Mùa thu ở quận Kent là thời điểm đẹp nhất trong năm. Không khí ở tiểu trấn Vernon thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. Cây cối trong vườn phủ lên mình một sắc áo vàng rực, phía sau nhà, rừng phong nhuộm một màu đỏ thẫm, vô cùng rực rỡ, hàng anh đào hai bên đường cũng không chịu tịch mịch, lần lượt biến thành màu đen thẫm, thản nhiên đón ánh nắng mùa thu dịu mát.
Sau khi cử hành thánh lễ buổi sáng, tôi đứng trước cửa tiễn một vị quý tộc và vợ con của ông ấy. Thời tiết gần đây đã chuyển lạnh, hầu hết quý ông đều trang bị cho mình những chiếc áo khoác đủ mọi kiểu dáng, các quý bà và tiểu thư mặc dù vẫn dùng dù che nắng, nhưng không còn dám ăn mặc phong phanh, khoe đường cong gợi cảm như mùa hè, mà đều mặc đồ kín bưng như được bọc trong túi vải bông.
Anna và tiểu thư Bonnie con gái nam tước Hale đi cùng với nhau, dùng đôi mắt to tròn trong suốt nhìn ngài Carlos đang đi bên cạnh. Giống hầu hết những thiếu nữ đang yêu khác, cô bé ngây ngốc chờ mong, có lẽ chỉ cần một ánh mắt vô nghĩa, cũng có thể khiến cô bé hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng sự mê luyến này của Anna lại không bị người khác cười nhạo, bởi vì mỗi ngày, số người dùng ánh mắt đó nhìn ngài Carlos thật không đếm xuể, từ thiếu nữ cho đến các quý bà, ai ai cũng có tình cảm với cậu ta. Nhưng dường như ngài Carlos vẫn chưa có ý định kết hôn, vẫn xã giao khắp nơi, luôn lễ phép khéo léo chu toàn với tất cả phụ nữ.
Tôi có thể hiểu được nguyên nhân Elizabeth ngày đó ngây ngốc thổ lộ với cậu ta, người đàn ông này ánh mắt rất có thần thái, đối với phụ nữ mặc dù không quá mức quan tâm, nhưng khi cậu ta nhìn đối phương, lại khiến người ta cảm thấy ánh mắt đó rất chăm chú. Bất kì người phụ nữ nào nhận được ánh mắt này cũng sẽ đỏ mặt, lén lút hoài nghi liệu có phải ngài ấy đang để ý mình, rồi tự mình chìm đắm trong ảo tưởng.
Anna cuối thu này sẽ bước vào xã giao, điều này khiến tôi lo âu không ngớt, bởi vì tôi thực sự không tích cóp được cho cô bé bao nhiêu tiền cưới. Chi phí trong nhà rất tốn kém, tài sản của tôi chỉ có khoảng 500 bảng Anh, nhưng cũng không dễ gì chuyển đổi toàn bộ thành tiền mặt. Quan trọng hơn hết là có vẻ như Anna rất thích quý ngài Carlos giàu có tôn quý, nếu muốn xứng với cậu ta, phải có ít nhất 3000 bảng Anh đồ cưới.
Anna trên danh nghĩa vẫn là tiểu thư của điền trang Quinto, dùng thân phận này của cô bé, dễ dàng có được 3000 bảng đồ cưới, nhưng hôm nay Elizabeth đã hoàn toàn thay thế địa vị ấy, đừng hy vọng cha chịu chi ra một xu, không đem con bé đi bán, chúng tôi đã ngàn vạn lần cảm kích rồi. Đời trước Anna đã bị cha bán đi, cô bé ít nhiều cũng là con gái quý tộc, cho dù không có đồ cưới, vẫn có rất nhiều thương nhân chịu bỏ ra số tiền lớn để có được cuộc hôn nhân này, không biết kiếp trước cha đã nhận được bao nhiêu tiền, nhưng con trai của gã thương nhân đó thực sự là một tên khốn.
Cách đó không xa, Edward đang trò chuyện với vài vị quý tộc khác, không biết họ nói cái gì, thỉnh thoảng lại cười vô cùng sảng khoái, trông bề ngoài rất vui vẻ.
Edward giống như một kẻ từ trên trời rơi xuống trấn Vernon, mọi người càng cảm thấy hứng thú với hắn, hắn càng giữ kín thân phận của mình, dù sao chuyện trước đây cũng không mấy vẻ vang, nay thân phận lại đột xuất trở nên cực kỳ cao quý. Sự giáo dục quý tộc hoàn mỹ và gia thế giàu có khiến hắn rất dễ dàng dung hợp vào tầng lớp xã hội thượng lưu, mà người tiên phong giao tiếp với hắn chính là nam tước Hale.
