Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 32: Tuyền Hỏa



Vậy là...


Thân phận này không đơn giản như nàng nghĩ nhỉ?! Nếu như linh hồn nàng không xuyên vào đây thì e rằng sự thật này mãi mãi bị lãng quên... người mang tên Nhạc Phượng Hy sẽ chỉ là một phế vật mà người đời khinh bỉ rồi bị hại chết sớm bởi sự ghen tỵ ngu dốt của bản thân...


Hừ! Bây giờ nàng là Nhạc Phượng Hy... chỉ có một Nhạc Phượng Hy cường đại mà không ai có thể hại được nàng...


Có lẽ ân oán với Lâm gia nàng cứ từ từ chơi đùa... việc cấp bách đầu tiên nàng cần phải giải quyết đó là... Thần Giáo!!!


Không ngờ còn liên quan đến Thần Giáo...?! Trên cả đại lục này ai mà không biết đến Thần Giáo.


Nhưng không ai rõ là Thần Giáo xuất hiện từ khi nào... chỉ biết là chúng đã là tín ngưỡng không thể thiếu đối với mỗi con người từ rất lâu rồi.


Như ở thế giới trước kia của nàng là có Phật Giáo, Thiên Chúa Giáo, Hồi Giáo... thì ở đây có Thần Giáo chuyên thờ phụng Thần Linh là Nữ Thần và giáo chủ là Tế Ty- người duy nhất có thể giao tiếp với Thần Linh. Đứng sau là đồ đệ của Tế Ty gọi là Thánh Tế gồm một nam và một nữ, tiếp sau đó là các thần điện do các vị Thánh Tôn cai quản với những tín đồ trung thành...


Theo thông tin nàng có từ nguyên chủ thì cũng không hề rõ về Thần Giáo này... chỉ biết đây là một tổ chức với quy mô lớn bao cả toàn đại lục, những người của Thần Giáo đều là các bậc đại cường giả ngay cả những đệ tử cũng không kém cạnh gì... và họ tuyệt đối trung thành với Thần Giáo.


Nghĩ tới đây nàng càng nghi vấn...


Mọi người đều tôn thờ Thần Giáo, còn Thần Giáo thì thường xuyên đáp ứng nhu cầu cho con người như một vị thánh trong truyền thuyết, các tín đồ thì vô cùng trung thành... họ thà chết cũng không chịu khai ra thông tin tuyệt mật của Thần Giáo...


Nàng sống cả hai kiếp rồi, đã tiếp xúc đa dạng các loại người... nàng không tin lại có một tổ chức "hoàn hảo" như vậy?!


Ngay cả cái chết của phụ thân nàng cũng liên quan đến chúng... sự bại suy của Nhạc gia e rằng cũng không hoàn toàn do Lâm gia mà... có thể liên quan đến bọn Thần Giáo kia...


Có lẽ nàng cần từ từ điều tra chuyện này và tự xây dựng thế lực cho riêng mình để đủ đối chọi với bọn chúng...


............................


" Hàn Long, thanh kiếm của ngươi không dùng được nữa"_ Nàng nhìn thanh kiếm đã bị nứt một nửa, ở chỗ khác thì bị mẻ... nói chung nó đã bị hỏng hoàn toàn sau đợt gây rối với Lâm gia.


" Không sao"


" Ta bồi thường cho ngươi kiếm mới"_ Nói xong nàng lấy ra một thanh hắc kiếm, ở cán kiếm còn ẩn hiện ấn hắc long như đang bay lượn hào hùng, lưỡi kiếm lóe lên tia sắc bén... nhưng nó nhìn chẳng khác gì kiếm bình thường là bao, nó không hề có linh khí cũng không có uy lực đặc biệt.


Dương Hàn Long nhìn một hồi rồi cũng cầm lấy nó, đối với hắn thì dù là vật tầm thường hắn cũng sẽ nhận và trân trọng nó... vì đó là quà của nàng dành cho hắn...


Hắc kiếm cầm rất vừa tay, Dương Hàn Long thử xoay đường kiếm khởi động vài chiêu... hừm... có hơi nặng... ngoài ra không có gì đặc biệt.


