Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 111: Lưu Trác Phàm và mối quan hệ mờ ám



Không khí ngày càng căng thẳng...


" Nói nhiều với chúng làm gì? Ta cứ việc đấu với bọn chúng rồi nhanh lấy Thông Hữu Tiên thôi"_ Một nam nhân to lớn bên phe Đại Hồ gầm lên.


" Đánh thì đánh! Lên đi!"_ Bên phe Giao Long đồng loạt rút vũ khí ra.


Hai vị cô nương đứng đầu đôi bên vẫn một mực im lặng, mắt đối mắt với nhau.


" Quận chúa! Bọn chúng dám khinh thường nước Đại Hồ chúng ta! Không thể tha thứ được!"


Cô nương dẫn đầu bên Đại Hồ nhếch miệng cười, mắt vẫn không dời khỏi vị cô nương kia. Vừa rồi nàng đã thử thăm dò thực lực của đối phương, có lẽ nàng ta cũng đang thăm dò nàng... thực lực không tồi a~


Nàng là người Đại Hồ, lại còn là một quận chúa cao cao tại thượng. Từ nhỏ đã được học bắn cung cưỡi ngựa, sống tự do, phóng khoáng, đặc biệt tính cách nàng rất giống những nam tử hán của Đại Hồ vô cùng thích so tài thực lực với những người cường đại khác.


Năm nay nàng lần đầu tiên được rời khỏi đất nước để tham gia Tứ Đồ Quốc tại nơi đất khách quê người... vừa hay gặp được người thích hợp để thi đấu a~


" Ta là Tư Khắc Tiêu Dao, muốn khiêu chiến với ngươi. Nếu ngươi thắng ta, Thông Hữu Tiên sẽ thuộc về ngươi"


Cô nương kia ngạc nhiên nhìn Tư Khắc Tiêu Dao sau đó nhanh chóng phục hồi lại tinh thần...


" Được! Ta Đinh Lạc Doanh chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi"


" Sư tỷ/ tiểu thư... rất nguy hiểm"_ Đám người Giao Long định cản lại.


" Đây là cuộc đấu của ta. Không ai được xen vào"_ Đinh Lạc Doanh lạnh lùng nói.


Bọn họ không dám chống lại nàng đành phải im lặng, lo lắng nhìn về phía người Đại Hồ... nếu nàng có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ không để yên bọn Đại Hồ này đâu!!!


" Xin chỉ giáo!"_ Đinh Lạc Doanh rút một chuôi kiếm được làm bằng bạch ngọc, ở giữa có đính một viên hồng ngọc tỏa sáng lạ thường. Cả người Đinh Lạc Doanh tỏa ra nồng nàn nguồn linh lực hệ thủy, từ chuôi kiếm xuất hiện một luồng ánh sáng lam rồi từ từ hiện thành một lưỡi kiếm sắc bén...


Tư Khắc Tiêu Dao cũng rút ra một cây roi màu đen, cả dây roi tràn đầy nguồn linh lực kỳ lạ... đó là một ngọn lửa màu đen!


Người dân hấp tấp nhường ra chỗ trống đủ lớn. Ai ai cũng rất hiếu kỳ với cuộc đấu này nên hầu như đều nán lại quan sát.


Có người còn bày ra trò cá cược xem ai sẽ thắng!


Khởi đầu đó là Nhạc Phượng Hy!


Lúc này nàng đang mượn bàn gỗ của bà chủ tiệm rau rồi bày ra bàn cược. Nàng đóng vai trò là nhà cái, rồi lớn tiếng kêu gọi mọi người tham gia.


Áhahahaha... các ngươi cứ đánh đi, đánh càng nhiều càng tốt, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi đây hốt hết thanh tệ!!! 😆


" Chúng ta... làm vậy có tốt không?"_ An Hiểu e dè hỏi.


" Yên tâm đi! Cơ hội tốt thế này mà chúng ta không nhận chả phải có lỗi với thiên địa lắm sao?!"_ Nàng thoải mái ngả người dựa vào ghế.


" Không ngờ ngươi còn có tâm trạng như vậy đấy"_ Hiên Viên Ngạo đứng khoanh tay nhìn nàng.


" Hừ! Tâm trạng ta lúc nào chả tốt. Còn ngươi thì sao? Không phải ngươi đã theo đoàn đi trước rồi sao?"


" Ta nghĩ đi theo ngươi thì sẽ có nhiều thú vị hơn. Quả nhiên... ta đã lựa chọn đúng"


Đúng gì chứ! Nàng kiếm tiền thì có gì thú vị với hắn?! Thôi kệ! Hắn muốn làm gì thì làm! Nàng không rãnh mà quan tâm hắn.


Tiếng động lớn vang lên làm chú ý mọi người tập trung chú ý... thì ra bọn họ đã bắt đầu rồi.


" Để ta... đến đó xem sao"_ An Hiểu nói.


Vũ Hồng, An Nhiên, Nhạc Thiên Kỳ cùng Hiên Viên Ninh cũng hiếu kỳ mà nắm tay nhau đến đó xem...


