Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 190: Kẻ đáng phòng bị



" Được Thánh Tôn tự mình tiếp đón, tại hạ Nhạc Phượng Hy hân hạnh diện kiến"_ Nàng thoải mái chắp tay hành lễ.


" Ngươi cũng biết rõ nhỉ? Vậy có biết khi ngươi đặt chân đến đây thì có nghĩa là gì không?"


Dám đến đây làm tiểu Tuyết của ông khó chịu, chỉ có con đường chết!!!


Lâm Cơ Phục phất tay một cái, nàng lập tức bị bao vây lại.


" Thì ra đây là cách tiếp đón khách ở đây à?"_ Nhạc Phượng Hy nhếch miệng cười.


Lâm Cơ Phục hạ tay ra lệnh.


Bảy người toàn thân khoác lên áo choàng trắng, thoạt nhìn không khác gì với đám người Thần Giáo mà nàng đã từng gặp trước đây. Bọn chúng đồng loạt lao đến tấn công nàng.


Tất cả đều là Linh Thần!


Nàng ngả người tránh được đòn kiếm phía trước, chân giơ lên cao đá vào tên đó sau đó nhanh chóng xoay người lại đồng thời vận băng linh đóng băng chân hai tên ở phía sau, "tặng" thêm hai đấm vào mặt.


Sau đó vận mộc linh trói thêm hai tên.


Tuy nhiên đạt đến cấp bậc Linh Thần thì cũng không phải tầm thường. Tốc độ chúng cực nhanh, khí tức vô cùng mờ nhạt, chỉ cần hơi lơ là nàng sẽ lạc mất dấu khi chúng di chuyển.


Những đòn áp chế của nàng, chúng đều dễ dàng hóa giải rồi liên tục tấn công.


Nàng vận viêm hỏa càn quét. Ánh lửa lúc xanh lúc đỏ lan ra đẩy lùi bọn chúng lại.


Nhạc Phượng Hy khẽ nhíu mày, linh lực của nàng không ổn định.


Bảy tên kia vẫn như cũ bao vây nàng ở giữa, chúng đang xếp trận giam nàng lại, chúng đồng loạt cởi áo choàng trắng ra, đôi mắt dã trắng vô hồn hiện ra.


" Quang Diệt!"


Chúng kết ấn ở hai bên thái dương, quang linh tụ tập lại ở đôi mắt chúng.


Những tia sáng như tia laser bắn thẳng vào mục tiêu là nàng.


Quang linh còn có thể chơi như vậy hả???


Nhạc Phượng Hy khởi động thổ linh dưới chân nâng lên cao trước khi bị chùm tia sáng đánh trúng.


Bùm


Đất đá bị phá hủy tan thành đất bụi mù mịt. Nàng nhanh chóng luồn sát vào hai tên, lấy châm đâm vào sau gáy, hai tên lập tức tê liệt ngã xuống.


Xoẹt!


Nàng lăn sang một bên tránh kịp hai tia bắn tới đồng thời vận thổ linh đánh bật từ dưới chân tên đó.


Chưa kịp để nàng thở một hơi, liền thêm bốn tia bắn đến, nàng chỉ có thể kịp dựng nên tường băng chặn lại. Tuy vậy tường băng vẫn nhanh chóng bị phá hủy, bên vai phải và eo nàng đều bị cháy xém đến chảy máu.


Mặc dù nàng đã hạ được hai tên nhưng năm tên còn lại vẫn nhanh trí xếp trận lại dồn nàng vào đường cùng.


" Tỷ tỷ! Hay để muội ra đánh chết bọn chúng!"_ Tiếng Hỏa Phụng vang lên trong đầu.


" Ta vẫn lo được, chưa đến lúc để mấy đứa lộ diện"_ Nàng vuốt mồ môi rơi vào mắt, tinh thần cảnh giác cao độ.


Linh lực của nàng lúc mạnh lúc yếu, không thể đối phó triệt để với bọn chúng được.


Nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì đây? Chúng tấn công nàng liên tục mà không mệt mỏi, còn nàng lại không thể lấy trứng chọi đá với chúng. Không lẽ phải dùng hạ sách cuối cùng là chạy vào không gian?!


Lâm Cơ Phục sẽ phát hiện không gian này mất!!!


Đôi mắt nàng lại bắt đầu đau rát lần nữa.


" Đến rồi à? Đừng chết trước khi chúng ta gặp mặt"


Vẫn là bàn tay thon dài đó, vẫn là ly rượu máu sánh đỏ ấy, còn giọng nói đầy sự thích thú đến tàn nhẫn ấy.


Hắn...


Xoẹt xoẹt


Chùm tia sáng như tụ lại lớn gấp nhiều lần ban đầu bắn thẳng vào nàng.


Trong giây phút tưởng chừng như sắp dừng lại, nàng cảm nhận được khí nóng từ trong đan điền toát ra.


Nàng nhìn thấy đóa Mẫu Đơn hé nở to thêm một vòng cánh. Khí nóng nó tạo ra ngày càng mãnh liệt như đang kháng cáo nó đã đói rồi! Nó muốn ăn!


