Thần Ma Chi Mộ

Chương 185: Tìm Tới Cửa





Quá trình bắt cóc diễn ra như mây bay nước chảy, phi thường gọn gàng, chỉ nhìn cũng biết là do dân chuyên nghiệp làm.
Lưu Lỗi bị vụ bắt cóc này làm cho trợn mắt há hốc mồm, hắn ngơ ngác đứng trên ban công, không biết bay giờ mình nên làm gì.
Không hề nghi ngờ, những tên đại hán vừa bắt cóc Chu Vĩ kia chính là người của Uy Hổ bang.
Nhưng chiều nay người lạ mặt kia đã cho họ 3 ngày kì hạn, như thế nào mà bây giờ đã động thủ rồi?
Trong lòng Lưu Lỗi bây giờ vừa kinh sợ vừa bối rối.

Chu Vĩ là nhi tử duy nhất của lão bản, là người duy nhất thừa kế công ty, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, tiền đồ của mình ở công ty coi như là chấm dứt rồi.
Luống cuống một hồi, hắn mới cố trấn định lại được, cố gắng suy nghĩ tìm cách cứu Chu Vĩ khỏi tay Uy hổ bang.
Ngay lúc này, điện thoại của hắn rung lên, trên màn hình hiện ra 1 số lạ.

Hắn nghe máy, từ micrô truyền ra 1 giọng nói vừa quen thuộc lại vừa lạnh lẽo.
“Đã cảnh cáo các người mau rời đi Đông Hồ, các ngươi lại muốn cùng ta chơi hoa chiêu.

Rượu mời không muốn uống vậy thì uống rượu phạt đi.”
Lưu Lỗi vừa nghe giọng nói này, lập tức liền nhận ra đó là người lạ mặt mà chiều nay đã gặp ở quán trà .
Chỉ là Chu Vĩ mới đi gặp bằng hữu nói chút sinh ý, thế nào mà người của Uy Hổ bang đã biết rồi
Việc này chứng tỏ thế lực của Uy Hổ bang này ở Đông Hồ quả thật quá lớn đi.
Lưu Lỗi cảm thấy trong lòng phát lạnh, cảm giác được Chu Vĩ quá tự đại, nếu như từ đầu nghe lời mình thì bây giờ đâu đến nỗi bị bắt cóc.
“Các ngươi định làm gì Chu tổng?”
“Hắn dám coi thường sự cảnh cáo của ta đương nhiên sẽ phải chịu chút đau khổ.


Nhưng kết cục của hắn như thế nào thì còn phải xem sự phối hợp của ngươi.” Người kia thản nhiên nói vào trong điện thoại.
Lưu Lỗi vội vàng hỏi “Các người muốn ta phối hợp như thế nào?”
“Trong 3 giờ phải rời khỏi Đông Hồ, không được phép quay lại, ngoài ra, không cho phép báo cảnh sát.

Nếu làm sai, ta không bảo đảm tính mạng của ngươi được an toàn, hơn nữa e rằng Chu tổng của các ngươi sẽ được quăng xuống hồ nuôi ba ba mất.”
Lưu Lỗi không do dự, chính xác hơn hắn cũng không có thời gian để do dự: “3 giờ quá ít, tối thiểu là 5 giờ.”
“Ngươi còn có tư cách mặc cả với ta?” Thanh âm ở đầu kia điện thoại lộ rõ vẻ chế nhạo.
“ Không, không phải.” Lưu Lỗi lau vội mồ hôi lạnh trên trán, vội vã giải thích “ Bởi vì xe lửa đi Đông An 5 tiếng sau mới có, mà tôi chỉ có thể ngồi xe lửa để về.”
“Được, cho ngươi 5 tiếng tuy nhiên, ta phải cảnh cáo ngươi, đừng cố gắng giở trò.

Nếu không, cái mệnh nhỏ của Chu tổng các ngươi sợ rằng không có thể giữ được.”
Lưu Lỗi liên tục nói tiếng đáp ứng, từ thanh âm của người bên kia đầu dây, hắn hiểu được dù mình có báo cảnh sát thì chúng cũng không e ngại.
Lưu Lỗi không khỏi đoán rằng, người mời Uy Hổ bang ra tay có phải có chút quan hệ mật thiết gì với các quan chức của Đông Hồ hay không.
Cúp điện thoại, Lưu Lỗi thât hồn lạc phách quay trở vào phòng, ngồi sụp xuống ghế sa lon, bắt đầu suy tính xem bây giờ nên làm cái gì.
Hiện tại ở lại Đông Hồ đối với hắn đã vô cùng nguy hiểm, hắn rất muốn lập tức rời khỏi, hơn nữa là rời đi rất xa, không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng hắn không thể dễ đang rời đi như vậy.
Bởi lẽ, Chu Vĩ còn nằm trong tay của Uy Hổ bang, nếu bây giờ hắn mặc kệ Chu Vĩ sống chết vậy thì khi trở lại Đông An, lão bản sẽ là người đầu tiên đem hắn ra nuôi cá.
Thậm chí, hắn còn không dám gọi điện cho lão bản, bởi nếu gọi điện, hắn lập tức sẽ phải hứng chịu sự lo lắng cùng cơn giận lôi đình của lão bản.