Vút! Chátttt! Tiếng roi vút mạnh xuống đất kèm theo một đường lửa cháy đen.


Tư Khắc Tiêu Dao mạnh mẽ thu hồi dây roi rồi liên tiếp tấn công các khối nước lớn do Đinh Lạc Doanh tạo ra.


Do mải mê tấn công nên nàng quên mất bản thân đang dần đi vào bẫy...


Đinh Lạc Doanh trầm lặng nhìn Tư Khắc Tiêu Giao bước vào bẫy nàng đặt ra sau đó nhẹ xoay chuôi kiếm, viên hồng ngọc chuyển hóa thành màu lam bạc... những khối nước dần dính vào nhau rồi tạo thành tường nước to lớn giam giữ Tư Khắc Tiêu Dao bên trong, tường nước chuyển động nhanh dần hình thành nên vòng xoáy nước mạnh mẽ và dẻo dai.


Không thể nhìn thấy bên trong nên không ai rõ tình hình của Tư Khắc Tiêu Dao. Đám người Đại Hồ bắt đầu lo lắng, trừng mắt căm giận nhìn bên Giao Long.


Đinh Lạc Doanh vẫn giữ vững tinh thần điều khiển công pháp này. Vòng xoáy ngày càng rút nhỏ dần... bỗng...


Bùmmm


Xoáy nước nổ lớn lại còn bốc hơi nghi ngút...


" Ngươi rất mạnh. Ta rất thích! Lâu rồi ta mới được đánh thỏa thích như vậy"_ Tư Khắc Tiêu Dao nhếch miệng cười hứng thú nhìn Đinh Lạc Doanh.


Đinh Lạc Doanh cau mày, tay cầm kiếm tạo thành một đạo kiếm nước sau đó hóa thành thủy long to lớn bay thẳng tấn công Tư Khắc Tiêu Dao. Nó mở hàm lớn dường như muốn nuốt gọn nàng...


Tư Khắc Tiêu Dao đưa hai ngón tay lên miệng rồi niệm chú, ngọn lửa từ hai ngón tay phát ra rồi lớn dần hiện thành một con hắc hổ, toàn thân đều được bao bọc bởi hắc hỏa. Nó dũng  mãnh bay lên nghênh chiến với thủy long.


Tiếng nổ lớn lại được phát ra... con hắc hổ và thủy long tan biến đi. Mọi người phải né tránh những tàn dư của linh lực đang bắn tứ tung...


" Oaaa... mẹ ơi...oaaaa..."_ một cô bé trên tay cầm hai xiên kẹo hồ lô đang té xuống đất vì bị người lớn xô đẩy... dường như cô bé đó đang lạc mất mẹ.


An Hiểu đứng gần đó hoảng hốt chạy đến chặn lấy những tia tàn dư linh lực đang hướng xuống chỗ cô bé đó... bất cẩn làm xước một đường trên mặt...


" Tỷ chảy máu rồi!"_ An Nhiên chạy đến.


" Tỷ không sao. Muội mau mang con bé đến chỗ an toàn đi"


Hai người kia vẫn còn mải mê đánh nhau nên không để ý đến xung quanh, càng đánh càng hăng làm phạm vi cuộc đấu ngày càng rộng, phá hủy không ít sạp hàng hay cửa tiệm gần đó. Tư Khắc Tiêu Dao quất roi tạo một đạo lửa tấn công... Đinh Lạc Doanh nhanh nhẹn nhảy lên tránh được một đòn nhưng lại không ngờ rằng đạo lửa đó vẫn cứ hừng hực bay thẳng đến chỗ An Hiểu đang đứng.


An Hiểu bất ngờ không kịp phản ứng lại đành phải đứng yên nhắm mắt chịu trận.


" Nằm xuống!!!"_ Giọng của Nhạc Phượng Hy vang lên.


Rồi có một bóng người to lớn ôm lấy thân hình An Hiểu kéo nàng nằm xuống...


Nhạc Phượng Hy nhanh chóng cầm lấy Tuyền Hỏa của Dương Hàn Long chém một đạo phong phá tan uy lực của hắc hỏa...


" Ngươi không sao chứ?"_ Một âm thanh khàn đặc vang lên.


An Hiểu ngước lên nhìn... đập vào mắt nàng là một gương mặt phóng đại vô cùng quen thuộc - Lưu Trác Phàm.


Lúc này Tư Khắc Tiêu Dao và Đinh Lạc Doanh đã ngừng cuộc đấu...


" Ngươi là ai? Sao dám ngang nhiên xen vào cuộc đấu của ta!?!"_ Tư Khắc Tiêu Dao bực bội nói.


Nhạc Phượng Hy không quan tâm đến bọn họ nữa, tiêu soái bước đến chỗ An Hiểu, tay đỡ nàng ấy đứng dậy. Vừa nhìn thấy vết máu dài nổi bật trên làn da trắng mịn của An Hiểu, nàng lại cảm thấy chướng mắt!!!


