Thần Thụ Chí Tôn

Chương 124: Chiến Đấu



Chương 124: Chiến Đấu

Mộc Chiến sau một hồi suy ngẫm, quyết định phải diệt sát bọn hắn nên không chần chờ

Tuy nhiên cũng không thể không cẩn thận đánh giá Hoả Chi Ý Cảnh của Hoả Lực và Hoả Vũ.

Dù không nhập tầng, mức độ bọn hắn cũng quá kinh khủng rồi!

Hơn nữa, lại là Hoả Chi Ý Cảnh, khắc Mộc Chi Ý Cảnh của hắn.

Phải khổ chiến rồi!

Hắn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong từng đợt sóng hỏa diễm đang cuộn trào từ Hỏa Lực.

Khí thế của đối thủ thực sự không tầm thường, nhưng ánh mắt của Mộc Chiến vẫn không hề dao động.

“C·hết!!”

Hỏa Lực quát lớn, cánh tay hắn vung lên, lập tức một đợt lửa khổng lồ như s·óng t·hần cuộn tới, quét ngang cả không gian. Đất đá bị thiêu đốt thành tro bụi, không khí xung quanh nóng rực như thiêu đốt mọi thứ trong tầm với.

Mộc Chiến lùi lại vài bước, tay phải khẽ chuyển động. Từ lòng bàn tay hắn, linh lực Mộc hệ cuồn cuộn dâng trào.

“Mộc Tàn Hoả!”

Hắn âm trầm một tiếng, hai tay vung lên trước, linh lực Mộc Chi Ý Nhất Tầng bùng nổ, Mộc Tàn Hỏa bừng lên, ánh lửa xanh dập dềnh tỏa sáng giữa biển lửa đỏ của Hỏa Lực.

Ầm…

Hai luồng hỏa lực tương phản, một xanh một đỏ, v·a c·hạm kịch liệt trong không trung, tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.

“Hỏa Vũ Cuồng Phong!“

Hỏa Lực gầm lên, hắn vung tay, những đợt lửa từ trời rơi xuống như trận mưa lửa không ngừng nghỉ, muốn thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn.

Mộc Chiến khẽ cắn răng, ánh mắt tập trung, linh lực trong cơ thể dâng trào như dòng thác.

“Bão Vụ Lê Hoa!”

Hắn vung tay, Bão Vụ Lê Hoa được thi triển, những cánh hoa lê trắng ngần bừng lên trong bão tố, mang theo Mộc Chi Ý Cảnh và sức mạnh hủy diệt của Mộc hệ.

Đùng..

Bão tố cuốn lấy ngọn lửa đỏ của Hỏa Lực, nghiền nát từng mảng lửa lớn, đẩy lùi sức mạnh hỏa diễm.

Cả hai bên đều không nhượng bộ, linh lực từ hai thiên tài không ngừng bắn ra, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ và khủng kh·iếp.

Rầm..rầm..

Mỗi chiêu thức, mỗi đợt t·ấn c·ông đều mang theo sức mạnh khổng lồ, khiến không gian xung quanh rung chuyển dữ dội.

Thấy không ổn, Hoả Lực hai tay giơ cao, toàn thân như biến thành một ngọn núi lửa khổng lồ. Hỏa lực từ cơ thể hắn tuôn trào, ngọn lửa đỏ rực lan ra hàng trăm trượng xung quanh, tạo thành một biển lửa hừng hực thiêu đốt tất cả.

“Hỏa Vân Địa Hủy!”

Hắn quát to, toàn bộ hỏa lực trong người hắn bắn ra, hòa quyện cùng thiên địa, ngọn lửa đỏ rực như muốn nuốt chửng cả bầu trời và mặt đất.

Phừng..



Mộc Chiến lùi lại một chút, Phệ Sinh Mộc Diễm từ trong cơ thể hắn bừng lên, luồng hỏa diễm lục quang thi triển, vừa thôn phệ sinh cơ của đối thủ, vừa chuyển hóa thành linh khí tinh thuần nuôi dưỡng cơ thể.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Mộc Chiến khẽ thốt ra, tay vung lên trời cao. Từ trong đất đá, vô số dây leo và cành cây bất ngờ mọc lên, tất cả đều bừng sáng trong ngọn lửa xanh lấp lánh.

