Thần Mộ 2

Chương 408: Thương Thiên nhãn, Thất tuyệt cung



Đột biến khiến Thần Nam và Đạm Đài Tuyền không kịp phản ứng đã bị chiếc vòi xù xì kéo vào trong, loạn thạch ngổn ngang, đổ xuống ầm ầm, thạch lâm gần như sập xuống lấp kín tòa động.

Không Không kêu lên kinh hãi: "Ai da, cha, mẫu thân. Con bạch tuộc kia mau thả cha mẹ ta ra." Nó nóng nảy khua tay trên không, nhưng không dám khinh cử vọng động, tu vi của Thần Nam mạnh hơn nó nhiều còn bị khốn, nếu nó liều không những chẳng giúp được gì mà con gây loạn thêm.

Thế giới hắc ám dưới lòng đất mở ra động huyệt cực lớn, lòng động vô tận, không hề có chút xíu ánh sáng nào, ẩm ướm tối tăm cực độ. Bất quá với Thần Nam và Đạm Đài Tuyền, đó không thành vấn đề, thiên nhãn thông đủ để quan sát toàn bộ.

Hiện tại cả hai đều ngượng ngùng, hai người đối lập vị chiếc vòi quấn chặt lại với nhau. Thần Nam bình tĩnh nhưng sắc mặt Đạm Đài Tuyền thoạt xanh thoạt trắng nhưng nàng không còn là cô gái nhỏ, không đến nỗi gào lên khi sa vào cảnh này, hiện tại nghĩ cách thoát đi.

Thần Nam cố gắng phá tan chiếc vòi nhưng nhận ra vô dụng, muốn xuyên qua không gian cũng không được,một cỗ sức mạnh kỳ dị vây chặt không gian nhỏ hẹp này, bó lấy hai người như lao lung không thể phá vỡ.

"Làm sao giờ?" Đạm Đài Tuyền hỏi.

"Ta sẽ nghĩ cách." Thần Nam ngầm tụ lực, chuẩn bị bộc phát nhưng lúc nhìn thấy chiếc vòi, hắn liền có liên tưởng không lành, trước đó đã nhìn thấy nó, không phải vòi hóa thân của Thiên sao?

Chiếc vòi giữ chặt hai người, đẩy họ xuống sâu hơn, là một vực sâu, phảng phất như một lòng động không đáy.

Không thể không khiến người ta cảm thán, tất cả đều quá quỷ dị, vòi của Thiên xuất hiện tại vực không đáy một cách quá đột nhiên khiến con đường phía trước khó lòng đoán được.

Đã rơi xuống hai ngàn trượng, sau cùng cũng tới đáy, đó là một động huyệt rộng rãi, một bên là nham tương sôi trào, nóng bỏng.

Trong động có mấy chục bộ hài cốt nhân loại, trong đó có cả mấy thiên sứ mười hai cánh, các bộ hài cốt nhân loại đều lấp lánh như ngọc, chứng minh đó không phải người phàm, ít nhất cũng cỡ Thần Hoàng trở nên, thậm chí đạt thiên giai sơ cấp.

Đến đây Thần Nam và Đạm Đài Tuyền mới phát hiện, chiếc vòi không như họ tưởng tượng, chỉ dài hơn hai chục trượng mà từ xa nhìn thấy lại miên miên bất tuyệt như dãy núi.

Đó tựa hồ chỉ là một đoạn của chiếc vòi, là một đoạn vòi bị đứt.

Không có thân thể hay bộ phận nào khác, chỉ là một đoạn vòi bị đứt của vật sống.

"Vì sao lại thế?" Đạm Đài Tuyền tuy kinh dị nhưng không hoảng loạn.

Thần Nam đáp: "Càng thế này ta lại càng cảm thấy không tầm thường, có thể chúng ta gặp được Thiên thân chân chính."

"Ngươi nói gì?" Đạm Đài Tuyền cả kinh, lúc này nàng quên mất tình trạng khó xử giữa hai người: "Ta thấy đây không phải là hóa thân của Thiên, khả năng là một đoạn bị đứt của chân thân, bằng không sao lại khốn trụ được chúng ta." Thần Nam phán đoán.

"Làm sao thoát khốn đây?"

"Không cần vội, ta còn một loại sức mạnh chưa sử dụng, có thể phá được. Đó chỉ là một đoạn bị đứt, trừ thật cứng ra cùng không có thần thông gì."

Chiếc vòi tựa hồ không có thần trí, hoàn toàn dựa vào bản năng mà phản ứng, hiện tạo bùng lên hào quang, định hút sức mạnh của Thần Nam và Đạm Đài Tuyền.

"Hóa ra những người này đều vì thế mà chết, đúng là đáng tiếc, đúng là con rết trăm chân, lúc chết vẫn còn ngọ nguậy." Thần Nam quát: "Đứt."

