Ninh Tiểu Xuyên giật mình, bản năng cho rằng Phi thiếu gia đã tới Đại Diêm.
Nhưng rồi Lý Hương Hồn nói khiến hắn yên tâm.
- Lẽ nào gần đây Nhiếp gia không ở bên cạnh Phi thiếu gia? Gần đây Phi thiếu gia phát hiện di tích của một thế giới, trong đó vô số cơ ngộ nên thiếu gia dẫn người tới đó thăm dò rồi.
Ninh Tiểu Xuyên hô hố nói:
- Di tích thế giới, cũng thú vị đấy. Gần đây lão tử được Phi thiếu gia phái đi tìm tên phế vật Ninh Tử Long, không kịp cùng Phi thiếu gia vào di tích. Giờ lão lập tức tới đó xem sao.
Lý Hương Hồn nhìn Ninh Tiểu Xuyên từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở Tuế Hàn Vũ.
Tuế Hàn Vũ thần sắc bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp nhưng có vài phần mệt mỏi, nhìn giống như đoá hoa mai trong tuyết, thanh u thoát tục, chỉ riêng khí chất này cũng đủ khiến Lý Hương Hồn luôn tự tin phải khâm phục.
Nhưng rồi nàng ta liền sinh ra cảm giác đố kỵ. Một nữ nhân đố kỵ nữ nhân khác nguyên nhân thường rất đơn giản, chẳng qua là có một mặt nào đó ưu tú hơn mình.
Nhưng Tuế Hàn Vũ hiện giờ khiến Lý Hương Hồn cảm thấy bản thân mọi mặt đều không bằng đối phương, còn là khoảng cách mãi mãi không đuổi kịp. Những điều này đã đủ khiến Lý Hương Hồn đố kỵ vạn lần.
Lý Hương Hồn cười gượng:
- Nhiếp gia, tỷ tỷ đây là ai? Cũng là mỹ nữ ngài bắt cho Phi thiếu gia sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nói ít thôi, sau này nàng ta ở tại Nữ Nhân Sơn, ngươi dẫn nàng ta đi đi.
- Nhiếp gia yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho vị tỷ tỷ đây.
Lý Hương Hồn tươi cười, nhưng ánh mắt lại có vài phần băng lãnh.
Thấy vẻ đố kỵ của Lý Hương Hồn, Ninh Tiểu Xuyên liền thấy đau đầu.
Theo kế hoạch Tuế Hàn Vũ ẩn thân ở Nữ Nhân Sơn sẽ không có vấn đề gì, nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại quên mất trên Nữ Nhân Sơn là một đống nữ nhân khác. Bình thường họ không có cả quyền tự do ra vào, ngoài một số ít người chuyên tâm tu luyện thì những người còn lại đều ganh ghét, đố kỵ lẫn nhau, giống như hậu cung của hoàng đế vậy, đấu đá vô cùng ác liệt.
Với tính cách của Tuế Hàn Vũ liệu có thích ứng được ở nơi này không?
Trầm ngâm một lúc Ninh Tiểu Xuyên liền thay đổi chủ ý, cảm thấy dù thế nào cũng không thể để Tuế Hàn Vũ ở đây được. Nếu xảy ra chuyện thì hắn có hối hận cũng vô ích.
Nhưng không đợi Ninh Tiểu Xuyên nói gì thì Tuế Hàn Vũ đã đứng ra, bình thản nói:
- Vậy thì đa tạ muội muội.
- Tỷ tỷ… không cần khách khí.
Lý Hương Hồn nghiến răng.
Nàng ta gọi Tuế Hàn Vũ là tỷ tỷ vốn là chế giễu Tuế Hàn Vũ lớn tuổi hơn, nhưng giờ thấy Tuế Hàn Vũ lại không khách khí làm tỷ tỷ thì lại bực mình.
Ninh Tiểu Xuyên ở bên cạnh nhìn Tuế Hàn Vũ và Lý Hương Hồn đấu nhau như vậy lại càng thấy bất lực.
