Trận chiến khốc liệt bùng nổ giữa Công Tôn Tuyết và ba tên hắc y nhân nhanh chóng diễn ra.
Công Tôn Tuyết, thần thái lạnh lùng mà kiên định, đứng sừng sững giữa không trung, ánh mắt sáng quắc như băng.
Mà phía đối diện, ba kẻ hắc y, mỗi tên đều ẩn chứa một loại tà khí, tỏa ra sát ý ngập trời.
Ầm…
Đại chiến sắp bắt đầu, Công Tôn Tuyết cũng không giữ lại khí tức của nàng làm gì.
Một cỗ khí tức Nguyên Thần Cảnh trung kỳ áp bách rất lớn về ba tên hắc y nhân, Hàn Thương và Hàn Ngạo Thiên.
Hàn Thương hai mắt như sắp rớt ra ngoài nhìn thân ảnh Công Tôn Tuyết như nữ thần băng tuyết đứng trên không trung, kinh hãi hét lớn:
“Nguyên..Nguyên Thần Cảnh??!!!”
Ba tên hắc y nhân sắc mặt cũng chợt kinh hãi, bởi vì bọn hắn cảm nhận được, Công Tôn Tuyết không phải là Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, mà là Nguyên Thần Cảnh trung kỳ cường giả.
Chuyện gì thế này..
Sao tin tức báo về nói Công Tôn Tuyết chỉ mới khai mở Thần Phủ?
Sao giờ nàng lại trở thành Nguyên Thần Cảnh cường giả, mà lại là Nguyên Thần Cảnh trung kỳ?
Đột phá Nguyên Thần Cảnh từ khi nào dễ dàng như vậy?
Tên đứng đầu trong ba hắc y nhân, Ma Ý Nhân âm trầm nhìn về phía Hàn Thương:
“Hàn Thương, ngươi đây là ý gì?!”
Ma Ý Nhân quả thật có chút muốn đấm vào mặt Hàn Thương, tình báo là do tên này báo về chứ do ai nữa..
Ngươi báo về nàng là Bán Nguyên Thần, giờ nàng lại là Nguyên Thần Cảnh trung kỳ, ta xem ngươi giải thích như thế nào?
Hàn Thương run rẩy, hắn thật sự không biết Công Tôn Tuyết đột phá Nguyên Thần Cảnh từ lúc nào, vội vàng chắp tay:
“Ta thật sự không biết ả ta đột phá Nguyên Thần Cảnh, nếu ngươi không tin, mạng này tuỳ ngươi xử trí!”
Ma Ý Nhân hừ một tiếng:
“Hay cho một tên Hàn Thương, ngươi nói ngươi không biết là không có tội? Để xem ta xử lý ngươi như thế nào!”
Dứt lời, hắn định vung tay trấn sát Hàn Thương, thì đột nhiên có một bàn tay ngăn cản hắn lại..
Huyết Ý Nhân lên tiếng:
“Đừng, ta cảm nhận khí tức của ả không ổn định, hẳn là dựa vào cái gì đó để đột phá, ngươi hãy cứ bình tĩnh..”
Ma Ý Nhân nghe vậy, cũng tập trung cảm nhận. Đúng như Huyết Ý Nhân nói, khí tức Công Tôn Tuyết mặc dù đúng là Nguyên Thần Cảnh trung kỳ, nhưng có chút không ổn định, dường như thiếu hụt cái gì đó.
Lập tức hắn nở một nụ cười lạnh, không chần chờ mà giơ tay vung lên, tà khí đen kịt lập tức cuồn cuộn bốc ra từ cơ thể hắn. Không gian lập tức trở nên nặng nề, u ám.
“Ma Vụ Luyện Hồn!”
Tà khí đen đậm hóa thành màn sương dày đặc bao trùm khắp chiến trường. Bên trong màn sương, vô số âm thanh kỳ quái vang vọng, như tiếng thét của linh hồn bị giam cầm.
Ma khí như những xúc tu vô hình, muốn xâm nhập vào ý thức của Công Tôn Tuyết, quấy phá tâm trí nàng, khiến mọi kẻ địch của Ma Ý Nhân đều rơi vào cảnh hoảng loạn, tự hủy diệt.
Tuy nhiên, Công Tôn Tuyết không hề dao động. Nàng khẽ động, Băng Ý Cảnh lập tức kích phát. Hàn khí từ cơ thể nàng tỏa ra, nhanh chóng đóng băng không gian xung quanh.
Đùng..
