Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 75: Không hối hận



Nhạc Thiên Kỳ cùng những luyện đan sư khác phải tách riêng đi vào khu vực chuyên dành cho việc luyện đan. Nơi đó có nhiều linh khí cùng thảo dược được trồng và chăm sóc đầy đủ rất thích hợp để luyện đan dược.


Những người còn lại thì được xếp ở cùng một đình viện nằm trên đỉnh núi phía tây, xung quanh được bao phủ hàng rừng trúc bạt ngàn. Đình viện rất rộng rãi gồm nhiều phòng nên mỗi người được ở một phòng, có nơi ăn uống, sinh hoạt chung.


" Bây giờ chúng ta nên giới thiệu với nhau đôi lời nhỉ?!"_ Hoàng Ái Ny hào hứng nói.


" Chúng ta hầu như đã quen biết hết rồi, cần gì giới thiệu nữa?!"_ An Nhiên nói.


" Dù sao từ bây giờ chúng ta đã là đồng học với nhau thì cũng nên chào hỏi nhau chứ!?"


" Được rồi. Để ta nói trước!"_ Nàng lên tiếng. Mắt hướng đến Hiên Viên Ngạo chào hỏi đầu tiên_" ta là Lãnh Phi, còn ngươi?"


Hiên Viên Ngạo im lặng một lát, mắt cứ đăm chiu nhìn nàng sau đó mới bật ra ba từ...


" Hiên Viên Ngạo"


" Ta vốn đã ngưỡng mộ Hiên Viên công tử từ lâu, mong công tử sau này chiếu cố!"


" Gọi Ngạo..."


" Hả???"


" Không cần giữ lễ nghi, gọi Ngạo là được!"


" À... được!"


Không phải hắn ghét nàng sao??? Nếu ghét nàng, hắn đã không cho nàng kêu gọi tên hắn thân thiết như vậy rồi!


Vậy nàng nghĩ sai về hắn rồi!


Tiếp đó mọi người lần lượt giới thiệu tên mình, đến người cuối cùng... Tống Vỹ Tinh.


Người này khá là bí ẩn...


Thân phận của hắn ngoài việc biết hắn là một Kiếm Vương song hệ kim - phong thì không còn thông tin gì khác. Tính tình thì trầm lặng, không khoa trương vì vậy hắn không được mọi người chú ý nhiều. Suốt cuộc thi đấu hắn chỉ tốc chiến tốc thắng bằng những chiêu thức đơn giản, chỉ nổi bật với tốc độ nhanh như gió.


Càng bí ẩn nàng càng tò mò muốn tìm hiểu cho bằng được!!!


Tống Vỹ Tinh có vẻ ít nói, chỉ nhàn nhạt giới thiệu tên mình rồi đi về phòng...


" Người gì mà lạnh lùng!!!"_ An Nhiên bực tức nói.


" Thôi nào Nhiên Nhiên. Mọi người hôm nay cũng đã mệt rồi nên phải nghỉ ngơi sớm..."_ An Hiểu hòa giải.


" Chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, đến bữa tối thì tập trung tại phòng ăn"_ Nhạc Phượng Hy nói thêm.


Không ai phản đối gì... mặc ai về phòng nấy.


Riêng nàng thì muốn đi tham quan địa hình của học viện.


" Dực... huynh nên ngủ một lát đi"_ Nàng thầm nhắc nhở hắn. Cả ngày hôm nay sắc mặt hắn không tốt cho lắm nhất là lúc hắn bỗng nhiên tỏ ra đau đớn và ngã khụy xuống... tim nàng như ngừng đập vậy. Nàng lo sợ hắn sẽ vô cớ biến mất, sẽ chết, sẽ rời xa nàng.


" Ta không sao"


" Không được. Nghe lời ta, phải nghỉ ngơi. Để Hàn Long đi theo ta là được rồi"


Lãnh Minh Dực nhíu mày nhìn nàng rồi nhìn Dương Hàn Long đang đứng phía sau. Hắn ta lúc nào cũng đi theo nàng nên nàng coi trọng hắn ta hơn sao???


Dương Hàn Long không biểu lộ cảm xúc, mắt cứ nhìn chăm chăm vào Lãnh Minh Dực.


《Ngươi nên nghe theo nàng... đừng để nàng lo lắng》


Lãnh Minh Dực ngạc nhiên khi nghe được lời nói này nhưng nó không được phát ra từ miệng của Dương Hàn Long mà là tiếng lòng của hắn ta.


Dương Hàn Long dường như hiểu Lãnh Minh Dực đang hoài nghi hắn nên đã tiếp tục thầm giải thích.


《Ta cũng mới biết mình có năng lực này... và chỉ có tác dụng lên ngươi》


《Ngươi là ai? Tại sao có thể giao tâm với ta?》


《Ta không rõ. Để làm rõ chuyện này thì hãy gặp riêng vào giờ hợi đêm nay... tạm thời đừng cho nàng biết》


" Này! Huynh còn trầm ngâm gì nữa"_ Nàng lay lay Lãnh Minh Dực.


" Ừm... ta sẽ về phòng. Nàng đi cẩn thận"


Nàng gật đầu rồi cùng Dương Hàn Long rời đi. Hắn thở dài nhìn nàng. Hình như mọi chuyện ngày càng rắc rối, không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa rồi.


.......................................................


Nhạc Phượng Hy cầm tấm bản đồ mà Hồ Lan Kim đã gửi qua cho nàng...