Nữ nhân lòng dạ khó dò như mò kim đáy bể, chỉ vì một cách xưng hô mà hai nữ nhân có thể đấu đá như vậy, Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân.
Tuế Hàn Vũ và Lý Hương Hồn nói vài câu rồi quay lại nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Nhiếp gia, có vị muội muội đây rồi, ngươi không cần lo lắng, có thể đi làm việc của mình.
- Được…
Ninh Tiểu Xuyên do dự, gật đầu rồi bay đi.
Tuế Hàn Vũ và mấy người Lý Hương Hồn cũng quay vào Nữ Nhân Sơn.
Trên Nữ Nhân Sơn có bố trí phong ấn, dùng mắt nhìn căn bản không thể thấy được tình hình bên trong, vì thế, nếu không vào trong thì Ninh Tiểu Xuyên không biết tình hình của Tuế Hàn Vũ.
- Với kinh nghiệm của sư phụ, đối phó với đám nữ nhân trong nnso chắc sẽ không vấn đề gì.
Quay lại nhìn những nữ nhân kia, Ninh Tiểu Xuyên an ủi bản thân rồi mới quay người rời đi.
Rời khỏi nnso, Ninh Tiểu Xuyên quay sang Nam Nhân Sơn.
So với Nữ Nhân Sơn, nam nhân trên Nam Nhân Sơn ngoài việc đáp ứng sở thích của Phi thiếu gia còn là đội quân dưới trướng của hắn.
Nhiếp Thập Tam chính là kẻ nội trội trong số đó.
Ninh Tiểu Xuyên đóng giả Nhiếp Thập Tam đi trên Nam Nhân Sơn một vòng liền biết thêm về di tích thế giới mà Lý Hương Hồn nói tới.
Cái gọi là di tích thế giới này mới xuất hiện ở gần Bắc Xuyên. Sau khi thăm dò, Phi thiếu gia liền phát hiện được sự thần kỳ của di tích này nên mới dẫn người tới đó chiếm cứ.
- Di tích thế giới này rốt cuộc là thứ gì mà khiến Phi thiếu gia chịu từ bỏ phát tiển Bắc Xuyên, dẫn người đi tranh đoạt thế giới di tích?
Đứng trên Nam Nhân Sơn, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên vô cùng ngưng trọng.
Trầm ngâm một lúc, hắn đột nhiên biến mất, bay ra khỏi Bắc Xuyên.
Vị Phi thiếu gia này coi trọng di tích đó như vậy, Ninh Tiểu Xuyên cũng muốn xem xem nó rốt cuộc là thứ gì.
Ra khỏi Bắc Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên đổi hướng bay về hướng toạ độ của di tích mà hắn có được.
Đi liền hai ngày, Ninh Tiểu Xuyên đã rời xa khỏi khu vực các tiểu thế giới tụ tập, vào một không gian gần như đen kịt hoàn toàn.
Sau khi Chân Lý Thiên Quốc nổ tung, gần như toàn bộ sao trong bầu tinh không đã biết mất, còn lại hầu như là những khoảng không gian đen kịt như thế này.
Nếu Thứ Thần bình thường vào những nơi thế này có lẽ sẽ nhanh chóng mất phương hướng.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên là lãnh tụ của Đại Diêm, có thể luôn luôn cảm ứng phương hướng của Đại Diêm nên không sợ mất phương hướng.
Vì phía trước hắn xuất hiện một vùng sáng chói lòa, ở giữa quầng sáng Ninh Tiểu Xuyên có thể thấy thấp thoáng có một thứ rất giống đại não của người.
Bề mặt của cái đại não này đều nếp nhăn, chúng giống như vật sống, vẫn không ngừng nhu động.
Nếu không phải thứ này quá to lớn thì Ninh Tiểu Xuyên thậm chí còn nghi ngờ nó có phải là não mới lấy từ trong sọ người ra hay không.
Ninh Tiểu Xuyên chấn kinh nhìn cái đại não kia, đột nhiên tâm thần khẽ động, trong tay xuất hiện một quả cầu tròn to bằng nắm tay.