Những cành cây to lớn như những cột trụ khổng lồ chọc trời, từng chiếc lá mang theo sức mạnh hủy diệt lao tới cuốn lấy ngọn lửa đỏ của Hỏa Lực.

Vù vù..

Biển lửa đỏ của Hỏa Lực chạm vào ngọn lửa xanh của Mộc Chiến liền bị thôn phệ và chuyển hóa thành linh khí, dần dần yếu đi.

Hỏa Lực điên cuồng gầm thét, cố gắng điều khiển hỏa lực của mình, nhưng dường như ngọn lửa xanh bí ẩn này đang hấp thụ toàn bộ sức mạnh của hắn.

“Không thể nào!”

Hỏa Lực kinh hoàng, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một đối thủ có khả năng áp chế hỏa diễm của hắn đến mức này.

Hỏa Lực gầm lên, toàn thân hắn đỏ rực, giống như một cơn thịnh nộ của thần hỏa:

“Hỏa Vân Phần Thiên!”

Từ bàn tay hắn, một cột lửa khổng lồ bùng lên, nóng bỏng đến mức không khí xung quanh vặn vẹo, ngưng tụ thành một biển lửa khổng lồ trên không trung, bao phủ toàn bộ chiến trường. Áp lực từ biển lửa này mạnh mẽ đến nỗi đất đai dưới chân rung chuyển, cây cối hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Hỏa Vũ thấy Đại Huynh của mình chật vật, biết Mộc Chiến không dễ đối phó, hai tay nàng liền kết ấn, rồi một vệt sáng đỏ như máu từ tay hắn bắn ra, hình thành vô số ngọn giáo lửa rực rỡ trên không trung:

“Huyết Hỏa Liên Tiễn!”

Những ngọn giáo lửa ấy lao thẳng về phía Mộc Chiến, tốc độ nhanh như tia chớp, mang theo uy thế kinh hồn, chuẩn bị xuyên thủng tất cả mọi thứ cản đường.

Mộc Chiến không chút do dự, thân hình hắn chợt lóe lên.

Với Mê Tung Bộ, thân ảnh hắn tựa như bóng ma, di chuyển nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, né tránh những ngọn giáo lửa đang lao tới.

Nhưng do chỉ là Phàm cấp võ kỹ, Mộc Chiến không thể nào né hết tất cả giáo lửa được.

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Mộc Chiến đành âm trầm một tiếng, tay phải hắn giơ lên, linh khí tụ lại thành vô số chiếc lá bay lượn xung quanh, mỗi chiếc lá đều sắc bén tựa lưỡi kiếm. Lá xoay tròn trong không gian, mang theo sát khí lạnh lùng, bắn thẳng về phía những ngọn giáo lửa kia.

Đoàng..

Khi lá và giáo lửa v·a c·hạm, không gian nổ tung trong những ánh sáng đỏ rực và xanh biếc. Lửa và lá giao nhau, tạo nên những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, cả chiến trường chìm trong khói bụi và ánh sáng chói lòa.

Nhưng Hỏa Lực và Hỏa Vũ vẫn không ngừng lại, biết rằng chỉ có liên thủ toàn lực mới có thể đối phó với Mộc Chiến.

Hỏa Vũ vung tay, những mũi giáo lửa còn lại dồn hết về phía Mộc Chiến, còn Hỏa Lực lao lên, toàn thân bọc trong ngọn lửa đỏ, chuẩn bị t·ấn c·ông cận chiến.

Mộc Chiến mỉm cười lạnh lùng, hai tay kết ấn, từ lòng đất bỗng nhiên mọc lên vô số cây mộc to lớn.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Hắn hét lớn, những cành cây khổng lồ như bàn tay của một đại thụ thần kỳ vươn ra, chắn trước mặt hắn, đỡ lấy đợt t·ấn c·ông từ cả hai phía.