Lâm Cơ Phục cười lạnh nhìn tiểu nha đầu họ Nhạc kia bị tia sáng bắn trúng, trong lòng không khỏi phấn khích.


Nó sẽ bị bắn thủng thành lỗ lớn!


Nó sẽ chết! Chết trong đau đớn.


Chắc chắn Tuyết nhi sẽ rất hài lòng.


Tuy nhiên, những suy nghĩ vui sướng trong đầu ông lập tức bị dập tắt khi ông chứng kiến một chuyện.


" Sao... sao có thể như vậy được!"


Ở nơi Nhạc Phượng Hy đang đứng, chùm tia sáng bắn đến nhưng lại bị nàng hấp thụ từ từ vào trong người.


Nàng cắn chặt môi chịu đựng cơn đau như bị xé rách từ bên trong, trên làn da trắng cũng đã bị nứt toát ra, máu đỏ nhanh chóng nhiễm đỏ, còn cả cảm giác nóng rát như đang bị thiêu cháy.


Phải chịu đựng!


Nàng không thể bỏ cuộc được!!!


Mẫu Đơn thích thú hấp thụ năng lượng sau đó còn tham lam thả ra khí nóng bay ra khỏi cơ thể nàng vươn theo chùm tia sáng nuốt chửng từ từ.


Năm tên thần sứ không hiểu chuyện gì chỉ là hơi bất ngờ vì nàng đã bị trúng đòn mà vẫn có thể chống cự lại, chúng dồn sức mạnh lên chín phần muốn nhanh kết liễu đối phương.


Thế nhưng chúng như bị rút cạn sức lực mà khụy xuống. Chúng không nhận ra rằng có một luồng khí kỳ lạ như rắn nhỏ uốn lượn vào trong kinh mạch đến đan điền ăn sạch linh lực của chúng. Đến khi tất cả bọn chúng đồng loạt ngã xuống, cả thân thể không hề có sức nhưng ý thức lại hoàn toàn tỉnh táo, chúng vẫn không biết tại sao mình lại bị như vậy.


Mẫu Đơn được ăn no nên rất hài lòng, phát ra năng lượng chữa trị thương thế cho nàng. Những vết thương trên da cũng nhanh chóng khép lại rồi biến mất, không hề để lại chút dấu vết  nào cả. Nếu không phải cả người nàng vẫn còn máu ướt đỏ cả y phục thì có lẽ không ai nghĩ nàng từng có một thân thương tích không nơi nào lành lặn.


Giải quyết xong bảy tên, nàng quay lại hướng đến Lâm Cơ Phục đang đứng ngạo nghễ trên bậc cao, ông ta không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên và tức giận khi biết nàng vẫn còn sống.


" Thánh Tôn! Thật ngại quá, tại hạ có hơi mạnh tay, mong ngài đừng trách phạt"_ Nàng lau máu hòa lẫn với mồ hôi sắp chảy vào mắt, thể hiện bản thân không thê thảm như bề ngoài.


Lâm Cơ Phục trừng mắt tức giận.


Vô dụng! Tất cả các ngươi đều vô dụng hết! Chỉ có một tiểu nha đầu không đủ lông đủ cánh mà cũng không giết được!!!


Ông ta hạ uy áp lên người Nhạc Phượng Hy.


Uy áp nặng nề đè nàng xuống, nàng cắn môi chống cự, chân run rẩy vẫn đứng thẳng.


Nàng khẽ xoay chuyển cổ tay vận công lực Hoa Nghi đánh trả. Nàng muốn thử lại sức mạnh của hai đóa hoa mà nàng khổ công cày cấy nuôi dưỡng suốt thời gian qua.


Lần này đến Bỉ Ngạn tỏa ra ánh sáng đỏ bay ra khỏi cơ thể nàng tham lam cắn nuốt dần uy lực của Lâm Cơ Phục.


Lâm Cơ Phục không thể so sánh được với bảy tên lúc nãy. Ông ta tinh nhạy nhận thấy bất ổn liền thu lại uy lực.


Nha đầu này có công pháp rất kỳ lạ. Không thể xem thường được!


" Muốn bước vào thần điện, ngươi cần phải có bản lĩnh"_ Ông nghiêm giọng.


Những thần sứ đứng sau ông thức thời lùi ra xa. Nhạc Phượng Hy rất nhanh hiểu được tình hình, càng làm nàng có chút hồi hộp.


Nàng không nhìn được thực lực của đối phương chứng tỏ ông ta cấp bậc cao hơn nàng nhiều.


Hơn hết! Linh lực của nàng sau khi mắt nàng hồi phục dường như khó điều khiển hơn rồi. Thân thể này hấp thụ linh khí cũng rất ít cứ như đang muốn kén ăn, đòi hỏi nguồn khí khác ngon hơn vậy. Vậy nên vừa rồi khi nàng vận linh lực lại trở nên bất ổn định như vậy.


Nàng không biết chuyện này có liên quan đến việc Đoan Hiên chữa mắt cho nàng có táy máy động tay động chân gì không?


Nhớ đến hắn nàng lại cảm thấy bực bội!