Chiếc vòi quấn quanh Thần Nam bị một cỗ sức mạnh vô danh đẩy ra, hai tay Thần Nam không ngừng vung lên theo những quỹ tích phức tạp và huyền bí khiến vùng thiên địa này gần như vỡ tan, chiếc vòi bị kéo căng rồi phựt một tiếng, bị hất đi, rơi xuống đất.

Chiếc vòi không có tình cảm, tựa hồ định nuốt bọn Thần Nam theo bản năng, rơi xuống rồi vẫn quăng về phía họ. Nhưng lần này Thần Nam không cho nó cơ hội, pháp ấn thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức ấn tới.

"Àm."

Chiếc vòi nát vụn trong nháy mắt, máu tươi văng tung tóe, rơi vào nham tương sôi trào khiến ngọn lửa bốc lên.

"Ta là Thương Thiên… ta vĩnh hằng bất tử…"

Một làn dao động tinh thần nhẹ nhàng truyền ra, huyết nhục tan nát tựa hồ định tụ lại, thanh âm chỉ là oán niệm. Thần Nam kinh hoảng, đó là thân thể nát tan của Thương Thiên đã bị Thái cổ thất quân vương diệt, quả thật không thể tin nổi, sao y lại tiến vào đây. Hắn không cho chiếc vòi cơ hội, pháp ấn liên tục ấn tới, tiếng sấm vang lên liên miên, sau cùng huyết nhục hoàn toàn tan biến.

Kết thúc như vậy sao?

Đạm Đài Tuyền khuynh thành khuynh quốc, phiêu dật linh động, khí chất xuất trần thanh tân như nụ hoa đứng lặng trong vực sâu, toàn thân không linh.

"Ta cảm ứng thấy, đó là gì nhỉ?" nàng hỏi Thần Nam với vẻ ngưng trọng.

"Ta cũng biết là không giản đơn thế." Thần Nam tung một quyền vào nham tương sôi lên khiến dòng chảy bị đẩy lùi.

Như một ngọn lửa hừng hực quét qua hắc ám vô tận, Thần Nam và Đạm Đài Tuyền nhài xuống bình đài, men theo rãnh nứt cực lớn do nham tương lùi lại tạo thành mà tiến tới.

Phía trước hoa quang lóe sáng, mọi nham tương sôi trào biến mất, rồi làn nước lạn cóng phun ra. Rãnh sâu bị ăn mòn không thành hình dạng gì.

Vừa nãy còn nham tương chảy cuồn cuộn, giờ lại là nước cực lạnh, quả nhiên quái dị.

Thần Nam lại ấn chưởng lực tới, toàn bộ làn nước bị cuốn lùi lại, hai người lướt theo.

Phía tận đầu là địa huyệt rộng lớn, trong đó có một khung cảnh quái dị.

Một nhãn cầu cực lớn, cỡ ngang ngửa căn phòng, nổi lơ lửng trên không phát ra hào quang tà dị, trong đó có nham tương và nước lạnh, sau đó lại có cuồng phong và lôi điện tung hoành. Tất cả lưu chuyển trong khung cảnh đáng sợ.

Đó không phải là ảo giác bởi Thần Nam và Đạm Đài Tuyền tận mắt thấy cực hàn tử thủy chảy lui vào trong nhãn cầu cực nhỏ với họ.

Là chuyện gì?

Hắn cảm giác được nhãn cầu tràn ra hủy diệt khí tức đáng sợ.

Cảm giác này khiến thiên giai cao thủ như hắn cũng run rẩy. Là gì đây?

Lẽ nào là mắt Thương Thiên?

Trên bức tường đá cách đó không xa chứng thật dự đoán của họ.

"Thương Thiên chi nhãn."

Thần Nam đương nhiên không nhận ra văn tự cổ kính này nhưng Đạm Đài Tuyền được truyền thừa kí ức của Thất Tuyệt thiên nữ nên đọc được.

Hai người đồng thời hít một hơi khí lạnh, Thương Thiên bị hủy diệt vẫn còn lưu lại một vài mẩu vụn, nhưng không có thần thức nhập chủ. Còn may là vậy, bằng không tàn thể của Thương Thiên mà có linh thức, chắc chắn vô cùng đáng sợ.

Năm xưa y bị hủy diệt đã làm hao tận hết công lực của bảy vị Thái cổ quân vương trong thời kỳ cực thịnh.

Nhãn cầu khổng lồ này không có linh thức phụ trợ nhưng dựa vào bản năng nên muốn hủy diệt tất cả, trong trong mắt liên tục lóe lên các khung cảnh kiếp nạn đáng sợ.

"Lẽ nào thiên phạt thật sự liên quan đến y? Hay tự giáng xuống? Chả lẽ không phải một loại sức mạnh pháp tắc phổ biến tồn tại trong trời đất thực hiện?" Thần Nam nhìn ra khung cảnh trong nhãn cầu, lòng chứa đầy nghi hoặc.

"Ầm."

Nham tương cuồn cuộn đột nhiên hướng về phía bọn Thần Nam, vô cùng vô tận như sông lớn sôi lên lại từ trong nhãn cầu lớn cỡ căn phòng phun ra.