Các cành cây không chỉ mạnh mẽ, mà còn phát ra ánh sáng xanh lục, tự động chữa lành những v·ết t·hương do lửa gây ra, khiến Hỏa Lực và Hỏa Vũ bất lực trước tường phòng ngự tự nhiên này.

Tuy nhiên, Hỏa Lực đã đoán trước được tình thế. Gã nhếch môi cười, linh lực tụ lại nơi tay. Toàn thân hắn phát sáng rực rỡ, khí thế của gã tăng lên đáng sợ.

Hỏa Chi Ý Cảnh của hắn đạt đến đỉnh điểm, hòa quyện với linh lực để thi triển ra một võ kỹ mạnh mẽ:

“Thiên Hỏa Thần Trụ!”

Ngọn lửa từ tay Hỏa Lực tạo thành một cột lửa khổng lồ, xé toạc không trung và lao thẳng về phía Mộc Chiến.

Cảm nhận được sát khí cuồn cuộn từ đòn thế của Hỏa Lực, Mộc Chiến biết rằng hắn không thể né tránh hay phòng thủ thông thường.

Hắn khẽ nhắm mắt, hơi thở đều đặn, rồi đột ngột mở mắt ra, ánh sáng xanh trong mắt lóe lên mãnh liệt. Bằng một động tác dứt khoát, hắn vận chuyển linh lực đến cực hạn.

“Thương Mộc Trấn Uyên!”

Một cổ thụ cự đại xuất từ dưới lòng đất, bao phủ Mộc Chiến vào trong.

Rầm…

Thiên Hoả Thần Trụ đối đầu với Thương Mộc Trấn Uyên, hai chi đối nghịch gặp nhau, phát ra âm thanh rầm rầm như sấm dậy, làm rung chuyển cả không gian xung quanh.

Nhận thấy sự khó chơi vô cùng của Mộc Chiến, Hỏa Vũ nhanh chóng lao tới hỗ trợ Hoả Lực. Nàng không để mất thời gian, thi triển Hỏa Chi Ý Cảnh của mình, linh lực trong cơ thể bùng lên, ngọn lửa quanh nàng tỏa sáng chói lòa:

“Hỏa Vũ Phần Thiên Quyền!”

Một nắm đấm khổng lồ, hình thành từ hỏa khí, lao thẳng về phía Mộc Chiến.

Thấy Hỏa Vũ lao đến, Mộc Chiến khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt hắn trở nên lãnh đạm.

Toàn bộ ý cảnh và linh lực trong cơ thể đều được kích hoạt đến cực hạn, Mộc Chi Ý Cảnh Nhất Tầng bao phủ khắp không gian xung quanh hắn.

Cây cối nơi chiến trường cổ đại như nhận được tín hiệu, từng cành lá khẽ rung động, những chiếc lá mỏng manh bỗng tỏa sáng xanh biếc, hướng về phía Mộc Chiến như thần thánh triều bái.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Mộc Chiến không chút do dự, hắn giơ tay lên, hàng ngàn hàng vạn chiếc lá khổng lồ tách ra từ những cây cổ thụ xung quanh, tạo thành một biển mộc kiếm cuồn cuộn, đồng loạt cuốn lấy quyền phong của Hỏa Vũ.

Nắm đấm của Hỏa Vũ tuy mang theo hỏa ý cường đại, nhưng trước sức mạnh thiên nhiên vô tận, quyền lực ấy dần yếu đi. Từng tầng lá vây quanh, mỗi chiếc lá mang theo sức mạnh thiên nhiên, thôn phệ dần dần hỏa lực từ nắm đấm.

Hỏa Vũ cảm thấy lòng mình trĩu nặng, quyền thế của hắn dường như không đủ sức phá vỡ lớp phòng ngự tự nhiên này. Nàng quát lên:

“Không thể nào!”

Linh lực trong người nàng bị đốt cháy một cách điên cuồng, nhưng ngọn hỏa quyền ấy vẫn không thể xuyên qua biển lá của Mộc Chiến.

