liệt hơn gấp bội lần, như sắp tuôn trào khỏi lồng ngực của người thanh niên trẻ tuổi. Cậu cũng cảm thấy con tim mình đập nhanh hơn, rộn ràng hơn từng tiếng một. Nhịp đập con tim hoà nhập với hơi thở gấp gáp, hồi hộp. Bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu.

“Mình có nên nói ngay bây giờ không? Căng thẳng quá, hay là từ bỏ?”

Ngay lúc cậu đang hoài nghi chính mình, Tetsuko cất tiếng gọi:

“Này, Satsuki! Anh còn làm gì ở đó thế? Đến đây!”-cô vẫy tay bất giác mỉm cười.



Một lần nữa, nụ cười ấy lại khiến cậu xao xuyến, rung động lạ thường. Khi Satsuki gần như đã đề cập đến việc bỏ cuộc, nó đã níu giữ cậu lại, nắm lấy tay và cứu lấy cậu khi sắp rơi xuống đáy vực của sự tự ti một lần nữa.

“Không được! Không được bỏ cuộc! Đã đến nước này rồi cơ mà. Không có gì phải sợ hết!”

“Ờ, anh qua đây!”-cậu hứng khởi đáp lại Tetsuko.

Rồi dần tiến tới với tâm trạng hồi hộp khó tả cùng với gương mặt ửng đỏ dưới ánh sáng lung linh của chốn thần tiên tuyệt diệu.

“Anh nhìn xem, những bông hoa này rất đẹp đấy nhỉ! Rực rỡ và lung linh giữa thế giới bao la.”-Tetsuko vừa nói vừa cúi người đưa tay chạm vào một bông hoa.

“Đúng vậy! Thế nhưng em biết không? Núi cao còn có núi cao hơn, vẫn còn một sự hiện diện khác đẹp hơn cả loài hoa này!”-Satsuki lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ ẩn dấu trong lòng mình.

Tetsuko nghe vậy thì ngạc nhiên lắm. Chả lẽ còn có thứ gì đẹp hơn loài hoa này sao.

“Hmm, là gì thế?”-cô xoay người lại hỏi.

“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, sự hiện diện mà ngày nào em cũng được thấy, được đồng hành cùng em!”-Satsuki đỏ mặt, úp úp mở mở.

Cô gái nghe thấy vậy thì nghĩ Satsuki đang đùa và tự đề cao bản thân mình trước mặt cô nên cũng vui vẻ đoán luôn.

“Không phải anh nói đó là anh đấy chứ?”-Tetsuko che miệng tít mắt mỉm cười.

“Không!”-cậu dứt khoát trả lời.

Câu trả lời khiến Tetsuko bất ngờ, không kém phần bối rối. Đáp án lại trở nên quá xa rời đối với cô.

“Là em!”-Satsuki nhắm mắt lại, lấy hết sự dũng cảm mà thốt lên, sau đó cậu đỏ mặt quay đi.

Tetsuko nghe thấy vậy, ban đầu là bất ngờ, tiếp đến là sửng sốt và cuối cùng là xấu hổ. Cô không thể tin vào những gì mình nghe được.

“Xin lỗi, hình như hôm nay em không khoẻ nên nghe nhầm rồi, anh có thể nhắc lại không?”-Tetsuko giọng thủ thỉ nói với Satsuki.

“Em không nghe nhầm!”-cậu khẳng định giọng chắc nịch.

Tetsuko bất giác ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đau đáu quan sát Satsuki mà hoàn toàn không quan tâm tới những đoá Nhật Kim Lan lấp lánh, hào nhoáng kia nữa.

“Nghe kĩ này Tetsuko! Em là sự tồn tại quan trọng nhất đối với anh, là sự hiện diện đẹp đẽ nhất tồn tại trong trái tim này. Không biết từ khi nào mà anh đã quan tâm tới em rất nhiều. Anh từng cảm thấy tim mình nhói đau như ngàn vết dao đâm khi thấy em bất tỉnh nằm im trên giường. Vào thời khắc cứu được em, anh đã thề rằng mình không thể để đánh mất em một lần nào nữa. Thời gian không ở cạnh em, anh cảm thấy bức bối khó chịu tột cùng, có lẽ dù cho có cả ngàn đoá Nhật Kim Lan toả hương ngào ngạt đi chăng nữa cũng chẳng thể làm dịu đi cơn nhức nhối này…”-Satsuki cố gắng nói hết tất cả những gì trong trái tim nhỏ bé của cậu ra, nói rõ ràng cho Tetsuko nghe thấy.