Thần Nam xé nát không gian, đưa nham tương vào hắc ám không gian.

"Ầm."

Sấm sét cuồng bạo đột nhiên từ nhãn cầu bạo phát.

Thần Nam nhíu mày, trong nhãn cầu ẩn chứa kiếp nạn cực mạnh, lẽ nào định áp dụng với hắn. Lần này, hắn trực tiếp tấn công vào nhãn cầu, bất quá lại mong sẽ mở ra ma hạp.

Tử vong chi quang chiếu xạ ra, hủy diệt khí tức điên cuồng tràn lan, hiện tượng còn đáng sợ hơn cả thần phạt cùng hắc ám tử khí tỏa rộng. Toàn bộ vực sâu biến thành tử vực, sức mạnh diệt thế khủng khiếp dâng trào.

Lúc tử vong khí tức khiến thiên giai cao thủ cũng khó lòng chịu nổi tràn ra, một làn sinh khí hùng hồn đột nhiên từ trong vực dâng lên.

Tường đá trong động huyệt vỡ tan, trong động huyệt cạnh tử vong chi nhãn là một nhãn cầu khổng lồ khác nổi lập lờ, phát ra sinh mệnh chi quang, tương phản hẳn với khí tức của tử vong nhãn cầu.

Đó là…

Thần Nam và Đạm Đài Tuyền đồng thời kinh ngạc, lại thêm một nhãn cầu nữa, đúng là vượt khỏi dự liệu của họ.

Trên bức tường cũng khắc mấy đại tự cổ lão: "Thương Thiên chi nhãn."

Lại là Thương Thiên.

Một mắt hủy diệt, một sinh tồn.

Tà dị mà thần bí.

Tử vong khí tức tràn ra bị cỗ sinh mệnh nguyên khí ép xuống, đúng hơn là chúng trung hòa nhau.

Đạm Đài Tuyền lẩm bẩm: "Lẽ nào chúng dẫn ta đến đây?"

"Cô nói sao?" Thần Nam kinh ngạc nhìn nàng.

"Sở dĩ loạn thạch trận vây khốn vì ta muốn chui xuống đất nên mới chạm vào trận pháp. Trước đó ta cảm giác có sức mạnh kỳ dị liên quan đến ta nên mới tìm quanh quẩn."

Quanh mình nàng đột nhiên bùng lên hào quang sáng chói, tu vi thiên giai sơ cấp tăng lên cảnh giới cao nhất, thần tình ngưng trọng nói: "Ta lại cảm ứng thấy."

"Cô nói gì?" Thần Nam kinh ngạc nhìn nữ tử thanh lệ xuất trần, dung mạo vô song này.

Đạm Đài Tuyền không đáo, thân thể chìm trong thánh khiết quang huy, vượt khỏi Thương Thiên chi nhãn tiền về phía trước.

"Ầm."

Vực sâu dưới lòng đất lại rung lên cơn địa chấn, một địa cung thần bí nổi lên, hào quang bảy sắc vây quanh, kim quang vạn đạo, màu sắc muôn vàn.

Thạch môn cổ lão cực lớn ầm ầm mở ra, đại điện rộng lớn hiện ra trước mắt Thần Nam và Đạm Đài Tuyền, bên trong là những bức tượng, có bức thần thánh vô cùng, lại có bức nanh ác hết mực…

Tiên tử bay múa, ác ma ăn thịt người, hung long tàn bạo, ác quỷ đáng sợ, thần tướng uy vũ… các nhân vật với đủ tư thế, cực kỳ sống động, mà mọi bức tượng đều khổng lồ.

Giữa rừng tượng là nơi cung phụng một nữ tử cực kỳ mĩ lệ, đẹp đến nỗi chỉ có trong điêu khắc, ngoài đời thật ắt không có, tiên nhan như mộng như ảo khiến bức tượng có linh khí, phảng phất có thể phục sinh.

Không hiểu sao Thần Nam lại thấy bức tượng có khí chất của Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi, trong lòng run lên, lẽ nào đây là tượng Thất Tuyệt thiên nữ năm xưa?

"Lại là ngươi." Đạm Đài Tuyền như đang trong mộng, nhìn bức tượng lẩm bẩm, thần tình vô cùng hoang mang.

"Đạm Đài Tuyền, sao vậy?" Thần Nam cả kinh, vội quát vang để thức tỉnh thần trí nàng ta.

Tượng như thần như mộng ảo ở giữa điện đột nhiên bạo phát thánh quang che lấy thân thể Đạm Đài Tuyền, bức tượng như có linh trí, tựa hồ muốn sống lại. Hào quang sáng rực trùm lên Đạm Đài Tuyền khiến nàng ta càng thánh khiết, tựa hồ tạo thành mối liên hệ thần bí với bức tượng.

Đồng thời, đôi mắt của Thương Thiên vẫn nổi lập lờ, giữ ngoài địa cung nhanh chóng bay vào trong, quay tít quanh Đạm Đài Tuyền, tựa hồ muốn dung nhập vào làn ánh sáng.