Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 93: Đêm pháo



" Gia gia~"_ Nhạc Phượng Hy chớp chớp mắt nhìn Quy Bình lão sư


" Có chuyện gì?"


" Gia gia, tiểu Hy muốn ra ngoài làm chút chuyện, có thể..."


" Không được. Lần trước đã cho qua cho cháu việc tự ý trốn khỏi học viện, bây giờ không thể tái diễn nữa"_ Ông nghiêm khắc nói.


" Quy gia gia~ tiểu Hy chỉ cần ba ngày thôi... tiểu Hy lập tức trở về liền"


" Ta nói không được là không được!!! Cháu nói đi ba ngày, không lẽ... cháu định không tham gia cuộc thi tiến vào bí cảnh hả?"


" Tiểu Hy sẽ trở về đúng hẹn... sẽ không làm các gia gia lo lắng đâu~ muốn cháu làm gì cũng được"


" Tiểu Hy à! Cháu rốt cuộc muốn ra ngoài để làm gì?"


" Nếu cháu nói thật, gia gia sẽ cho cháu đi chứ?"_ Nàng cúi đầu.


" Nếu chuyện đó không gây nguy hiểm cho cháu"


" Cháu muốn... xóa sổ Chung gia và Lâm gia"


" Sao???"


" Người không nghe lầm đâu"


" Không được đi!!!"


" Gia gia~ tiểu Hy hứa sẽ trở về an toàn mà"


" An toàn!? Cháu có biết Lâm gia mạnh cỡ nào không? Lại thêm Chung gia... rất nguy hiểm, cháu không được đi"


" Tiểu Hy biết chừng mực mà... hay là thế này, cháu chỉ đến phá bọn họ thôi... được không gia gia?"


" Phá là thế nào? Tiểu Hy à~ cháu không được xem thường bọn họ"_ Ông đau đầu xoa mi trán, cố lựa lời giải thích cho nàng hiểu.


" Bọn họ cũng không được xem thường cháu và Nhạc gia"_ Nàng lạnh giọng nói.


" Rốt cuộc đã có chuyện gì mà làm cho cháu phẫn nộ như vậy?"


" Nếu bỏ qua thời gian khi cháu còn là phế vật trong mắt mọi người... thì bây giờ chính người của cháu lại bị ức hiếp nhân lúc cháu vắng mặt. Cháu đã tự hứa rằng sẽ chăm sóc, bảo hộ họ thật tốt nhưng... chính đám không biết điều kia khiến cháu thất hứa với họ, cháu tuyệt không thể tha!!!"


" Tiểu Hy à, chuyện đâu còn có đó. Đợi đến khi cháu có quyền lực thì cháu trả thù ra sao cũng được mà"


" Vậy gia gia cho cháu đi phá họ một chút cho hả giận, cháu hứa sẽ không để lộ thân phận đâu"


"...."


" Gia gia yên tâm, tiểu Hy sẽ không làm cho ông thất vọng đâu"


" Hazzz thôi được rồi. Chỉ được ba ngày"


" Vâng. Ba ngày ^_^"


Nhạc Phượng Hy vui mừng chạy đi. Quy Bình thở dài lắc đầu... sau đó trầm mặc.


" Hắc Tư"


" Hắc Tư có mặt"


" Ngươi đi theo tiểu Hy bảo hộ nó"


" Tuân lệnh"


Tiểu Hy à~ gia gia vẫn không an tâm về cháu.


...............................................................


Cộc cộc


"Ai đó"


" A Chiếu dễ thương đáng yêu, ta đến rồi đây~"


" Tới rồi hả? Đừng gọi ta như thế chứ???"


" Chu choa~ nhớ A Chiếu quá đi à~"_ Nàng nhéo hai gò má bầu bĩnh của An Chiếu.


" Ày ỏ a a... au á... ư ặt a ết!!!" [này bỏ ta ra... đau quá... hư mặt ta hết!!!]


Nàng luyến tiếc bỏ tay ra khỏi khuôn mặt tròn tròn ấy... An gia nuôi con thật tốt, hắn mập lên thấy rõ luôn, nàng rất thích a~


" A Chiếu đã chuẩn bị tới đâu rồi nè?"


" Đã bảo là không được gọi ta là A Chiếu!!!"


" Gọi như thế hay hơn mà!? Rất hợp với ngươi a~"


" Ta chỉ xui xẻo sống với thân thể con nít này thôi... tâm hồn ta vẫn là thanh niên trưởng thành a"


Nhạc Phượng Hy mắt sáng như sao nhìn A Chiếu khoanh tay thao thao bất tuyệt về "lý tưởng của thanh niên trưởng thành" như một ông cụ non vậy...


Đáng yêu như vậy làm sao nàng chịu nỗi a... 😙


" Ngươi hiểu chưa?"


" Ngươi thực đáng yêu a~"_ Nàng cảm thán.


An Chiếu suy sụp tinh thần... nói cả buổi trời cuối cùng không lọt vào não nàng ta một chữ nào T_T


An Chiếu bỏ qua cái nhìn thèm thuồng của Nhạc Phượng Hy... đi vào vấn đề chính.


