Thần Thụ Chí Tôn

Chương 110: Hàn Ngạo Thiên



Chương 110: Hàn Ngạo Thiên

Sau khi thu lấy Thiên Hỏa Ngọc, Mộc Chiến quan sát, nhiệt độ hang động giảm xuống đi rất nhiều.

Hiển nhiên Thiên Hoả Ngọc như là hạch tâm của hang động dung nham này vậy.

Thấy không còn gì, Mộc Chiến biết rằng đã đến lúc phải rời khỏi hang động này. Hắn lướt nhẹ qua những dòng nham thạch chảy rực rỡ dưới chân, thân ảnh tựa như một cơn gió thoáng qua không gian dễ chịu hơn so với khi hắn bước vào.

Ra khỏi miệng hang, Mộc Chiến đứng trên đỉnh dãy núi đỏ, ánh nắng chói chang chiếu xuống, kết hợp với hơi nóng bốc lên từ mặt đất tạo thành một cảnh tượng đầy dữ dội.

Mộc Chiến quay đầu nhìn lại hang động lần cuối, nơi hắn đã g·iết sạch bầy Hỏa Tâm Thú và lấy đi Thiên Hỏa Ngọc.

“Chắc cũng đến lúc nên quay về Băng Tuyết Các!” Mộc Chiến thầm nghĩ.

Đột nhiên, một luồng khí lãng lạnh lẽo bỗng từ phía xa bất ngờ ập đến, mang theo sát khí nồng đậm.

Với trực giác của Thần Thụ, Mộc Chiến cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm trong luồng khí tức này, từng tia khí lạnh bén nhọn như hàng ngàn mũi kim châm đâm thẳng vào đầu hắn với tốc độ kinh người.

“Không ổn!”

Mộc Chiến thầm nhủ, thân thể phản ứng ngay lập tức.

Bằng một tốc độ không thể tưởng, hắn xoay người né tránh, chân đạp mạnh xuống đất, thân ảnh lướt nhanh như bóng ma, tạo thành một vệt mờ xanh giữa không gian bỏng rát của núi lửa.

“Mê Tung Bộ!”

Cùng lúc đó, hắn vận dụng Mê Tung Bộ thân hình biến mất khỏi tầm mắt của kẻ địch trong nháy mắt.

Đùng…

Chỉ trong khoảnh khắc, luồng khí lãng lạnh lẽo lao thẳng vào vị trí mà Mộc Chiến đứng trước đó, tạo thành một vết lõm sâu trên mặt đất.

Cả vùng đất rung chuyển nhẹ, đá và nham thạch b·ị b·ắn tung ra mọi hướng. Chỗ đó, nhiệt độ không còn bỏng rát như trước, mà thay vào đó là một lớp băng mỏng phủ lên, lạnh đến tận xương tủy.



Mộc Chiến đứng từ xa, mắt nheo lại, quan sát kỹ lưỡng hướng t·ấn c·ông. Hắn không cảm nhận được rõ ràng tu vi của kẻ ẩn nấp, nhưng sát khí toát ra từ đòn đánh vừa rồi cho thấy đối phương không hề đơn giản.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hàn khí và sát ý mờ ảo, khiến không gian xung quanh chợt trở nên u ám và đầy nguy hiểm.

“Thật can đảm, dám á·m s·át ta ngay tại đây!” Mộc Chiến hừ lạnh, trong lòng thầm tính toán. Hắn hiểu rõ kẻ địch đang ẩn nấp gần đó, chờ đợi cơ hội tiếp tục t·ấn c·ông. Nhưng hắn không có ý định chỉ phòng thủ.

Mộc Chiến nhanh chóng ổn định hơi thở, ánh mắt sáng rực lên, bàn tay khẽ lật, từng luồng linh khí từ Thụ Tâm tuôn trào ra như n·ước l·ũ.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Trong nháy mắt, hắn đã triệu hồi Vạn Mộc Triều Bái. Khí tức từ cơ thể hắn đột nhiên bùng phát, cây cối hư ảo từ mọi hướng mọc lên, bao phủ không gian xung quanh.

Khi Vạn Mộc Triều Bái của Mộc Chiến phong toả không gian, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Rất khá, không hổ là thiếu chủ! Trực giác quả là nhanh nhạy.”

Một gã thanh niên ba mươi tuổi lặng lẽ đi ra từ một bụi cây, khuôn mặt hắn băng lãnh, ánh mắt nhìn Mộc Chiến tràn đầy sát ý.

“Ngươi là…ai?” Mộc Chiến không nhớ mình có quen biết tên này, nhưng có vẻ kẻ đến rất không thiện.

“Hàn Ngạo Thiên!”

Kẻ t·ấn c·ông chính là Hàn Ngạo Thiên, nhi tử của Hàn Thương Đại Trưởng Lão. Hàn Ngạo Thiên âm lãnh nhìn Mộc Chiến:

“Ngươi không phải đệ tử nàng ấy!!”

Mộc Chiến nheo mắt lại, khó hiểu nhìn Hàn Ngạo Thiên:

“Nàng ấy? Ý ngươi là Công Tôn sư phụ?”

Mộc Chiến đã thống nhất với Công Tôn Tuyết ở mặt ngoài sẽ là đệ tử của nàng, nên gọi một tiếng Công Tôn sư phụ.



“Đừng chọc cười ta!! Đệ tử nào mà ôm hôn sư phụ giống như ngươi!!” Hàn Ngạo Thiên gằn giọng từng chữ nói, âm thanh đầy sát khí như vang vọng từ dưới Cửu U.

