Trong bóng tối dày đặc của khu rừng cổ xưa, một thiếu nữ mặc xiêm y màu lục đang thở hổn hển, chạy nhanh giữa những tán cây rậm rạp, hơi thở như bị nén lại bởi sự khẩn trương.
“Gràoooo..”
Phía sau nàng, tiếng gầm rú, rít lên của yêu thú vang vọng không ngừng.
Đàn yêu thú Tam giai phải năm, sáu con này đuổi theo nàng như những con sói đói, không ngừng thúc ép, sát khí cuồn cuộn phủ kín khắp không gian xung quanh.
Thiếu nữ có thể cảm nhận được từng luồng hắc ám quấn quanh, khiến nàng cảm thấy áp lực như ngàn cân đang đè nặng trên vai.
Đôi mắt thiếu nữ ánh lên vẻ lo lắng, nhưng trong lòng vẫn giữ được sự tỉnh táo. Nàng biết rằng, đối mặt với đàn yêu thú hung ác này, chỉ một chút lơ là cũng có thể khiến nàng m·ất m·ạng.
“Hộc..hộc..”
Cơ thể nàng đã dần kiệt sức sau khi phải liên tục né tránh và chiến đấu. Tuy nhiên, nàng không thể dừng lại.
“Gràoooo…”
Phía sau, một con cự lang Tam giai hậu kỳ to lớn đột nhiên lao tới, móng vuốt của nó như muốn xé nát không gian, bổ nhào về phía nàng.
Thiếu nữ cảnh giác, kịp thời quay người, vung kiếm chém ra một luồng băng lạnh.
“Phong Tuyết Liên Hoa!”
Nàng hét lên, kiếm quang băng giá tung ra như một đoá liên hoa trắng, đánh vào cơ thể cự lang. Tuy nhiên, con cự lang chỉ hơi khựng lại rồi tiếp tục lao tới, ánh mắt đỏ rực như lửa.
“Quá mạnh… ta không thể trụ lâu hơn được nữa!”
Thiếu nữ thầm nghĩ, môi nàng mím chặt lại, không dám ngừng bước.
Xung quanh nàng, càng lúc càng nhiều yêu thú Tam giai xuất hiện, bủa vây như muốn xé xác nàng thành từng mảnh.
Bầy yêu thú này không chỉ có tốc độ mà còn sức mạnh vượt trội tà ác làm tăng thêm sức mạnh của chúng.
Thiếu nữ ấy chính là Thanh Y của Băng Tuyết Các, lúc này nàng đang b·ị t·ruy s·át bởi rất nhiều yêu thú tam giai.
Mồ hôi rịn ra trên trán nàng, cơ thể nàng như rệu rã. Lần này, tình hình quá bất lợi.
“Phải tìm cách thoát khỏi đây!”
Nàng tự nhủ, nhưng trước khi nàng có thể nghĩ ra một kế hoạch, một con yêu thú khác đã vung đuôi t·ấn c·ông, đánh trúng nàng và khiến nàng văng xa, va mạnh vào một thân cây cổ thụ.
Trước mắt nàng, đàn yêu thú đang dần tiến tới, mỗi bước đi của chúng như dậm thẳng vào trái tim của nàng.
Nàng có thể thấy rõ ánh mắt đỏ rực của chúng, mang theo sự khát máu và hung tàn.
“Chẳng lẽ… hôm nay là ngày ta phải c·hết ở đây sao?”
Nàng nhìn đàn yêu thú đang dần tiến tới, lòng tràn đầy bất lực.
Kiếm trong tay nàng vẫn sáng lên một tia ánh sáng yếu ớt, nhưng nàng biết rằng mình đã không còn đủ sức lực để chiến đấu.
Ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một tiếng xé gió vang lên, rồi một cơn lốc mộc quang sáng rực bất ngờ lao tới từ xa, như thần thụ nghìn năm hiện diện trong gió bão.
Cơn lốc mộc quang này cuộn tròn, bao phủ lấy đàn yêu thú tam giai. Những tiếng rống giận dữ của yêu thú vang lên khắp không gian, nhưng rồi nhanh chóng bị dập tắt khi từng đạo mộc quang sắc bén như lưỡi kiếm xé toạc thân thể chúng.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Thanh Y, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ cơn bão mộc quang.
Đó chính là thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, áo bào của hắn phấp phới trong gió, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy kiên định. Đôi mắt hắn ánh lên sự quyết đoán, không chút do dự, tiến về phía đàn yêu thú Tam giai.
Mộc Chiến lặng lẽ tiến tới, giơ tay lên. Từ lòng đất, hàng loạt cự mộc trồi lên, chắn trước mặt hắn, tạo thành một bức tường phòng ngự kiên cố.
“Thương Mộc Trấn Uyên!”
Thương Mộc Trấn Uyên lại một lần nữa được triệu hồi, những cự mộc này không chỉ chặn đứng đòn t·ấn c·ông của yêu thú, mà còn hấp thu linh khí từ môi trường xung quanh, tạo nên một áp lực ngược lại, đẩy lùi đàn yêu thú Tam giai.