Học viện Quốc Hinh quả nhiên rất rộng lớn và rất nghiêm mật, nhất là những khu vực cấm, đi đến đâu cũng có kết giới còn có những đệ tử thuộc đoàn Giới Luật thường xuyên tuần tra nữa.


Nàng đã điều tra được rằng Ngạch Tâm lão sư rất ít xuất hiện trên công chúng, suốt 10 năm qua ông đóng cửa bế quan tu luyện trong học viện nhưng không ai rõ cụ thể là nơi nào. Ông cũng không giao tiếp với ai ngoài hai vị lão sư là Quy Bình lão sư và Hoa Khê lão sư.


Nàng hiện đang che giấu thân phận không thể nhờ đến hai vị lão sư cho nàng gặp Ngạch Tâm lão sư được!!!


Nàng mệt mỏi ngồi ngay bờ đá, buồn rầu nhìn tấm bản đồ. Rốt cuộc ông ấy là ở nơi nào đây???


" Hay là để mai chúng ta đi thăm dò tiếp... đã trễ rồi"_ Dương Hàn Long đứng bên cạnh nói.


" Long, cực khổ cho ngươi rồi, cứ phải đi theo ta như thế này"


" Không sao. Đây là bổn phận của ta"


" Từ lâu ta đã xem ngươi là người thân của ta... ngươi không cần ép buộc bản thân làm những chuyện mà mình không muốn"


" Ừm..."


" Không hiểu sao... lần đầu tiên ta gặp ngươi, cũng vì thấy ngươi có tư chất tốt mà đồng ý cứu ngươi, sau này ta lại cảm thấy ngươi rất thân thuộc như đã quen biết rất rất lâu rồi... Ngươi còn cho ta cảm giác đáng để tin cậy nên ta không ngần ngại tin tưởng giao cho ngươi nhiều việc... dần dần lại sinh ra tính ỷ lại vào ngươi. Bây giờ nghĩ lại thì thấy đây hoàn toàn không phải tính cách trước giờ của ta"


Nhạc Phượng Hy nàng vốn là một người sống tự lập, không bao giờ nhờ cậy, tin tưởng bất kỳ ai, tất cả mọi thứ đều do tự tay nàng xử lý hết... khi xuyên qua thế giới này, dường như nàng đã thay đổi, ngay cả phương châm tự lập của nàng cũng bị biến mất lúc nào cũng không hay... không biết điều này tốt hay xấu đây?!


Dương Hàn Long trầm ngâm nhớ đến lần đó... khi lần đầu tiên hắn gặp được nàng, lúc ấy hắn bị thương rất nặng, tưởng chừng sẽ bị chết vất vưởng ở trong rừng và rồi nàng xuất hiện, nàng không những không sợ hắn mà còn tinh nghịch trêu hắn rồi không ngần ngại đến gần cứu hắn.


" Tại sao cô nương lại cứu ta?"


" Ừmmm vì sao nhỉ!? Có lẽ vì ngươi đẹp làm ta thích nên muốn cứu thôi... chỉ là phí chữa trị của ta hơi đắt nếu ngươi không trả được thì làm bảo tiêu cho ta ba năm đi!"


Hắn bất giác bật cười với câu nói đó...


Lần đầu gặp nhau của hắn và nàng chính là như vậy, rất đơn giản...chỉ qua vài câu nói... rồi hắn không suy nghĩ nhiều mà chấp nhận đi theo nàng đến tận bây giờ.


Giờ nghĩ lại hắn cảm thấy rất may mắn... nếu như lúc đó hắn cứng đầu thà chết chứ không nhận ân tình của người khác thì có lẽ... sẽ không có hắn như bây giờ.


" A! Long, ngươi cười rồi"_ Nàng thích thú reo lên.


Hắn giật mình... hắn đã cười sao?


" Ngươi cười đẹp lắm! Ta thích nhìn ngươi cười như vậy lắm"


"...."


" Ngươi có biết ngươi đã thay đổi nhiều hơn trước rồi không? Hoạt bát hơn, nói nhiều hơn, hay giúp đỡ người khác, bây giờ còn cười nhiều hơn..."


Quả thực hắn đã thay đổi nhiều... tất cả là nhờ có nàng.


" A! Trễ rồi, chúng ta mau về thôi"_ Nàng đứng dậy phủi thẳng y phục rồi hướng về đình viện bước đi.


Dương Hàn Long nắm chặt tay nàng kéo lại.


Nàng quay lại khó hiểu nhìn hắn.


" Ta... lúc ấy... ta không hề hối hận"_ Hắn ngập ngừng nói, đôi mắt xoáy sâu vào tâm nàng...


Nàng ngơ người nhìn hắn... vài giây sau đó nàng đã dần hiểu ra ý của hắn. Lần gặp đầu tiên ấy... hắn đã quyết định đồng ý làm bảo tiêu của nàng... điều đó không làm hắn hối hận.


" Ta cũng vậy... không bao giờ hối hận vì đã chọn cứu ngươi"_ Nàng cười nói.


Đúng vậy! Lần gặp hôm đó là định mệnh cho chúng ta quen biết và kề cạnh bên nhau. Vì thế không ai hối hận về sự lựa chọn hôm đó...


Nếu thời gian có quay ngược lại vào ngày định mệnh hôm đó thì cả hai vẫn không ngần ngại mà lựa chọn như cũ.


Người được cứu và ân nhân.


Chủ nhân và bảo tiêu.


Bằng hữu.


Người thân.


....


Mối quan hệ của cả hai vẫn sẽ tiếp tục phát triển như vậy...