Được rồi! Nàng cũng đã đến tận cửa rồi, hắn còn trốn được sao?


Lâm Cơ Phục nhún người trực tiếp lao đến.


Có thể nói nhanh như chớp, ông ta đã đến gần nàng, bàn tay lớn đưa ra dùng sáu phần uy lực đánh vào ngực nàng.


Nhạc Phượng Hy lùi lại rồi nhảy lên định cho ông ta một đá nhưng ông ta lại rất nhanh kiềm kẹp được nàng, thẳng tay đánh một chưởng thật mạnh lên nàng.


Ngực nhận một chưởng như muốn làm lục phủ ngũ tạng bên trong bị phá nổ. Nàng hộc máu, đôi thủy mâu hiện lên sát khí. Hoa Mẫu Đơn xoay tròn trong đan điền truyền khí nóng ra khắp kinh mạch chữa lành thương tổn cho nàng.


" Ngay cả một chiêu cũng không đánh lại được, ta thấy ngươi không có tư cách đặt chân đến đây?" Càng không có tư cách chống đối Tuyết nhi của ông!!! Tự tay ông sẽ giải quyết nha đầu này.


Ầm ầm!!!


Tia chớp bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời, bầu trời tối hẳn đi.


Nhạc Phượng Hy lau máu vươn trên khóe miệng, cả người được ánh sáng đỏ bao bọc. Nàng muốn giết chết ông ta! Nếu ông ta không chết thì chính nàng sẽ bị ông ta giết chết.


Lâm Cơ Phục cũng nhìn thấy sát tâm của nàng, ông vận linh lực muốn đánh nát đầu nàng.


" Có tư cách hay không thì chuyện này vẫn không cần Huyền Văn Thánh Tôn nhọc tâm quản đến"


Bỗng nhiên có một giọng nói nam trầm vang lên mang chút vẻ lười biếng.


Nhạc Phượng Hy cảnh giác thu lại công lực. Hắn ta từ sớm đã đến đây quan sát mọi chuyện nhưng chưa hề có ý xuất hiện, hẳn hắn đã biết nàng sắp xuất sát chiêu giết chết Lâm Cơ Phục nên mới lên tiếng chặn ngang.


Cánh cửa thần điện mở ra, Tề Ngọc phẩy nhẹ quạt lông đi ra, theo sau là khoảng mười người choàng áo trắng cầm trượng.


" Ý của ngươi là gì?"_ Ông từ lâu đã chán ghét tên thư sinh này rồi. Tên này là người đi theo tiểu Tuyết lại còn rất được lòng nàng, từ lâu ông đã muốn lặng lẽ diệt trừ người này rồi.


Ở Thần Giáo, tên này vốn không hề có địa vị gì cả ngoài cái danh là nam sủng của Thánh Nữ Lâm Như Tuyết nhưng mỗi lần đối diện với hắn lại mang cho ông cảm giác bức bách, không thể phản kháng, bắt buộc phải làm theo ý của hắn ta. Điều này làm ông vô cùng lo sợ và không cam tâm!!!


" Đây là khách quý của Thần Giáo, đích thân Tế Ti đã sớm ra lệnh phải tiếp đón chu đáo vị khách này, ngài không nhận được thánh lệnh sao?"_ Tề Ngọc mỉm cười.


Sắc mặt Lâm Cơ Phục tái hẳn đi. Hình như Tế Ti đã từng truyền lệnh cho tiểu Tuyết đến Minh Lãm quốc bắt buộc phải mời một người rất quan trọng đến đây. Đó chính là người đang nắm giữ thiên bảo Hàm Chi Ma Kính!!!


" Nói láo! Sao nha đầu này lại là..."


" Thật hay không thì ngài đến hỏi Tế Ti thì sẽ rõ thôi"_ Tề Ngọc lập tức cắt ngang, ánh mắt hiện ra tia cảnh cáo.


Tề Ngọc bỏ mặc Lâm Cơ Phục đang rối bời, đến trước mặt Nhạc Phượng Hy.


" Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, tiểu phượng hoàng~"


" Ta thân quen với ngươi lắm sao?"


" Dù sao cũng từng giao lưu thân thiết với nhau, không đánh không quen mà, phải không?"_ Hắn nghiêng đầu hỏi.


Nàng cảnh giác nhìn hắn ta. Tên này vốn không tầm thường chút nào. Nàng không nhìn rõ tên này thực lực thế nào nhưng chắc chắn không hề đơn giản như cái lần đánh với nàng khi ấy.


Không chỉ vậy, hắn ta lại rất gian xảo.


Nàng dám chắc chuyện nàng và nhóm An Hiểu bị rơi vào bẫy khi ở Thương Vũ quốc đều là do tên này sắp đặt hết! Dường như mọi đường đi nước bước đều nắm chắc trong tầm tay hắn vậy.


Chính vì vậy trong tất cả những kẻ đối đầu, Tề Ngọc - một người luôn tỏ ra mờ nhạt, không thân thế không địa vị lại chính là người duy nhất làm nàng phải bận tâm phòng bị nhất.