A.. ôm hôn? Lúc nào vậy?

Mộc Chiến kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thiên, sau đó chợt nhớ ra khung cảnh mình rời khỏi Băng Tuyết Các.

Thì ra là lúc đó, tưởng không có ai nữa chứ..

Aiz, thế mà vẫn b·ị b·ắt gặp được..

Ủa..

“Quái, một tên Hoá Đan Cảnh trung kì như ngươi, làm sao qua mắt được Nguyên Thần Cảnh như nàng?”

“Ngươi không cần biết nhiều như vậy! Chỉ cần biết, hôm nay ngươi phải c·hết!”

Hàn Ngạo Thiên gầm thét, linh lực trong cơ thể tuôn trào ra, Băng Ý Cảnh Nhất Tầng làm đóng băng cả cây cối xung quanh.

Hắn là nghi ngờ từ khi Công Tôn Tuyết ôm Mộc Chiến sau khi rời khỏi Thí Luyện Tháp đã có mối quan hệ không bình thường rồi.

Hắn âm thầm theo dõi Mộc Chiến, may mắn là hắn có cơ duyên phát hiện một Ẩn Thân Phù Ngũ giai mới phát hiện được cảnh Mộc Chiến ôm hôn Công Tôn Tuyết.

Điều này khiến cho mắt hắn lúc đó trợn tròn, lòng ghen tức và oán hận trong hắn ngày càng lớn mạnh, đến mức quyết định ra tay t·ruy s·át Mộc Chiến, dù biết rõ rằng điều đó sẽ mang lại không ít nguy hiểm.

“Ngươi… không xứng đáng ở bên nàng!” Hàn Ngạo Thiên hừ lạnh, thân ảnh băng lãnh xuất hiện trong màn sương giá, gương mặt chứa đầy hận ý.

Ầm…

Khí tức của gã tỏa ra, lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, làm cho không gian xung quanh như chìm vào một cơn bão tuyết. Đôi mắt Hàn Ngạo Thiên lóe lên ánh sáng sắc lạnh, ngưng tụ đầy sát ý.

“Hóa Đan Cảnh trung kỳ và Băng Ý Cảnh Nhất Tầng, không tệ.” Mộc Chiến khẽ cười nhạt, ánh mắt không chút sợ hãi, ngược lại còn thêm phần trầm tĩnh.



Ngươi biết thì lại thế nào? Mộc Chiến ta lại sợ ngươi hay sao..

“Ngươi muốn chiến sao?!” Mộc Chiến nhẹ nhàng hỏi, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự cảnh giác.

Dù sao Hàn Ngạo Thiên cũng là một kẻ đáng gờm, đã đạt đến Hóa Đan Cảnh trung kỳ và sở hữu Băng Ý Cảnh Nhất Tầng. Khả năng điều khiển băng thuộc tính của hắn có thể khiến không gian xung quanh đóng băng chỉ trong tích tắc.

“Chỉ cần g·iết được ngươi, Công Tôn Tuyết sẽ lại thuộc ta! Ngươi chỉ là kẻ dư thừa!”

Hàn Ngạo Thiên gào lên, thân hình loáng lên một cái, đã biến thành một luồng băng quang lao về phía Mộc Chiến.

Khí lạnh như những mũi kim băng đâm thẳng tới, kết hợp với Băng Ý Cảnh khiến không gian xung quanh dường như đóng băng ngay lập tức.

“Thật đúng là một kẻ ảo tưởng!” Mộc Chiến thầm nhủ một phát, sau đó nhẹ nhàng đánh giá luồng kim băng đang lao đến.

Mộc Chiến không chút hoảng hốt. Hắn đã sớm nhận ra sức mạnh của Băng Ý Cảnh, nhưng tâm lý của hắn vẫn ổn định như tảng đá ngàn năm.

Chỉ trong nháy mắt, Mộc Chiến kích hoạt Mộc Chi Ý Cảnh, khiến toàn bộ không gian xung quanh trở nên sống động, hàng ngàn cành cây và lá xanh xuất hiện như một tấm chắn tự nhiên trước luồng băng khí.

Hai cỗ lực lượng hàn và mộc v·a c·hạm trong không gian, gây nên một t·iếng n·ổ lớn. Lá cây va vào băng tuyết, từng mảng băng vỡ vụn ra, trong khi những chiếc lá bị đông cứng rồi tan biến trong không trung.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Mộc Chiến hừ lạnh, linh lực tuôn trào, hắn nhanh chóng vận dụng Vạn Mộc Triều Bái. Ngay lập tức, hàng ngàn nhánh cây từ hư không vươn ra, bao trùm lấy Hàn Ngạo Thiên, muốn giam hắn trong vô số lớp lá và rễ cây.

Hàn Ngạo Thiên không ngờ tới Mộc Chiến lại mạnh đến như vậy. Gã nghiến răng, mắt lóe lên ánh điên cuồng.

“Ngươi sẽ phải trả giá!”

Gã hét lên, vận dụng toàn bộ Băng Ý Cảnh, một lớp băng tuyết bao phủ khắp không gian, hàn khí tràn ngập, đẩy lùi tất cả cành lá của Mộc Chiến.

Mộc Chiến khẽ cười nhạt, hắn còn chưa vận dụng đến toàn bộ thực lực.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, tên này chắc bị bệnh rồi.

Mộc Chiến hắn phải trả giá cái gì chứ..

Đúng là tên điên mà..