Thần Ma Chi Mộ

Chương 191: Thiên Kiếp Sắp Giáng Xuống





“A! Không thể nào!”
“Có thể chống cự đại thiên kiếp!!!”
Vừa nghe Huyền Linh đạo trưởng nói như vậy, cơ hồ mọi người ở đây, đều lớn tiếng kinh hô.
Đại thiên kiếp !
Đó là cơn ác mộng của tất cả người tu chân, cho dù người mạnh nhất của Tu Chân giới, nghe thấy đều biến sắc, biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn không thể không đối mặt với cánh cửa này.

Đối với người đã đứng trên đỉnh cao nhất của Tu Chân giới mà nói, vượt qua thiên kiếp để phi thăng thành tiên, chính là mục tiêu trọng yếu nhất của bọn họ!
Đây không chỉ quan hệ đến tiền đồ, càng quan hệ đến thân gia tính mạng của họ!
Vì tìm kiếm một món pháp khí có thể trợ giúp mình vượt qua đại thiên kiếp, những cường giả mạnh nhất của tu chân giới, cơ hồ hao hết toàn bộ tâm lực, nhưng mặc dù như vậy, cũng chưa chắc có thể tìm được một món!
Song, hiện giờ Huyền Linh đạo trưởng có thể luyện chế ra một món bảo vật có thể chống đỡ đại thiên kiếp!
Trên quảng trường của Huyền Không đảo, vô luận là tu chân giả, hay là yêu ma quỷ quái, cơ hồ đều sôi sục lên, hướng cửa hàng của luyện khí tông vọt tới, thiếu chút nữa chen nát cửa hàng !
Tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn một lần, hình dáng thực sự của U Minh Vạn Quỷ Lung.
“Đỉnh cấp pháp khí a! Đây thực sự là đỉnh cấp pháp khí a!”
“Sách! Sách! Khôn hổ là luyện khí cấp tông sư của Tu Chân giới, đệ nhất nhân của luyện khí tông a, có thể chế tạo ra bảo vật phòng thân như thế, chẳng khác nào giúp cho chính mình có một tầng bảo hiểm a!”
“Đúng vậy ! Đúng vậy ! Chế tạo ra bảo vật như vậy, đến cả đại thiên kiếp cũng có thể chống lại, người tu chân bình thường làm sao có thể gây thương tổn được đây !”
“….”
“….”

Mọi người đều cảm thán mà nghị luận.

Đối với luyện khí thuật của Huyền Linh đạo trưởng, bội phục sát đất.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Triệu Thụy, cũng không khỏi khâm phục không thôi, có thể đem một món sắt vụn, luyện chế thành bảo vật cỡ này, luyện khí thuật của vị Huyền Linh đạo trưởng này, xác thực đã tới trình độ xuất thần nhập hóa, với ba chữ đại tông sư này.

Quả thật là nhận mà không thẹn.
Đem U Minh Vạn Quỷ Lung biểu diễn cho Triệu Thụy xem xong, Huyền Linh đạo trưởng vẫy tay một cái, đem bảo vật thu về, sau đó đưa tới trước mặt Triệu Thụy nói: “Dựa theo ước định của chúng ta.

Cái pháp khí này, liền thuộc về ngươi.”
Triệu Thụy nói một tiếng cám ơn, cũng không khách khí với Huyền Linh đạo trưởng, đưa tay nhận lấy.

Sau đó lật qua lật lại để nhìn xem, trong lòng cực kì vui sướng.
Có bảo vật này, chống đỡ tiểu thiên kiếp, hẳn là không có vấn đề gì.

Nói không chừng, sau này không cần lại phải vì việc làm thế nào vượt qua thiên kiếp mà buồn rầu.
“A! Đem tặng cho người ta rồi!”
“Một kiện bảo vật như vậy, cứ thế mà tặng người khác!”

“Huyền Linh đạo trưởng cũng quá hào phóng đi!”
“Tiểu tử đó là ai vậy! Tự nhiên miễn phí có được một món bảo bối như vậy!”
“May mắn! Thật sự quá may mắn! Ta tại sao lại không tốt số như vậy?”
Chứng kiến một màn thế này.

Rất nhiều người tu chân không rõ tiền nhân hậu quả bên trong không khỏi lớn tiếng kinh hô.