Tuyết trắng đọng lại thành lớp băng dày, phản chiếu ánh sáng băng giá rực rỡ. Sương ma tà bị nàng ngăn chặn hoàn toàn, không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.
Ma Ý Nhân thoáng kinh ngạc, dù nàng không ổn định, nhưng khí tức của nàng vẫn là một Nguyên Thần Cảnh hàng thật giá thật.
Hắn âm trầm, hai tay kết ấn, ma khí đột ngột tăng mạnh, áp lực đè nặng lên không gian.
“Ma Diệt Thiên Địa!”
Một cột sáng đen tối từ tay hắn phóng lên trời, ma khí ngập trời tụ lại, rồi đột ngột lao xuống như lôi đình giáng thế, mang theo sức mạnh nghiền nát không gian, hướng thẳng tới Công Tôn Tuyết. Uy lực của chiêu này khiến mặt đất rung chuyển, tuyết trắng bị b·ốc c·háy bởi tà khí.
Công Tôn Tuyết chỉ cười lạnh, nàng khẽ vung tay, kiếm băng trong tay rực lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Băng Tuyết Liên Hoa!”
Từ thanh kiếm của nàng, hàng loạt bông tuyết khổng lồ nở rộ, xoáy thành cơn lốc băng giá cuồn cuộn, đối đầu trực diện với cột sáng ma diệt.
Đùng..
Cột sáng tà khí bị cơn lốc tuyết nghiền nát, tan thành từng mảnh vụn. Ánh mắt Ma Ý Nhân thoáng hiện vẻ hoảng hốt.
“Cái gì?”
Chuyện gì vậy..
Ma Diệt Thiên Địa của hắn dễ dàng bị phá huỷ như vậy sao..
Công Tôn Tuyết nữ nhân này.. đâu có ‘không ổn’ như các ngươi nói..
Nàng ta mạnh thật đấy lũ ngu ạ..
“Con moẹ nó tỉnh táo lại đi!”
Trong lúc Ma Ý Nhân chưa kịp hoàn hồn, Độc Ý Nhân liền lao tới gầm một tiếng, tay hắn giơ cao, độc khí xanh lè từ cơ thể phun ra, hình thành một con mãng xà độc khổng lồ. Mùi hôi tanh nồng nặc khiến không khí trở nên đặc quánh.
“Độc Vụ Hóa Xà!”
Mãng xà độc khổng lồ gầm thét, lao thẳng về phía Công Tôn Tuyết với tốc độ kinh hoàng. Tuy nhiên, nàng chỉ lướt qua như một bóng ma.
Thân ảnh nàng biến mất giữa những cơn bão tuyết, để lại độc xà cắn vào khoảng không.
“Hử?”
Độc Ý Nhân ngạc nhiên, nhưng trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Công Tôn Tuyết đã xuất hiện sau lưng hắn.
“Bạch Ảnh Vô Ngân!”
Một đường kiếm băng sắc bén vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ, chém đứt luồng độc khí xung quanh, tiến thẳng vào phần gáy của hắn.
Phốc!
Độc Ý Nhân lảo đảo, miệng phun máu, ánh mắt hiện rõ sự kinh hãi:
“Con ả này sao tự nhiên lại mạnh thế, là Nguyên Thần Cảnh trung kỳ thật sao?!”
Huyết Ý Nhân mắt đỏ rực, thấy Ma Ý Nhân và Độc Ý Nhân rơi vào thế hạ phong, hắn liền âm trầm...
Sau đó hắn vận huyết khí, toàn thân phát sáng rực rỡ như một đốm lửa đỏ giữa trời tuyết trắng.
“Huyết Vũ Liệt Sát!”
Hắn vung tay, huyết khí tụ lại trên cao, biến thành hàng ngàn vạn mũi tên huyết sắc, phóng thẳng xuống Công Tôn Tuyết như cơn mưa huyết.
Mỗi mũi tên đều mang theo sức mạnh c·ướp đoạt sinh cơ, đủ khiến bất kỳ tu sĩ nào cũng phải rùng mình.
Ma Ý Nhân thấy thế nhanh chóng điều động Ma Ý Cảnh, ngay lập tức, tà khí bùng lên, xoắn thành cơn lốc đen ngòm cuồn cuộn, nhấn chìm Công Tôn Tuyết.
“Ma Ảnh Phong Ba!”
Tà khí biến thành hàng trăm bóng ma lao tới t·ấn c·ông Công Tôn Tuyết từ mọi hướng, chấn động cả không gian. Những bóng ma này mang theo sức mạnh tinh thần, có thể thôn phệ hồn phách người bị trúng đòn.