Edward nhướn mày: “Quả phụ xinh đẹp có tiền trước mặt nhiều người bày tỏ tình ý, vị mục sư ngài đây quả thực rất có mị lực, cô ta chẳng khác gì gà mẹ vây quanh ngài phát tình, ngài chẳng lẽ không động tâm sao?”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi chẳng qua chỉ nói chuyện với người ta hai câu, không có ý gì khác, cậu không phải là không biết tâm ý của tôi, cần gì phải ghen tuông vô cớ như vậy.”
Edward nhìn chằm chằm tôi, sâu xa nói: “Ghen? Dâm phụ kia không đáng cho tôi phải ghen, tôi chỉ lo lắng ngài mục sư chính trực của trấn chúng ta bị cô ta bôi nhọ thanh danh thôi.”
Thế nhưng vài ngày sau, chuyện phu nhân Allison lén lút ái muội với đàn ông đã đồn khắp trấn, tôi nghe được liền không khỏi hoài nghi Edward.
Lúc ấy hắn đang ở trong phòng làm việc của tôi xử lý công việc, cửa sổ hé mở, gió nhẹ lùa vào khiến văn kiện trên bàn tán loạn. Tuy Edward đã mua ngôi nhà bên cạnh, nhưng dường như cả ngài đều ở nhà tôi, còn đem hết công việc sang đây xử lý, đôi khi còn tiếp khách luôn ở đây, hoàn toàn coi nơi này không khác gì nhà mình.
Tôi đóng cửa phòng nói với hắn: “Phu nhân Allison bị lời đồn đãi làm cho sinh bệnh, vô cùng khổ sở, còn nói là muốn chuyển đi.”
“Thật đáng tiếc, người phụ nữ đáng thương, lời đồn luôn có sức mạnh sát thương cao như vậy.” Edward không buồn ngẩng đầu nói.
Phu nhân Allison tuy có chút không đứng đắn, tuy nhiên trước giờ đều là mọi người ngầm bàn tán, không có chứng cớ xác thực cô ta lén lút qua lại với đàn ông. Nhưng mấy ngày trước không biết thế nào, đúng lúc ngài Thomas và ngài Roy đến thăm hỏi phu nhân Allison lại sinh sự đánh nhau, lời nói trong lúc tranh chấp của hai người mơ hồ lộ ra, họ đều là tình nhân bí mật của cô ta, còn cho là người kia không biết.
“Được thôi, có điều phu nhân Allison cũng thật đáng thương, có lẽ tôi nên đi an ủi cô ấy một chút.” Tôi cố ý nói.
Edward ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Dâm phụ kia tự làm tự chịu, cần gì phải thương hại, đáng lẽ loại đàn bà không biết xấu hổ này phải bị đuổi đi từ sớm, tránh làm ô uế thanh danh của trấn chúng ta, tôi tin có rất nhiều quý ngài trong trấn đều tán thành cách nhìn này.”
Hiện tại tôi có thể khẳng định việc này là do chính hắn làm, trước giờ hành sự đều như vậy, việc gì hắn đã muốn, sẽ tìm mọi cách làm được, nhưng luôn tìm ra một lý do đường hoàng đứng đắn. Chỉ có khác biệt một chỗ, biểu hiện của hắn ngày càng trấn định, nói chuyện hợp tình hợp lý, không hề chột dạ, tựa như việc này thật sự không mảy may liên quan tới hắn.
Tôi phiền não đi tới đi lui trước mặt hắn, chuyện mà Edward đã không chịu thừa nhận, không ai có thể ép hắn. Tuy nhiên loại chuyện này không phải hành động của quý tộc, dù cho thanh danh phu nhân Allison có không tốt, nhưng những lời đồn đãi khó nghe có sức thương tổn rất lớn đến một phụ nữ sống một mình. Chẳng lẽ cô ta phải chịu hết thảy những chuyện này chỉ vì nói chuyện với tôi vài câu? Đàn ông mà hành xử như vậy, chẳng phải là quá nhỏ mọn.