Đôi mắt trừng trừng nhìn món bảo vật trong tay Triệu Thụy, sự hâm mộ trong cùng ghen ghét trong ánh mắt làm họ thiếu một chút nữa thì chảy cả máu mắt ra!
Luyện khí đại tông sư như Huyền Linh đạo trưởng, chế tạo ra mỗi một món pháp khí, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, bọn họ muốn cầu mà còn cầu không được, song, trước mắt cái tên tiểu tử không có chỗ nào đặc biệt này, lại nhận được U Minh Vạn Quỷ lung!
Đây chính là đỉnh cấp pháp khí có thể chống lại đại thiên kiếp a!
Kể cả đỉnh cao cường giả như Lý Lăng Phong của Thục Sơn kiếm phái, cũng sẽ phải vì món bảo vật này mà động lòng a!
Dĩ nhiên cứ như vậy mà rơi vào tay một tên vô danh tiểu tốt, làm sao khiến người khác không có ý kiến trong lòng?
Nếu như không phải Thiên Phúc ảo cảnh hôm nay có tiên thuật cấm chế đặc thù, không thể tiến hành chiến đấu, thì những người tu chân cùng yêu ma quỷ quái ở đây, đã sớm đồng loạt xông lên, để bắt đầu việc điên cuồng cướp đoạt.

Biểu hiệu của mọi người, Triệu Thụy đều xem rõ trong mắt, không khỏi cười cười, đem U Minh Vạn Quỷ lung, bỏ vào nhẫn càn khôn, xoay người rời đi.
Đây gọi là tiền tài không được hở ra ngoài, nếu như đã hở ra, thì nên nhanh chóng rời đi.
Cũng may hắn lúc trước đã sáng suốt đoán trước, nên trước khi tiến vào thiên phúc ảo cảnh, đã đem dung mạo cùng vóc người tiến hành một loạt thay đổi, người khác cũng không có cách dựa vào bộ dáng của hắn trong ảo cảnh, tìm ra bản thể của hắn được.

Nếu không, có thể sẽ bị những người tu chân cùng lũ yêu ma bị tham lam cùng ghen ghét làm lú lẫn, thì dù có đào ba thước đất, cũng sẽ tìm cho ra hắn cho bằng được
Bọn người kia, nếu như đồng lòng hợp sức, so với những kẻ tìm kiếm thịt người trên inte, còn muốn kinh khủng hơn nhiều.

Mới đi vài bước, liền nghe thấy Huyền Linh đạo trưởng ở đằng sau hô lên: “Này đạo hữu! Ta còn không biết tên của ngươi! Có thể nói cho ta biết chứ?”
Có một số người không rõ nguyên nhân, nghe xong câu này, kinh ngạc đến mức, cái cằm thiếu tí nữa thì rớt xuống đất.
Ngay cả tên cũng không biết, liền đem bảo vật như vậy, đem tặng, đầu của vị Huyền Linh đạo trưởng này, có phải hay không có vấn đề ?
Bọn họ dù trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng sẽ không nói ra, chỉ là vểnh cái lỗ tai, muốn nghe Triệu Thụy trả lời như thế nào, cố gắng từ trong câu trả lời của hắn.
Tìm kiếm một chút tin tức có liên quan đến thân phận của hắn.
Triệu Thụy quay đầu, thoáng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới, chính mình đang đeo chiếc minh linh mặt lạ, vì vậy cười nói: “Minh Linh ! Ngươi cứ gọi ta là Minh Linh là được.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu, nhanh chóng rời đi Thiên Phúc ảo cảnh.
“Minh Linh?” Huyền Linh Đạo trưởng cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này, lầm bầm nói, “Thật là một cái tên cổ quái à!”
Triệu Thụy đem thần niệm rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, lại cẩn thận đem U Minh Vạn Quỷ lung nghịch trên tay, sau đó ném nó vào trong nhẫn càn khôn, có bảo bối này, chống đỡ tiểu thiên kiếp, trên cơ bản là không thành vấn đề.
Triệu Thụy tâm tình đột nhiên thoải mái hẳn lên, nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, nguy cơ cảm tồn tại trong lòng, lúc này đã giảm đi không ít.
Những ngày kế tiếp, hắn tăng thêm tốc độ tu luyện, trừ bỏ thời gian đi làm ở ngoài, một khi có thời gian, liền cố gắng tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, đến ngay cả Vân Phương, cũng rất ít khi thấy hắn ở bên ngoài phòng làm việc, nàng hoàn toàn không biết, hắn đang bận rộn cái gì nữa.
Theo thời gian từng chút, từng chút trôi qua, chân khí trong đan điền của Triệu Thụy, cũng càng ngày càng thâm hậu.
Hắn mỗi lần tu luyện, cũng có thể cảm giác rõ ràng được, chân khí trong đan điền của hắn, đang lặng lẽ, lại không dao động chút nào mà tiến hành biến hóa về chất.
Bất quá, đồng thời, hắn cũng cảm giác được rất rõ ràng, mỗi khi hắn tu luyện xong, lúc nào cũng có một đám mây đen dầy đặc không tan, bao phủ ở trên đầu của hắn
Trong tầng mây dầy đặc, ẩn chứa vô số năng lượng khiến người ta hồi hộp, làm cho nguy cơ cảm trong lòng hắn, ngày càng tăng mạnh.
Người tu chân là người mạnh hơn so với người thường, nhưng thiên uy khó dò, cho dù là người tu chân, nhưng ở trước thiên uy, cũng sẽ đồng dạng cảm thấy bất an.
Nguy cơ cảm tại một buổi tối của hai tuần lễ sau, đã lũy tới mức lớn nhất, Triệu Thụy chỉ cảm thấy mí mắt nháy nháy, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng, cơ hồ không thở nổi.