Là nữ nhân ai mà lại không quan tâm đến dung nhan của mình chứ!? Hơn nữa An Hiểu lại là một mỹ nhân. Nếu chẳng may đây là một vết thương sâu, thế chẳng phải khuôn mặt xinh đẹp này sẽ bị hủy sao???


" Ngươi đang có ý gì?"_ Đinh Lạc Doanh nhíu mày hỏi... hắn ta dám khinh thường nàng sao?!


" Ở đây là khu vực đông dân, các ngươi chỉ vì háo thắng mà không màng đến mọi việc xung quanh, nhiều người dân vô tội đã bị các ngươi liên lụy đấy!!! Hừ!"_ An Nhiên tay còn bế cô bé nhỏ đang còn thút thít, tay chỉ thẳng vào họ.


Quả nhiên... đã có vài người đang bị thương nhưng may là chỉ bị xây sát nhẹ bên ngoài. Người mẹ của cô bé cũng hấp tấp nhận lại con của mình, rồi cảm ơn rối rít...


Tư Khắc Tiêu Dao và Đinh Lạc Doanh nhanh chóng sai người đi bồi thường thiệt hại cho mọi người...


Nhạc Phượng Hy chăm chú nhìn vết thương của An Hiểu... ừm... chắc sẽ nhanh lành lại thôi...


" Nhạc... ta... ta không sao"_ An Hiểu đỏ mặt.


" Ừ. Là vết thương nhẹ, nó sẽ không để lại sẹo đâu"_ Nàng nói xong liền lấy ra một miếng băng keo cá nhân rồi dán lên vết thương.


" Oa vết thương không còn nhìn thấy nữa"_ Nhạc Thiên Kỳ reo lên.


Lưu Trác Phàm cũng hiếu kỳ xoay mặt An Hiểu mà quan sát...


" Buông ra!"_ An Hiểu lùi lại giữ khoảng cách với hắn.


" Ta chỉ..."


" A!!! Phàm ca!!! Huynh đến đón chúng ta sao?"_ An Nhiên nhận ra người quen.


Hắn nhẹ gật đầu... thật ra hắn không có ý xuất hiện trước mặt họ như vậy đâu... hắn... hắn chỉ muốn đứng từ xa âm thầm quan sát nàng ấy thôi.


" Các ngươi quen nhau à?"_ Nhạc Phượng Hy hỏi.


" Đúng vậy a~ chúng ta đã chơi thân nhau từ lúc nhỏ, huynh ấy còn là... ưm ưm..."_ An Nhiên đang nói thì bị An Hiểu bịt miệng lại. (T/g: ahihi còn quan hệ gì nữa đây?! 😆)


" Không có gì... chỉ là người quen cũ thôi"_ An Hiểu hấp tấp giải thích cho Nhạc Phượng Hy hiểu.


Lưu Trác Phàm có chút thất vọng nhìn An Hiểu sau đó ghen tỵ nhìn Nhạc Phượng Hy. Hắn nhìn từ trên xuống dưới cái tên nam nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ kia... dường như Hiểu Hiểu thích hắn ta!!! Hai người lại còn rất thân thiết nữa chứ!!!


Nhạc Phượng Hy dễ dàng nhận ra giữa bọn họ đang có điều gì mờ ám a~


An Hiểu nói nhỏ với An Nhiên... không biết hai tỷ muội đó đang nói chuyện gì mà thỉnh thoảng An Nhiên tỏ ra ngây ngốc sau đó hoảng hốt...rồi phẫn nộ nhìn Lưu Trác Phàm.


" Lưu thiếu gia, lâu rồi không gặp"_ An Nhiên tỏ ra xa cách, đổi ngay cách xưng hô từ "Phàm ca" thành " Lưu thiếu gia"


Lưu Trác Phàm lúng túng với sự thay đổi chóng mặt của An Nhiên...


" Các muội... vẫn còn giận ta sao?"


" Ta làm sao dám giận Lưu thiếu gia đây!"_ An Nhiên liếc xéo hắn sau đó kéo An Hiểu giữ khoảng cách khá xa với hắn.


" Phi ca... vừa rồi tỷ tỷ chắc đã bị hoảng hốt không ít, huynh chăm sóc tỷ ấy đi"_ An Nhiên nháy mắt với Nhạc Phượng Hy rồi thuận tay đẩy An Hiểu vào lòng nàng.


Nhạc Phượng Hy tất nhiên hiểu ý đồ của An Nhiên, tay vòng sát eo An Hiểu ôm chặt nàng ấy lại... còn cố ý nói lớn cho người nào đó nghe.


" Có ta ở đây, nàng đừng sợ"


Lưu Trác Phàm tối mặt nhìn cái cánh tay ghê tởm đang dính chặt trên người An Hiểu. Hắn thật muốn lao đến chặt đứt cánh tay đó, đoạt lại nàng ấy về bên mình... nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng mà hắn chưa bao giờ được thấy của An Hiểu, trong lòng hắn như bị dội gáo nước lạnh... hắn đâu còn quan hệ gì với nàng ấy nữa chứ!?