" Ta đã thiết kế 20 bản, nguyên liệu cũng chuẩn bị sẵn cả rồi, nhưng vẫn còn thiếu thiết bị điện tử và dụng cụ nghiên cứu... mà đây là cổ đại, làm gì có mấy thứ đó"


" Ta đưa ngươi đến một nơi. Lấy hết đồ cần thiết của ngươi đi"


An Chiếu nhanh chóng thu xếp đồ đạc cho vào nhẫn không gian mà lần trước nàng gửi tặng hắn (chính là cái lúc nàng vào học viện không thể cho hắn đi theo, nàng đã dỗ hắn bằng cách tặng cho hắn một chiếc nhẫn không gian để hắn chịu yên ổn sống trong An gian)


" Nắm tay ta rồi nhắm mắt lại đi"


" Ngươi có lừa ta, đem ta đi bán không?"


" A Chiếu đáng yêu như vậy làm sao ta nỡ đem bán chứ?!"


" Không được gọi như thế nữa!!! Hazzz... đi thôi"


Nàng đưa hắn vào không gian...


An Chiếu trố mắt nhìn xung quanh, hớn hở chạy đây chạy đó.


" Đây là đâu? Aaaa... Kia kìa!!! Có bò, dê, gà, heo... ta xuyên trở lại rồi sao???"


" Đây là không gian của ta"_ Khóe miệng nàng giật giật.


" Không gian?! Không lẽ... như mấy cuốn tiểu thuyết cho nhân vật chính cái gọi là không gian gì đó để làm bá chủ thiên hạ sao?"


" Ngươi cũng đọc tiểu thuyết sao?"


" Khụ... sinh viên khoa học như ta thời gian còn không đủ để đọc sách làm sao rãnh rỗi đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết như vậy chứ?!"


" Chính miệng ngươi nói đấy thôi"


" À... ta không có đọc thật nhưng bạn gái ta suốt ngày tíu tít bên tai ta nên phải biết thôi"


" Ngươi có bạn gái á???"_ Nàng hết sức ngạc nhiên.


" Tất nhiên~ ta từng là hot boy, gái chạy theo sau đếm không xuể"_ An Chiếu phồng mũi khoác lác... hề hề thật ra là em gái, chứ hắn có bạn gái đâu~


Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới sau đó trề môi tỏ vẻ không tin...


" Ta nói thật đấy!"_ An Chiếu giãy nãy lên.


" Được rồi. Ta tin"_ Nàng nhịn cười.


Nàng và An Chiếu cùng nhau chế tạo thuốc nổ, máy bay nhỏ điều khiển từ xa...


Nàng là muốn phá cả gia tộc lớn nên cần phải làm thật hoành tráng!!!


Vèooo.....BÙM!!!


Nhìn mảnh đất bị tàn phá, lõm xuống một hố sâu, đất đá bay tứ tung...


" Oaaa uy lực thật mạnh!!!"_ Tiểu Cầu và Kim Loan đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.


Nàng và An Chiếu đập tay ăn mừng... thành công rồi!!!


" Này, ngươi phải cho ta đi theo tham gia cuộc vui này của ngươi mới được"_ An Chiếu lắc lắc chiếc máy điều khiển từ xa.


" Hừmmm ta sợ An gia sẽ truy bắt ta tội bắt cóc tứ thiếu gia của họ a"


" Chuyện đó thì ngươi an tâm! Ta có để thư lại trong phòng. Ngươi cũng đừng viện cớ này nọ nữa, ngoài ta ra ai có thể điều khiển chúng đây?"


" Được! Nhưng phải hứa với ta là không được rời xa ta dù chỉ một bước, như thế ta mới có thể bảo vệ ngươi"


An Chiếu gật đầu liên tục... cuối cùng hắn cũng được vui chơi một trận đầy khoa học!


Nàng thu hết số bom và máy bay vào nhẫn không gian rồi chia cho An Chiếu giữ một phần, nàng giữ một phần.


Khi đến Lâm gia, Kim Loan thả nàng và An Chiếu ở một khu rừng nhỏ không xa, nơi đó Lãnh Minh Dực, Lý Minh Hiên và Vương Lạp Nguyên đã đứng sẵn đợi nàng.


" Mọi chuyện sao rồi"


" Đều ổn thỏa cả"_ Lãnh Minh Dực nhẹ gật đầu.


" Này, Phượng Hy! Không ngờ ngươi lại gian xảo như vậy a... Bọn ta đã đột nhập vào mật thất của Chung gia trộm lấy bảo vật của chúng sau đó giá họa cho Lâm gia, bây giờ bọn chúng đang mâu thuẫn với nhau rất ác nghiệt, chỉ cần chạm mặt nhau là không chết thì cũng bị thương"


" Chưa hết đâu, đó chỉ mới là khởi đầu thôi"_ Nàng nhếch miệng cười.


" Bây giờ ta làm gì tiếp theo?"