Quả cầu vỡ ra, ở giữa giống như có một con mắt. Nó chính là phân thân của thần khí Văn Minh mà Ninh Tiểu Xuyên có được từ Chân Lý Thiên Quốc.
Cầm phân thân thần khí trong tay, Ninh Tiểu Xuyên ngẩng lên nhìn cái đại não kia, thần sắc dần trở nên sững sờ.
- Mẹ kiếp không phải chứ!
Mãi lâu sau Ninh Tiểu Xuyên mới mơ hồ đoán được cái não kia là thứ gì. Đại não đại diện cho trí tuệ của con người. Mà trí tuệ cao đẳng có nghãi là văn minh cấp cao…. Vì thế Ninh Tiểu Xuyên đoán cái đại não kia có lẽ là một trong lục đại thần khí của Chân Lý Thiên Quốc, Văn Minh.
Đương nhiên, lý do chính mà Ninh Tiểu Xuyên đoán vậy là vì phân thân thần khí của hắn có cộng hưởng với đại não kia.
Từ khi Ninh Tiểu Xuyên có được phân thân thần khí này, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
- Nếu nó thật sự là thần khí chí cao của Chân Lý Thiên Quốc thì mọi việc không có gì lạ cả. Chẳng trách mà vị Phi thiếu gia kia bỏ mặc tất cả tới đây.
Ninh Tiểu Xuyên lẩm bẩm, đột nhiên toàn thân run lên.
Thực lực của Phi thiếu gia đã đủ khủng bố rồi, nếu để hắn có được món thần khí này nữa thì hắn sẽ như hổ thêm cánh, chẳng ai có thể ngăn chặn được hắn.
- Không được, dù thế nào cũng không được để món thần khí này rơi vào tay hắn.
Ninh Tiểu Xuyên thần sắc kiên định, cất phân thân thần khí đi rồi tiến gần tới đại não.
Đứng ở phía xa Ninh Tiểu Xuyên đã phát hiện thể tích của đại não rất lớn, nhưng khi tới gần hắn mới nhận ra nó to hơn tưởng tượng nhiều.
Đại não to như vậy, mỗi nếp nhăn trên nó đều lớn như cả một thung lũng.
Ninh Tiểu Xuyên bay tới bên ngoài địa não, định chui vào một nếp nhăn thì bên tai bỗng có tiếng người gọi.
- Nhiếp Thập Tam, ngươi về rồi?
Cùng với tiếng gọi kinh ngạc đó là một thanh niên mặc áo đỏ khá anh tuấn bay tới.
Ninh Tiểu Xuyên quay lại:
- Hoa Thiên Cẩm!
Dù là trong ký ức của Ninh Tử Long hay Nhiếp Thập Tam thì đều có người này.
Hoa Thiên Cẩm cũng là nhân vật quan trọng dưới trướng Phi thiếu gia, địa vị cũng tương đương Nhiếp Thập Tam nên giữa hai người cũng có chút giao tình.
Bay tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, Hoa Thiên Cẩm cười nói:
- Nghe nói thiếu gia phái ngươi đi tìm tên phế vật Ninh Tử Long, kết quả thế nào rồi?
- Tên phế vật ấy chết rồi. Nhưng lão tử đã hủy diệt tiểu thể giới mà hắn chết tại đó, coi như báo thù cho hắn.
Ninh Tiểu Xuyên đáp, rồi nói:
- Lão tử nghe nói ở đây xuất hiện di tích của một thế giới. Thiếu gia đã dẫn người vào trong nên lập tức tới. Ngươi không ở bên cạnh thiếu gia, sao lại ở đây?
Hoa Thiên Cẩm cười khổ:
- Đừng có nhắc tới nữa. Bên trong di tích này tuy không có đối thủ gì lợi hại nhưng lại có vô số bẫy. Bọn ta vừa vào trong đã bị phân tán. Giờ ta nhân lệnh của thiếu gia tập trung tại một điểm. Ngươi đã tới thì đi cùng ta.
- Được, chúng ta cùng đi.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này xem vị Phi thiếu gia kia rốt cuộc là nhân vật thế nào.