Dường như hắc kiếm cảm nhận được sự xem thường trong mắt của Dương Hàn Long, nó run lên trong tay hắn. Dương Hàn Long ngạc nhiên... thanh kiếm này hình như... có linh thức!!!


" Nó muốn đấu với ngươi đó! Nếu ngươi thắng thì nó sẽ nhận ngươi làm chủ"_ Nhạc Phượng Hy cầm tách trà thản nhiên giải thích. Thanh kiếm này là nàng nhờ Mộc Mộc tìm giúp nàng trong "một đống" bảo khí mà nàng đang sở hữu.


Nghe nói hắc kiếm này được luyện từ một cục kim loại tồn trong nham thạch núi lửa. Kim loại này duy một màu đen, nó được hấp thu hỏa linh từ trong lòng nham thạch từ hàng vạn năm cho đến khi núi lửa dập tắt hẳn. Sau này được một vị Luyện Khí Sư đúc rèn thành kiếm và lấy vảy của rồng để làm cán kiếm. Nó đã được tu luyện nhiều năm trời và cũng rơi vào tay rất nhiều người, có người xấu, người tốt... vì thế nó vừa có chính khí vừa có tà khí... hơn thế nữa... nó có linh thức.


Hắc kiếm bay ra khỏi tay Dương Hàn Long, cứ lơ lửng trước mặt hắn rồi từ từ tỏa ra luồng sát khí nồng nặc... luồn khí này vừa nóng vừa lạnh làm cho cây cối, hoa cỏ xung quanh đều héo tàn đi, riêng ở chỗ của nàng và đám Thiên Kỳ là được Hỏa Phụng lập kết giới nên không bị ảnh hưởng gì.


Dương Hàn Long nhíu mày khó chịu, tay che mũi để tránh hít phải nguồn khí hắc ám này... Hắc kiếm chuyển hướng mũi kiếm về phía Hàn Long rồi nhanh như chớp lao về tấn công hắn.
Dương Hàn Long kịp thời nhảy sang một bên né tránh, mắt cố xác định vị trí của hắc kiếm trong luồng hắc khí mù mịt.


Chợt có gì đó lóe lên rồi biến mất... cùng lúc đó cánh tay trái của hắn bị rách một đường dài... thật nhanh... sau đó thêm một đường ở chân phải hắn. Hắn khuỵ xuống nhưng vẫn bình tĩnh thăm dò xung quanh...


Hắc kiếm xoay xoay khinh thường hắn rồi liên tục tấn công. Dương Hàn Long vẫn nhẫn nhịn chịu đau, mắt vẫn cố định phương hướng của hắc kiếm. Hắn bây giờ cả người đều là máu, trang phục rách tả tơi, trán hắn rịn mồ hôi nhưng trong mắt hắn vẫn kiên định nhìn về đối thủ...


" Tỷ tỷ, Long ca đã bị thương rất nặng rồi, sao tỷ không cứu giúp huynh ấy?"_ Nhạc Thiên Kỳ lo lắng.


" Đây là thử thách của huynh ấy... hãy để huynh ấy tự giải quyết"_ Nàng xoa đầu Thiên Kỳ ôn nhu nói_ " yên tâm đi, Long ca của đệ sẽ không chết đâu!!!"


Ực! Không chết?


Vũ Hồng đứng bên cạnh nuốt nước bọt... bây giờ tàn tạ như vậy rồi nếu không chết thì... chỉ có tàn tật.


Bên đây Dương Hàn Long ngày càng chật vật, ngay cả đứng cũng không vững. Hắc kiếm quyết định tấn công lần chót và mục tiêu nó hướng đến là tim của hắn.


Mắt Dương Hàn Long lóe sáng lên "cuối cùng thời cơ đã đến"


Hắc kiếm bay vụt tới...


Cả đám Thiên Kỳ trừ nàng đều lo lắng chờ đợi, Vũ Hồng và Thiên Kỳ còn muốn rưng rưng nước mắt nhìn sang nàng. Nàng vẫn mặc kệ mà thản nhiên quan sát cuộc chiến.