“Gràooooo…”
Đám yêu thú bị chặn lại, nhưng bọn nó vẫn gầm thét điên cuồng.
Trong khoảnh khắc, bầy yêu thú Tam giai lại lao tới như cuồng phong.
Sát khí dày đặc khiến không khí trở nên ngột ngạt, tựa như những luồng t·ử v·ong đã chực chờ.
Mộc Chiến đứng đó, giữa trời đất, mắt lạnh lẽo như băng, không hề dao động trước cảnh tượng kinh hoàng.
Đôi mắt hắn lóe lên tia sắc bén, cả người như hóa thành một lưỡi kiếm sẵn sàng chém đứt mọi thứ cản đường.
Rầm..
Khi Thương Mộc Trấn Uyên bị phá vỡ, một yêu thú đầu tiên xông tới, móng vuốt sắc bén của nó bổ thẳng về phía hắn.
“Thiên Mộc Lưu Quang!”
Mộc Chiến ngay lập tức nghiêng người tránh né, vung tay phát ra hàng trăm luồng mộc quang sáng rực.
Keng..
Kiếm mộc cắt ngang, như tia chớp xanh đen rạch nát bầu trời, chém thẳng vào thân con yêu thú.
Phụt..
Một tiếng rít chói tai vang lên, yêu thú b·ị c·hém làm đôi, máu bắn tung tóe khắp mặt đất.
“Gràoooooo..”
Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, hai con yêu thú khác đã lao tới từ hai bên, ánh mắt đỏ rực và điên cuồng.
Mộc Chiến thở sâu, linh lực trong cơ thể như biển cả cuộn trào. Hắn phất tay, hàng loạt tia mộc quang bắn ra từ lòng bàn tay, lao thẳng về phía những con yêu thú.
“Thiên Mộc Lưu Quang!”
Mộc quang như mưa bắn ra, hàng trăm tia sáng bay lượn khắp không trung, nhắm vào từng con yêu thú mà chém.
Một con yêu thú gầm lên đau đớn, khi từng mũi mộc quang xuyên thủng lớp da dày của nó, để lại những v·ết t·hương sâu hoắm.
Mộc Chiến không hề chậm lại, hắn chuyển mình, bàn tay vung lên triệu hồi những cự mộc từ lòng đất.
Những thân cây to lớn bùng lên, chắn trước mặt hắn như những bức tường kiên cố, chặn đứng đợt t·ấn c·ông tiếp theo của bầy yêu thú.
“Vạn Mộc Triều Bái!”
“Thương Mộc Trấn Uyên!”
Những thân cây không chỉ phòng ngự mà còn hấp thu linh khí từ xung quanh, khiến không gian trở nên nặng nề, áp lực dồn ngược lên kẻ thù.
“Gràoooooo..”
Đùng đùng đùng..
Yêu thú gầm lên, móng vuốt chúng điên cuồng đập vào cự mộc, nhưng mỗi lần chúng đánh trúng, cự mộc lại phát ra tiếng răng rắc như đang hồi phục.
Mộc Chiến núp sau những cây gỗ do Vạn Mộc Triều Bái và Thương Mộc Trấn Uyên tạo nên, hắn liên tục thúc đẩy linh lực để hồi phục trước những đòn t·ấn c·ông của những con yêu thú.
“Thiên Mộc Lưu Quang!”
Bên cạnh đó, hắn còn thi triển liên tục Thiên Mộc Lưu Quang, hàng trăm luồng mộc khí bắn ra, phản kích thẳng vào cơ thể yêu thú, khiến chúng rít lên đau đớn.
“Hộc..hộc..”
Vì phải thi triển nhiều võ kỹ, và đối đầu với nhiều yêu thú Tam giai thế này, Mộc Chiến có chút thở dốc, từng giọt mồ hôi chảy xuống trán Mộc Chiến, nhưng đôi mắt hắn không hề dao động.
Hắn biết rằng đối mặt với bầy yêu thú này không thể chỉ dựa vào phòng thủ.
Linh lực trong cơ thể cuộn trào, Mộc Chiến dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi tay, vận chuyển linh lực đến cực điểm.
“Thiên Mộc Lưu Quang!”
Hắn âm trầm, cả cơ thể bùng nổ mộc quang. Lần này không phải là từng tia sáng đơn lẻ, mà là hàng trăm, hàng ngàn đạo mộc quang bay ra từ cơ thể hắn, quét sạch toàn bộ không gian.
Phốc..phốc..
Những con yêu thú như bị nuốt chửng bởi biển mộc quang, thân thể chúng bị cắt nát, máu thịt văng tứ tung.
“Gràoooooo..”
Tiếng gào thét vang lên, từng con yêu thú ngã xuống, tắt thở trong cơn cuồng phong của mộc quang.
Nhưng ngay khi tưởng chừng như trận chiến đã kết thúc, Mộc Chiến đột ngột cảm nhận được một luồng sát khí khủng kh·iếp đang tiến tới từ phía sau.