Hoả Vũ không làm gì được Mộc Chiến, Mộc Chiến cũng không làm gì được hai người bọn hắn.

Hoả Lực và Hoả Vũ đều không mạnh hơn Mộc Chiến, nhưng Hoả Chi Ý Cảnh lại khắc Mộc Chi Ý Cảnh của Mộc Chiến.

Mộc Chiến đánh ngang tay cả hai đã có thể là kinh người lắm rồi.

Thở dài một hơi, từ lúc đầu Mộc Chiến không muốn sử dụng, vì Huyền Cổ Chiến Trường rất nguy hiểm, hắn cần phải bảo tồn lực lượng một cách tốt nhất.

Nhưng Hoả Lực và Hoả Vũ mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều, không nghĩ đến thiên tài tứ phẩm thế lực, cũng có thể mạnh như vậy.



Không chần chờ, Mộc Chiến hét lớn:

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung”

Tám mươi chiếc lá trong thụ tâm hắn héo rũ dữ dội, một cỗ linh lực cường hãn lao ra, Phệ Sinh Mộc Diễm cháy rực trời.

“C·hết đi!!!” Mộc Chiền gầm giọng, sát ý điên cuồng đánh về phía Hoả Lực và Hoả Vũ.

Hoả Lực và Hoả Vũ giật mình kinh hãi, thấy hoả diễm rực trời lao đến, lập tức điều động linh lực và Hoả Chi Ý Cảnh đến mức cao nhất:

“Thiên Hoả Thần Trụ!!”

“Huyết Hoả Liên Tiễn!!”

Ầm…oành…

Xung đột về luồng khí kinh đào hải lãng, không gian như chấn động, bụi mịt mờ bay tung toé.

Bụi mờ tán đi, để lộ một thân ảnh bị cháy xém, thở hồng hộc nhìn vào khoảng không.

Phụt.

Mộc Chiến phun một ngụm máu tươi, xung kích vừa rồi gây chấn động thụ tâm của hắn, khiến thụ tâm của hắn có nhiều vết nứt.

Nhưng đối diện hắn, thân ảnh Hoả Lực và Hoả Vũ không còn nữa…

Phệ Sinh Mộc Diễm không đốt cháy được bọn họ, Mộc Chiến không thể nào hồi phục tám mươi chiếc lá được.

Nhưng Mộc Chiến thở phào..

Hai người bọn hắn rất mạnh, khắc chế Mộc Chi Ý Cảnh của Mộc Chiến.

Nếu không có Diệp Tàn Kỹ, chắc Mộc Chiến đã sớm bị thiêu cháy rồi.

Chợt, hắn liếc mắt qua mấy tên đệ tử Dung Huyết đứng quan chiến từ đầu đến giờ.

Bọn hắn giờ phút này như hồn phi phách tán, đứng như trời trồng nhìn vào khoảng không nơi hai thân ảnh Hoả Lực và Hoả Vũ biến mất..

Thần tượng của bọn hắn.. c·hết rồi…

Mộc Chiến không chần chừ, Phệ Sinh Mộc Diễm đánh mạnh lên người bọn hắn.

Dù chỉ còn năm mươi lăm chiếc lá, thực lực của hắn cũng ở Dung Huyết trung kì, không thể thua kém bọn hắn được.

Thêm bọn hắn đang bị ảnh hưởng tinh thần, không để ý đến hoả diễm lao đến.

Phừng phừng…

Hoả diễm thiêu cháy sinh cơ bọn hắn, biến thành linh lực cho Mộc Chiến. Dù không nhiều, nhưng cũng giúp hắn hồi phục được năm mươi chiếc lá.

Tạm thời khôi phục một chút thực lực, Mộc Chiến thở phào một chút, thu lấy những chiếc nhẫn trữ vật rồi lặng lẽ rời đi.

Nơi đây, chỉ còn vết tích của khổ chiến, mà không còn gì nữa…

Nhưng trước đó..

Thân ảnh Mộc Chiến loé lên đi một hướng khác..