Triệu Thụy đi lên ban công ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện mây đen dầy đặc, giống như tấm ván bằng đồng, sắt, hạ thấp xuống, ép ở trên đầu hắn, ánh trăng đã sớm bị che phủ hoàn toàn, không có một chút ánh sáng, có thể xuyên qua tầng mây, mà chiếu xuống được.
Hắn biết, đêm nay là một đêm mấu chốt, nếu như có thể chống đỡ được sự oanh kích của tiểu thiên kiếp, như vậy hắn có thể hoàn toàn từ biệt sinh tức kì, để tiến vào luyện thần tiền kì !
Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ tăng lên trên diện rộng, cho dù đối mặt với yêu quái cường đại, hung ác như Xích Hỏa lão yêu, hắn không cần giả thần giả quỷ, cũng có thể ứng phó được.

Bởi vì sẽ có thiên kiếp giáng xuống, Triệu Thụy không dám ở trong nhà tu luyện, coi như thiên kiếp, không có đem tòa lầu lớn này oanh kích đến mức thành đống gạch vụn, cũng đã đủ để đem thân phận của hắn bại lộ rồi.
Vì vậy hắn rời đi khu nhà ở, bắt xe tới vùng ngoại ô, tiến sâu vào bên trong rừng.
Kì quái chính là, đám mây đen dầy đặc đó, phảng phất như có con mắt vậy, vẫn bám sát không buông, từ đầu tới cuối, bao trùm trên đầu của hắn.
Triệu Thụy cũng không thèm nghĩ nhiều, lấy ra U Minh Vạn Quỷ lung, sau đó ném lên trên trời.
Món U Minh Vạn Quỷ lung đó phun ra ánh sáng mầu xanh đen, dựa theo ý muốn của Triệu Thụy, biến lớn cỡ một người, sau đó chụp xuống, đem Triệu Thụy nhốt vào trong đó.
Ngay sau đó, ánh sáng màu đen bắt đầu hội tụ, hình thành một giải ánh sáng lớn, như một con sông rộng lớn, tối tăm, sâu hoắm nơi u minh, lượn lờ bên ngoài vòng bảo hộ, mây đen bốc hơi, vô số oan hồn lệ quỷ, từ trong lớp ánh sáng màu đen đó toát ra, tại bên tầng bên ngoài vòng bảo hộ lớp lớp xoay quanh, tiến hành bảo vệ cho Triệu Thụy.
U Minh Vạn Quỷ lung này, mặc dù nhìn qua thì đen nhẻm, nhưng nhìn từ trong ra ngoài, lại rất là trong suốt, không có gì gây trở cho bên ngoài, có thể nhìn rõ bên trong nhất thanh nhị sở.
Triệu Thụy được U Minh Vạn Quỷ lung bảo vệ , không khỏi có chút nắm chặt, đối với việc chính mình có thể vượt qua tiểu thiên kiếp một cách bình yên, nên trong lòng tương đối ổn định.
Đương nhiên, hắn cũng không có có ý nghĩ , đem tất cả hy vọng đều ký gửi trên sự bảo vệ của pháp khí, vẫn duy trì cảnh giác cao độ như trước.
Bởi vì hắn biết, trên thế giới này, bất cứ sự ngoài ý muốn nào, đều cũng có thể phát sinh, không có vậy gì, có thể cam đoan an toàn một cách trăm phần trăm.
Dẫu có là đỉnh cấp pháp khí do luyện khí tông sư luyện chế ra, cũng không thể !
Triệu Thụy ngồi xuống xếp bằng, đem suy nghĩ trong lòng lắng đọng xuống, đem tất cả tạp niệm đều quét ra khỏi đầu óc, bắt đầu tu luyện ( Bát Hoang Lục Tiên quyết ).
Cuồng phong lạnh như băng không biết từ lúc nào đã mãnh liệt dần lên, tại trong rừng gào thét mà qua, cuốn cho lá rụng cát bay, bay lên đầy trời, đập vào mặt khiến mặt rát rạt.
Cây cối trong rừng sâu, theo cuồng phong, lay động liên tục, tựa hồ cành cây to lớn nọ, cũng không thể chịu được, tùy thời đều có khả năng đến gốc cũng bị bật lên.
Tầng mây tựa hồ càng thêm dầy đặc, ép thấp xuống dần, phảng phất như muốn ép xuống trên đầu Triệu Thụy, tiểu thiên kiếp, sắp phủ xuống rồi.