Lưu Lỗi hi vọng mình có thể tìm được biện pháp cứu được Chu Vĩ, nếu như vậy hắn sẽ đạt được cảm kích cùng tán thưởng của Chu Vĩ cùng phụ thân của Chu Vĩ- lão tổng của công ty- như thế sẽ rất có lợi tiền đồ sau này của mình ở công ty .
Chỉ là, ở nơi này mình không quen biết ai, đi đâu mà tìm người hỗ trợ cưu Chu Vĩ chứ ?
Suy nghĩ hơn nửa ngày, hắn chợt nhớ ra Chu Vĩ từng nói có 1 đồng học ở đại học, tên là Triệu Thụy, hiện đang làm lão sư tại Đông Hồ thất.
Một lão sư, trong mắt Lưu Lỗi đương nhiên chỉ có chút ít năng lực, không có được nhiều tác dụng, nhưng bây giờ hắn đang tuyệt vọng, cũng chỉ có thể nắm lấy cây cỏ cứu mạng này, có khả năng người tên Triệu Thụy này lại quen biết được ai có thể cứu Chu Vĩ thì sao.
Lưu Lỗi không biết số điện thoại của Triệu Thụy, phải mất khá nhiều công sức hắn mới tìm được số điện thoại của Đông Hồ thất, sau đó gọi đến để lại số điện thoại cùng tên của mình cho bảo vệ, nhờ bảo vệ trường đó gọi ngay cho triệu Thụy, nói là bằng hữu của Chu Vĩ có việc gấp cần liên lạc.
Sau đó, việc y có thể làm chỉ có thể là ngồi đợi Triệu Thụy gọi đến.
Đợi hơn 10 phút, điện thoại của y vang lên.
Lưu Lỗi vội vàng nghe máy, một giọng nam nghe qua rất có sức hấp dẫn vang lên trong điện thoại: “A lô, Lưu Lỗi phải không? Tôi là Triệu Thụy đây.”
“Đúng.

Đúng, tôi là Lưu Lỗi.

là trợ lý của Chu Vĩ.

Chúng ta đã từng gặp nhau.”
“Tìm tôi có việc gì không? Chu Vĩ đâu rồi? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Ở đầu kia diện thoại, Triệu Thụy đoán.
Lưu Lỗi cân nhắc 1 chút, cuối cùng vẫn đem tất cả mọi chuyện nói cho Triệu Thụy biết.
Chu tổng đến Đông Hồ bàn sinh ý thì bị đối thủ cạnh tranh thuê người bắt cóc.
“Bắt cóc!” Triệu Thụy kinh hãi, “Ai làm ?”

“ Đối phương nói là người của Uy Hổ bang, hình như có thế lực rất lớn.

Triệu lão sư đã nghe đến cái tên này bao giờ chưa?”
“ Uy Hổ bang? Là bọn chúng?” Triệu Thụy thở nhẹ 1 hơi, thản nhiên nói: “Trước kia tôi đã có 2 lần qua lại với bọn chúng.”
“A? Thật vậy sao?” Lưu Lỗi vừa mừng vừa sợ.
Kinh ngạc bởi lẽ, một lão sư của 1 trường trung học trọng điểm lại có liên hệ với đám cùng hung cực ác của Uy Hổ bang, chỉ sợ cũng không phải là người đơn giản, vui mừng bởi vì, nếu có liên hệ thì không chừng người này sẽ có cách cứu Chu Vĩ ra.
“Triệu lão sư có cách nào để cứu chu tổng không?” Lưu Lỗi vội hỏi.
Triệu Thụy không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược: “Chu Vĩ đã bị bắt đi bao lâu?”
“Khoảng chừng 20 đến 30 phút rồi.”
“ Uhm, ta đã biết.” Triệu Thụy nói xong liền dập điện thoại.

Lưu Lỗi ( chắc tác giả đánh sai chỗ này mình sửa lại) vẫn bất an như cũ, nhưng hắn không thể hỗ trợ được gì, đành ngồi đợi tin tức ở khách sạn, trong lòng cầu nguyện cho Chu Vĩ đừng gặp chuyện gì.