" San bằng Lâm gia, đổ tội cho Chung gia"


" Chúng ta chỉ có buổi tối, làm sao vừa phá Lâm gia vừa dụ Chung gia đến đây?"_ Lý Minh Hiên hỏi.


" Ta đã lo liệu cả rồi. Nào bây giờ nên mở tiệc pháo ăn mừng rồi"_ Nàng nháy mắt nhìn An Chiếu.


" Ôi trời, ngươi đem cả trẻ con đến đây sao??? Rất nguy hiểm đó!"_ Vương Lạp Nguyên ôm đầu than.


" Này! Ta không phải trẻ con, không được khinh thường ta!!!"_ An Chiếu bực tức.


" Ngươi không phải trẻ con thì là gì?"_ Vương Lạp Nguyên bế hắn lên.


" Aaaa bỏ ta ra!!! Hây!"_ An Chiếu đã vào bụng Vương Lạp Nguyên


Vương Lạp Nguyên đau đớn thả An Chiếu xuống, là hắn bất cẩn, lơ là với trẻ con nên mới bị ăn đạp...


" Hai người... có muốn một nơi an tĩnh để tâm sự không?"_ Nàng cười nói, mắt hằn lên tia cảnh cáo.


" Khụ...bắt đầu thôi"_ An Chiếu quay mặt đi, lấy nhẫn không gian ra...


" Nó còn nhỏ, ngươi đừng hứng thú với nó, nếu ngươi thích thật lòng thì chịu khó chờ nó lớn đi"_ Nàng nhìn sang Vương Lạp Nguyên... ra vẻ an ủi.


" Ta... ta không có... ngươi không được nghĩ bậy!!!"


" Ừ"_ Nàng cười gật đầu nhưng chẳng có vẻ gì là đã hiểu ý hắn muốn nói.


Vương Lạp Nguyên khóc ròng... T_T không phải hắn không giải thích mà là nàng không muốn nghe thôi.


Lâm gia trong đêm, gia nhân cầm đèn cầm giáo đi tuần tra cẩn mật, ánh đèn thắp sáng cả hành lang...


Nàng dự định tiêu diệt hết mầm mống của Lâm gia nhưng... người đứng đằng sau, làm lưng chống đỡ cho Lâm gia vẫn chưa xuất hiện. Nàng vẫn chưa rõ người đó là ai nhưng nàng chắc chắn người đó có liên quan mật thiết với Thần Giáo.


Lần này nàng phá gia nghiệp của Lâm Hoành, chắc chắn những người đứng sau sẽ xuất hiện để giúp ông ta thôi...


" Chuẩn bị xong chưa?"_ Nàng hỏi An Chiếu, trên tay cầm máy điều khiển từ xa.


" Đây là những gì?"_ Lý Minh Hiên tò mò hỏi.


" Pháo hoa "đặc biệt". Đêm nay sẽ là đêm sáng nhất!!!"_ Nàng hãnh diện nói.


Phạch phạch...


Những máy bay lần lượt cất cánh bay lên cao, chúng theo sự điều khiển của An Chiếu xâm nhập vào Lâm gia mà không bị ai phát hiện.


Nàng đếm ngược... 5...4...3...2...1...Go!


Những máy bay ở trên cao lần lượt thả xuống những quả bom.


OÀNG BÙM BÙM!!!....


Tiếng la hét bắt đầu vang lên, ngưòi này đẩy người kia mà chạy... chẳng mấy chốc cả Lâm gia đều hoảng loạn.


" Thấy hài lòng chứ? Quý cô"_ An Chiếu hãnh diện nói.


" Very good!"_ Nàng giơ ngón tay cái khen ngợi.


" Thật tuyệt! Này nhóc, thứ pháo hoa này có thể chỉ cách chế tạo cho bọn ta không? Tất nhiên sẽ có hậu đãi"_ Vương Lạp Nguyên hớn hở hỏi.


" Hừ. Ngươi có muốn hưởng thử một quả không?"_ An Chiếu nhếch miệng cười nhạo.


" Chà... Lâm gia nhộn nhịp quá nhỉ!?"_ Vương Lạp Nguyên lảng sang chuyện khác...


Nàng kiêu lãnh nhìn Lâm gia chìm vào ngọn lửa, phần lớn đều bị đổ sập tan nát, người người hoảng loạn, la hét...


Nàng thấy rất rõ... Lâm Hoành đang vô cùng tức giận, la mắng gia nhân vô dụng, rồi chỉ huy người chạy đi dập lửa... Linh Mộng đầu tóc rối bời, còn bị cháy hết một phần đang run rẫy bám sau lưng Lâm Hoành...


Một cảnh tượng làm nàng rất thỏa mãn...


Lâm Hoành, Linh Mộng... đây chỉ là bước đầu thôi, còn nhiều bất ngờ cho các người thưởng thức đấy.


Một nửa kế hoạch đã thành công... bây giờ chỉ đợi Dương Hàn Long và Hỏa Phụng hoàn thành kế hoạch còn lại...