“Satsuki, anh…”

“Tetsuko, để anh nói nốt! Có một điều mà anh chưa dám nói với em từ rất lâu rồi. Anh luôn canh cánh trong lòng liệu có nên nói ra hay không? Nếu nói ra liệu có được em chấp thuận? Nhưng anh đã suy nghĩ thấu đáo rồi, không thể việc gì cũng thấy khó mà không làm. Dẫu tương lai có mịt mù thế nào, anh cũng muốn nói rằng…”

Nói đến đây thì cậu ngập ngừng đôi chút, cổ họng nghẹn ứ như bị thứ gì đó chặn lại, nhịp tim đập loạn hơn bao giờ hết. Tetsuko cũng vậy, cô đang hồi hộp chờ câu trả lời từ Satsuki về chuyện tình cảm này.

“Anh muốn nói rằng anh đã phải lòng em từ khi nào mất rồi, Tetsuko. Anh thích em!”-cậu căng thẳng lấy hơi hít thở thật sâu chờ hồi đáp của cô gái mình thương.

Tetsuko nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng, đúng như mong đợi của cô về tình cảm này-thứ tình cảm mà cô từng xem là mơ hồ không có cơ sở. Cô gái xấu hổ mỉm cười.

“Anh ấy lại để mình đợi lâu như vậy! Thật là…khó chịu quá đi!”



Thấy Tetsuko im lặng hồi lâu, Satsuki sốt ruột hỏi:

“Ý…ý em thế nào?”

Tetsuko ngẩng mặt lên nở nụ cười ngượng nghịu rồi lùi ra xa khiến Satsuki khó hiểu.

“Muốn nghe sao? Bắt được em đi rồi tính!”

Rồi cô chạy đi, lả lướt giữa vườn hoa Nhật Kim Lan lấp lánh. Trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng, vừa ý.

“Này đợi anh với!”

Satsuki cũng tức tốc chạy theo. Vì nóng lòng biết được câu trả lời mà cậu đã dùng đến đòn kĩ năng.

“Em không thoát được đâu! Bước đi của ánh sáng!”

Thoáng chốc cậu đã tóm được Tetsuko nhưng do quán tính quá lớn nên cả hai đã ngã nhào xuống. Trong vòng tay cậu giờ đây là người con gái mình yêu. Chờ đợi câu trả lời từ đằng ấy.

“Hứ! Anh chơi bẩn quá đấy!”

“Em có cấm đâu nào? Giờ thì nói cho anh biết ý của em!”

“Em…chấp nhận yêu anh!”

Rồi bất ngờ, Tetsuko ôm lấy cổ của Satsuki, khẽ đặt nụ hôn đầu lên môi anh chàng. Cảm nhận nụ hôn của nhau một cách đậm sâu và say đắm. Hai người đỏ mặt nhìn nhau, theo đó là cảm xúc hạnh phúc dâng trào chưa từng có. Vậy là sau vài tháng quen biết, ở chung một nhà, chiến đấu cùng nhau, họ đã nảy sinh tình cảm đôi lứa-một tình cảm nhiệm màu và kì diệu của tạo hoá.

“Nhưng mà trước khi về bên nhau, ta phải hoàn thành sứ mệnh cao cả được trao đã nhỉ?”-Tetsuko tiếc nuối bày tỏ.

“Ừm, với sức của chúng ta và mọi người, chắc chắn sẽ làm được. Từ giờ trở đi mong được em giúp đỡ!”

“Em cũng vậy, giúp đỡ nhau nhé!”

Họ nhìn nhau mà mỉm cười, thế giới thần tiên như bỗng chốc biến thành thế giới của riêng họ vậy. Sóng gió còn nhiều, đường tình còn nhiều trắc trở. Liệu còn khó khăn nào đang chờ đợi đôi trai gái phía trước?