Triệu Thụy cúp máy xong liền đứng dậy khỏi mặt đât, vốn đang định chuẩn bị tu luyện “ bát hoang lục tiên quyết” nhưng hiện tại có lẽ đành phải để hôm khác.
Sắc mặt của hắn âm trầm lại, trái tim dường như cũng bị bao trùm bỏi 1 tấm màn xám xịt.
Chu Vĩ vốn là hảo hữu cùng phòng kí túc với hắn, từ trước tới nay cảm tình huynh đệ đều rất tốt, nay lại bị Uy Hổ bang bắt cóc, sinh tử không biết, điều này làm cho hắn rất khó chấp nhận.
Lửa giận ở trong lòng hắn bắt đầu từ bốn phương tám hướng tập trung lại
“ Uy Hổ bang.”
Triệu Thụy hừ lạnh 1 tiếng, đi ra khỏi nhà.

Triệu Thụy ở Đông Hồ đã được 2 tháng, cũng biết được tổng bộ của Uy Hổ bang đặt tại hộp đêm Kim Đế, bởi vậy liền trực tiếp gọi tắc xi đi đến đó.
“Vừa bước đến trước cửa hộp đêm Kim Đế, hai gã tráng hán cao 1m9, mình mắc tây phục, tay cầm mic rô liên lạc lập tức tiến đến, đưa tay cản hắn lại.
“Tiên sinh, thực xin lỗi, bây giờ chúng ta vẫn chưa mở cửa.” Một người nói.
Triệu Thụy nhướng mắt lên, thản nhiên nói “Ta đến tìm Đao Ba.”

Hai gã đại hán lập tức trở nên cảnh giác, mắt không ngừng đánh giá Triệu Thụy từ trên xuống dưới: “Tiên sinh tìm tổng giám đốc của chúng ta có việc gì? Xin hỏi có hẹn trước không?”
“Không có.” Triệu Thụy trả lời đơn giản.
“Vậy thật xin lỗi, không có hẹn trước, chúng ta không thể để tiên sinh đi vào.” 2 gã đại hán mặc dù ăn nói khách khí, nhưng thần thái đã mang đầy vẻ địch ý.
Bọn họ đều nhận ra, Triệu Thụy đến đây với ý đồ không tốt.
“Nếu muốn gặp tổng giám đốc của chúng ta, xin có hẹn trước, nếu như không còn chuyện gi, xin mời tiên sinh về cho.” Bọn họ làm 1 động tác mời, hạ lệnh trục khách.
Triệu Thụy hừ lạnh 1 tiếng, đột nhiên ra tay nắm lấy cổ của tên đại hán đó, thân hình cường tráng như vậy lại được Triệu Thụy dễ dàng nhấc lên, hắn giẫy dụa ở trên không 2 vòng rồi bị Triệu Thụy ném vào trong hộp đêm.
“ Phốc” 1 tiếng, tên đại hán này vẽ ra trên không trung 1 đạo vòng cung, bị quăng xa đến 20 thước, nặng nề rơi xuống mặt đất, lập tức bất tỉnh.

Gã đại hán còn lại không khỏi vừa sợ vừa giận, đồng bạn của hắn phải đến 200 cân, hơn nữa thân thủ cũng rất linh hoạt, dĩ nhiên lại bị người ta giải quyết dễ dàng như giải quyết một con gà con vậy.
Hắn điên cuồng rống lên 1 tiếng, một cước hung hăng xuất ra hướng đến Triệu Thụy, khí thế cực kì sắc bén, nếu như 1 người bình thường trúng phải, không chết cũng bị thương nặng.

Nhưng Triệu Thụy cũng không tránh không né, 1 chưởng chém tới chân đại hán.
“ Rắc.”
Tiếng xương gãy vang lên đanh gọn, tên đại hán kia cảm giác được chân mình như bị côn sắt quật vào, không khỏi hét lên 1 tiếng thảm thiết, ngã xuống nằm trên mặt đất.
Triệu Thụy giải quyết 2 gã trông cửa xong, cười lạnh 1 tiếng, liền đi vào trong hộp đêm.
Lúc này, trong hộp đêm, tất cả phục vụ viên và bartender đều bị kinh động, biết có người đến đây gây chuyện, đều đem ánh mắt kinh sợ tập trung đến trên người Triệu Thụy
Hộp đêm Kim Đế này chính là tổng bộ của Uy Hổ bang a.
Là địa bàn của anh Đao ba.
Nếu ai dám gây chuyện ở đây, vậy thì người đó chính là chán sống.
Bọn họ làm việc ở đây đã rất lâu, chưa từng thấy ai dám đến đây gây chuyện.
Coi như là đồng đạo, có cừu oán cùng Đao Ba, hoặc có mâu thuẫn gì với Uy Hổ bang, cũng không dám trực tiếp tới đây gây chuyện.
Nhưng ngày hôm nay, lại có một người tuổi trẻ dám ngôn cuồng xông vào, việc này sao có thể không để bọn họ kinh ngạc cùng cảm thấy không thể tin được.