Thấy hai chiêu thức cường đại của Ma Ý Nhân và Huyết Ý Nhân, Công Tôn Tuyết khẽ cắn môi, hàn ý từ cơ thể nàng đột nhiên bùng nổ.
“Băng Tuyết Liên Hoa!”
Lốc tuyết đột ngột xuất hiện, cơn lốc lạnh giá cuốn lên từ chân nàng, như những cánh hoa băng nở rộ giữa không trung.
Đùng đùng..
Lập tức, ma ảnh và huyết vũ bị cắt đứt, tan biến trong hàn băng. Tuy nhiên, ngay khi nàng phá vỡ được cơn lốc tà khí, một đạo kiếm quang sắc bén bất ngờ xuất hiện phía sau lưng nàng.
“C·hết đi!” Tên Độc Ý Nhân gầm lên:
“Độc Long Thôn Phệ!”
Một con độc long xanh lè dài hàng trượng lao tới với tốc độ kinh người.
Dù sao bọn hắn cũng là những tên quái vật sống cực lâu, dù chấn kinh trước sức mạnh của Công Tôn Tuyết, bọn hắn vẫn lập tức trấn định lại mà t·ấn c·ông như vũ bão về phía nàng.
Độc Ý Nhân t·ấn c·ông quá bất ngờ, mũi kiếm của Công Tôn Tuyết còn chưa kịp di chuyển, độc long đã cắn thẳng vào vai nàng, hàn khí bị độc khí thôn phệ, máu tươi lập tức phun ra.
“A..”
Công Tôn Tuyết đau đớn khẽ rên lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Nàng lùi lại một bước, tay phải vừa định nâng kiếm, thì từ trên cao, Huyết Ý Nhân đã tung ra chiêu thức của hắn.
“Huyết Sát Bạo Liệt!”
Hàng loạt huyết khí hóa thành lưỡi dao, từ trên trời lao xuống như cơn mưa sát khí, đánh thẳng vào người Công Tôn Tuyết.
Lưỡi dao chém xuống vai, lưng nàng, máu bắn ra, thấm đỏ cả băng tuyết dưới chân.
“Hộc..hộc..”
Công Tôn Tuyết loạng choạng, hơi thở nặng nhọc, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Dù nàng là Nguyên Thần Cảnh, nhưng đúng là nàng mới chỉ đột phá mà thôi..
Còn lực lượng Nguyên Thần Cảnh trung kỳ thì là do Mộc Chiến cung cấp cho nàng mà không phải thực lực chính thống, nàng vẫn chưa hoàn toàn làm chủ nó.
Do đó, đối đầu một lúc với ba tên Bán Nguyên Thần, nàng vẫn có chút thất thế.
Nhưng nàng không dễ bỏ cuộc như vậy, mắt nàng trở nên băng lãnh như dòng nước ngầm đang dậy sóng. Lực lượng băng tuyết trong cơ thể bỗng nhiên bùng phát mãnh liệt.
Nàng vận chuyển toàn bộ Băng Ý Cảnh, lạnh giá bao phủ không gian, khiến cả ba hắc y nhân phải giật mình lùi lại vài bước.
“Tưởng thế đã đủ ép ta vào đường cùng?” Giọng nói lạnh lẽo của Công Tôn Tuyết vang lên, kèm theo đó là hàn khí ngút trời.
Đột nhiên, thân ảnh nàng biến mất, trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng. Khi xuất hiện, nàng đã đứng ngay trước mặt Ma Ý Nhân, ánh mắt đầy sát ý.
“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”
Một đường kiếm mang theo hàn khí vô tận vạch thẳng tới, kiếm ảnh như ngọn tuyết phong khổng lồ cuốn phăng tất cả, đâm xuyên qua tà khí mà Ma Ý Nhân vội vã bày ra để phòng thủ.
Xoẹt..
“Aaa..”
Máu bắn tung tóe khi một cánh tay của hắn b·ị c·hém đứt, hắn hét lên đau đớn.
Cùng lúc, hai tên còn lại gầm lên, cả Độc Ý Nhân lẫn Huyết Ý Nhân đều đồng loạt lao vào t·ấn c·ông Công Tôn Tuyết từ hai phía.
“Độc Hoả Đằng Kích!”
Độc Hỏa Đằng Kích của Độc Ý Nhân biến thành hàng trăm dây leo độc hỏa xanh lè, phóng tới cuốn chặt lấy nàng.
“Huyết Sát Phong Bạo!”