Edward sắp xếp xong đống văn kiện trên bàn, cầm ra một tờ giấy bắt đầu viết thư. Hắn buồn cười liếc mắt nhìn tôi nói:”Thôi được rồi, ngài mục sư của tôi quá đỗi nhân từ, tôi không đành lòng nhìn ngài ấy u sầu phiền não, nếu cô ta muốn dọn khỏi trấn này, tôi sẽ giúp dọn đi xa một chút, xa tới nỗi chưa từng có ai nghe nói đến phu nhân Allison, lúc đó cô ấy có thể khôi phục được danh dự, tiếp tục an ổn sống qua ngày.”
“Edward, tôi biết là cậu làm, như vậy là không đúng, dù gì cô ấy cũng chỉ là một quả phụ. Dù cho cô ta có ý đồ câu dẫn tôi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là từ một phía, chẳng lẽ cậu không tin tưởng tôi sao?” Tôi chống hai tay lên bàn, bất mãn nhìn hắn nói.
Edward cắm bút máy vào lọ mực, hai tay đan chéo trực diện nhìn tôi, lần này không hề quanh co, mà công khai thừa nhận: “Nếu ngài nhất quyết muốn biết, được thôi, là tôi thêm dầu vào lửa. Nhưng cũng chỉ là làm dấy lên dư luận, cô ta cùng với mấy tên kia có quan hệ là sự thật, lâu như vậy không bị phát giác mới lạ. Tôi không nhận là vì lời đồn đãi này không phải do tôi gây ra, ngài thấy có đúng không?”
“Phụ nữ có hành vi không đứng đắn trong trấn đâu phải chỉ có một người, không nhẽ cậu định đuổi hết bọn họ đi? Tôi chưa từng biết ngài Edward lại là một người để ý những chuyện vặt vãnh như vậy.”
Edward bỗng nhiên đứng bật dậy, từ bên kia bàn nắm lấy cằm tôi, sau đó cúi sát xuống, gằn từng câu từng chữ: “Tôi không cho phép loại đàn bà dơ bẩn đó đến gần em, bọn họ chỉ cần nói với em một câu cũng khiến tôi khó chịu, vậy mà cô ta còn dám tỏ tình với em trước mắt tôi, tôi còn chưa khiến cô ta lưu lạc đầu đường xó chợ đã là nhân đức lắm rồi, em hiểu chưa?”
Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ lăng lăng nhìn hắn. Edward đối với tôi chiếm hữu quá mạnh mẽ, mà gần đây không hiểu tại sao lại ngày càng biểu lộ rõ ràng.
“Có phải tôi làm cậu thấy bất an? Hay tôi đã làm sai điều gì?” Tôi nhìn hắn nói.
Hắn lắc đầu: “Không, là tôi không tốt, tôi chỉ là lo lắng…một ngày nào đó em sẽ rời xa tôi. Chúng ta đều là đàn ông, tình yêu cấm kỵ này đối với em phải chăng là gánh nặng? Lựa chọn phụ nữ sẽ tốt hơn cho em, bọn họ có thể cùng em xây dựng gia đình, có thể sinh con nối dòng, còn tôi cái gì cũng không thể, lại còn khiến em luôn phải đối mặt với hiểm nguy. Khi thấy phụ nữ tới gần em, tôi không thể kiềm chế sự giận dữ và ghen tị, không làm chủ được cảm xúc của mình, có phải em đang cảm thấy tôi thật ích kỷ đáng thương?”
Thực ra lúc đầu tôi có chút tức giận với hành vi bốc đồng của Edward, nhưng hiện tại cảm giác ấy lại chuyển thành khổ sở. Trước đây khi hắn kiên quyết ở bên tôi, còn tưởng hắn trong lòng cũng trầm ổn như vẻ bề ngoài, thì ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn cứ giữ mọi suy nghĩ trong lòng, dẫn đến hành động bốc đồng bất chấp hậu quả, đem những thứ khiến mình bất an đẩy đi xa thật xa.
“Tôi vĩnh viễn không bao giờ đánh giá cậu như vậy, nếu cậu là kẻ tích kỷ đáng thương, thì tôi có khác gì, tôi cũng sẽ không chịu đựng được nếu ai đó có tình cảm với cậu đến gần.” Tôi nói.
Edward nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch: “Nếu vậy nhất định là tôi ích kỷ đáng thương hơn, bởi vì người thích em rất nhiều, tôi căn bản ghen còn không xuể. Cho nên em phải quản chính mình, cách đám phụ nữ kia càng xa càng tốt.”
Phu nhân Allison cuối cùng không phải dọn khỏi đây, vì đã có Edward và nam tước Hale đứng ra dẹp tan lời đồn, có điều nữ nhân vật chính cũng không dám tiếp tục ong bướm, cô ta hiện tại ngay cả giáo đường cũng không dám tới.