Khi hắc kiếm chỉ còn cách rất gần ngực của Hàn Long thì...


...hắn xoay người nhảy lên cao rồi lộn lên phía trước đồng thời tay bắt được cán kiếm.


Hắc kiếm chống cự muốn bay ra khỏi hắn. Dương Hàn Long đứng thế trụ tay vẫn nắm chặt kiếm sau đó gắng gòng hai tay kéo kiếm lại và đâm nó xuống mặt đất. Mũi kiếm vừa chạm vào mặt đất liền phát ra tiếng nổ lớn, đất đá bay mù mịt...


Sau đó...


Một mãnh tĩnh lạnh...


Hỏa Phụng mở kết giới, nàng bước đến vận lực gió vừa đủ thổi bay khí bụi.


Dương Hàn Long quỳ xuống bên cạnh hắc kiếm bị cắm chúi xuống đất. Nhạc Phượng Hy tiến đến cầm nhẹ hắc kiếm rút lên...


" Hàn Long, ngươi thắng rồi, chúc mừng"_ Nàng mỉm cười đưa kiếm cho hắn.


Dương Hàn Long nhìn nàng cười mà đứng người, quên cả đau đớn, bất thần cầm thanh kiếm trên tay nàng.


Cả người hắn lúc này rất đầy bụi bẩn và chảy nhiều máu. Vũ Hồng thấy vậy thì luống cuống cùng Thiên Kỳ lấy đồ cầm máu nhưng nàng lại ngăn họ lại. Họ hiếu kỳ nhìn nàng rồi nhìn sang thanh kiếm kỳ dị kia.


Máu Dương Hàn Long như hòa vào khí của hắc kiếm. Lúc này khí của kiếm không còn là một màu đen mà là màu trắng, luồng khí nhẹ nhàng xâm nhập vào thân thể hắn chữa trị thương tích cho hắn thậm chí còn làm hắn tiến cấp...


Dương Hàn Long dần dần hồi phục, cả người đều không còn dấu vết thương tích nào cả... nếu như không phải còn bộ trang phục đang bị rách tả tơi trên người hắn thì ai có thể tin rằng hắn vừa trải qua cuộc chiến đẫm máu đó chứ???


Hắn cầm hắc kiếm lên nhìn... lúc này trên lưỡi kiếm lại xuất hiện một dòng chữ "Hàn Long chi Tuyền Hỏa"


" Nó đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi... trừ phi ngươi chết nếu không thì nó sẽ một lòng trung thành với ngươi cả đời"_ Nàng vuốt nhẹ lên dòng chữ ấy mà giải thích.


" Tuyền Hỏa là gì?"_ Nhạc Thiên Kỳ hiếu kỳ hỏi.


" Là tên của nó"_ Nàng đáp. Sau đó đưa cho Hàn Long bộ trang phục mới kêu hắn thay.


" Tỷ cũng có vũ khí cho hai người"_ Nàng cười tươi nói với Vũ Hồng và Thiên Kỳ.


" Hả???"_ Hai đứa đều xanh mặt.


" Hửm? Không muốn?"


" Tỷ tỷ à!!! Muội và Thiên Kỳ vẫn chưa đạt tới mức độ kia đâu!!!"_ Vũ Hồng run run nói, mắt liếc nhìn đám đất đá hỗn độn sau cuộc chiến tàn khốc của Long ca... lòng không khỏi run sợ a. Thiên Kỳ cũng không hề kém gì, mặt mày tái ngắt... >_<


" Hazzz tỷ định đưa cho hai đứa vũ khí để tiện bảo vệ bản thân thôi... không phải bảo khí như của Hàn Long đâu!!!"_ Nàng xoa trán giải thích. Hình như nàng lỡ tay dọa sợ bọn trẻ rồi...


Sau đó nàng đưa cho Vũ Hồng thanh song kiếm phù hợp với linh căn của muội ấy, còn Thiên Kỳ là một con dao nhỏ có tẩm thuốc độc do nàng đặc chế và có thể cất dấu trong người mà không dễ bị phát hiện.


Cả hai người nhận được quà đều nhảy cẩng lên vui sướng...