Huyết Sát Phong Bạo của Huyết Ý Nhân triệu hồi vô số lưỡi đao huyết sắc cuồn cuộn trong gió, muốn băm nát Công Tôn Tuyết thành từng mảnh.
Công Tôn Tuyết không hề nao núng, đôi mắt lạnh giá của nàng bỗng sáng rực lên. Kiếm hồn băng tuyết ẩn trong linh hồn nàng đột nhiên hiện ra giữa không trung.
“Băng Tuyết Kiếm Hồn!”
Một thanh kiếm khổng lồ bằng băng giá xuất hiện, khí thế bá đạo ngập tràn.
Đùng đùng…
Chỉ trong một sát na, kiếm hồn đã chém ra một nhát, cắt đứt tất cả dây leo độc của Độc Ý Nhân và nghiền nát lưỡi dao huyết của Huyết Ý Nhân.
Phốc!
Phốc!
Hai kẻ địch bị chấn văng ra, miệng phun máu, dĩ nhiên võ kỹ Địa cấp của Công Tôn Tuyết không phải hàng trưng bày..
Ma Ý Nhân, Độc Ý Nhân và Huyết Ý Nhân toàn bộ đều giật mình kinh hãi.
Chúng không ngờ đó còn chưa phải toàn lực của Công Tôn Tuyết. Lực lượng ba người hợp lại mà vẫn không thể nào lay chuyển nổi nàng.
“Rút lui! Kế hoạch thất bại!” Ma Ý Nhân ra lệnh một tiếng, hiển nhiên không thể ngờ Công Tôn Tuyết quá mạnh, ba người bọn hắn không thể g·iết c·hết nàng.
Ba tên hắc y nhân, không còn cách nào khác, đành nhanh chóng vận dụng khinh công, thân ảnh hóa thành những làn khói đen, biến mất trong tuyết trắng, để lại Công Tôn Tuyết đứng một mình giữa không gian yên lặng, tuyết vẫn rơi nhè nhẹ trên vai nàng.
Hàn Thương và Hàn Ngạo Thiên đứng quan chiến lúc này sắc mặt trắng bệch, đứng run rẩy, mồ hôi lạnh đổ toàn thân.
Bọn hắn nào có thể ngờ thực lực của Công Tôn Tuyết lại cường hãn đến như vậy. Một mình đối đầu với ba tên hắc y nhân mà vẫn không chịu xuống thế hạ phong, còn đánh ngược bọn hắn rời đi.
Hàn Thương biết vạn sự chẳng lành, liền túm cổ áo Hàn Ngạo Thiên rời đi.
Công Tôn Tuyết đứng đó, ánh mắt băng lãnh nhìn từng bóng người rời đi, nhưng nàng không ngăn cản.
Nàng lấy gì ngăn cản được đây.. Băng Tuyết Kiếm Hồn vừa rồi cũng thi triển gần hết linh lực của nàng.
Giờ nàng không còn đủ sức tái chiến nữa..
Phụt!
Công Tôn Tuyết phun một ngụm máu tươi, rơi xuống đất. Nhưng chưa kịp chạm đất thì một đôi tay rắn rỏi ôm chặt nàng lại.
“Lão bà, nàng mạnh lắm!!” Mộc Chiến yêu thương nhìn Công Tôn Tuyết, lau đi v·ết m·áu trên khoé miệng của nàng mà đau lòng. Hắn nhanh chóng trở thành Lục Biến, cắt tay hồi phục cho nàng.
“Được rồi! Th·iếp không sao, chàng đừng gắng sức!”. Công Tôn Tuyết thấy Mộc Chiến, ánh mắt băng lãnh trở nên dịu dàng. “Không ai có thể g·iết chàng, trừ khi th·iếp c·hết trước!”
“Tuyết nhi…!” Mộc Chiến có chút cảm động nhìn nàng, hắn cúi xuống hôn nàng một cái thật sâu, tình cảm của hai người bọn họ đã vượt qua lý giải của ngôn từ rồi.
“Được rồi! Mau trở về Băng Tuyết Các.. Đám người kia không chịu thiệt thòi đâu!” Công Tôn Tuyết khẽ đỏ mặt, nhẹ giọng nói một tiếng.
Mộc Chiến hiểu, liền cõng nàng trở về…
Hắn cũng muốn trị liệu cho Công Tôn Tuyết, nhưng tình trạng của hắn hiện tại rất không ổn. Thương thế từ một kích trong ngọc bội Hàn Ngạo Thiên chưa lành, đã vậy một trăm linh năm chiếc lá đang bị héo rũ do di chứng của Diệp Tàn Nộ Thương Khung nữa.