Hắn quay lại, một con yêu thú to lớn, cao hơn hẳn những con khác, đang lao tới. Cặp mắt nó đỏ rực, tràn đầy hận thù, bộ lông đen tuyền của nó tỏa ra ánh sáng âm u, yêu khí ngùn ngụt bốc lên.
Mộc Chiến nhíu mày, hắn biết đây không phải là một con yêu thú Tam giai bình thường, là Tam giai hậu kì yêu thú.
Cơ thể hắn căng lên, chuẩn bị đối đầu. Nhưng trước khi con yêu thú có thể lao tới, Thanh Y đột ngột xuất hiện từ phía sau, thanh kiếm của nàng lóe lên một tia sáng băng giá, bổ thẳng vào đầu yêu thú.
“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”
Kiếm quang hàn khí như phong ba quét qua, đóng băng toàn bộ không gian xung quanh.
“Gràoooooo..”
Con yêu thú gầm lên, nhưng ngay khi Thanh Y t·ấn c·ông, nó liền xoay người, vung móng vuốt đập mạnh vào nàng.
Đùng..
Thanh Y lảo đảo, thân thể nàng b·ị đ·ánh văng đi, va mạnh vào một thân cây.
Mộc Chiến thấy vậy, không chút chần chờ, hắn lao tới, cả cơ thể hóa thành một luồng mộc quang, như một cơn gió mạnh thổi qua.
Những tia mộc quang trong tay hắn xoáy tròn, sắc bén và lạnh lẽo. Chỉ trong tích tắc, hắn đã xuất hiện trước mặt con yêu thú, mộc quang trong tay bùng nổ.
“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”
“Phệ Sinh Mộc Diễm!”
Tiếng hét của Mộc Chiến vang lên, một trăm chiếc lá trong Thụ Tâm héo rũ, rồi bất ngờ bùng nổ thành một cơn bão lửa mộc quang.
Phừng…
Lực lượng này quá khủng kh·iếp, đến mức khiến không gian xung quanh rung chuyển, mặt đất nứt toác.
Phừng..phừng..
Bão hoả diễm khổng lồ lao tới, thiêu cháy từng thớ thịt, sinh cơ con yêu thú.
“Gràoooooo…”
Tiếng gào thét đau đớn của nó vang lên, nhưng trong nháy mắt, cơ thể nó đã bị xé thành từng mảnh, máu thịt bay tứ tung.
“Hộc..hộc..”
Khi trận chiến kết thúc, Mộc Chiến đứng đó, hơi thở gấp gáp, cơ thể hắn dường như đã đạt tới giới hạn.
Nhưng đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh, thu hoạch từng viên yêu đan.
Xong, hắn quay lại nhìn Thanh Y, người vừa mới ngồi dậy dựa vào thân cây sau khi ăn một vồ của con yêu thú:
“Sư muội ổn chứ?”
Thanh Y gật đầu, nhưng ánh mắt nàng không rời khỏi bóng dáng Mộc Chiến. Từ lúc Mộc Chiến đến cứu nàng, tim nàng đập mạnh, nhịp đập vang dội trong lồng ngực, như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của thế gian.
Dù nàng có là Hoá Đan Cảnh tu sĩ, nhưng khoảnh khắc này, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ đang trải qua một cảm xúc mới mẻ, kỳ lạ mà chưa từng biết đến.
Xuân tình lần thứ nhất của thiếu nữ, có lẽ đã rung động rồi..
Nhưng khi nghe Mộc Chiến gọi nàng là sư muội, nàng bình tĩnh lại một chút, sau đó khoé miệng nàng giật giật một cái. Nàng lớn hơn hắn mấy tuổi đấy.
Aiz, thôi, ai bảo vị thiếu chủ này chiến lực mạnh hơn.
“Đa..tạ.. thiếu..chủ!” Thanh Y thều thào đáp, nàng gần như đã sức cùng lực kiệt rồi.
Mộc Chiến gật đầu, một bầy yêu thú Tam giai, còn có cả Tam giai hậu kì, nếu hắn đến chậm một chút, liền phải hoá kiếp cho vị sư muội này rồi!
Mộc Chiến nhìn Thanh Y, đôi mắt vẫn bình thản nhưng ẩn chứa chút lo lắng, khẽ hỏi:
“Sư muội, ngươi làm sao mà để bầy yêu thú Tam giai đuổi đến mức này?”
Thanh Y hơi nhíu mày, dường như còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi khi bị bầy yêu thú bao vây. Nàng hít sâu một hơi, rồi truyền âm cho Mộc Chiến:
“Ta đã tìm thấy một vùng đất kỳ lạ, nơi thiên địa linh khí dày đặc không thể tưởng. Nhưng khi ta vừa tiến sâu hơn để thăm dò, đột nhiên bầy yêu thú xuất hiện, chúng như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình nào đó… không giống hành vi thông thường của chúng.”
Nàng khẽ chau mày, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn, tiếp tục:
“Có vẻ như trong khu vực này tồn tại một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, hơn cả việc chỉ gặp yêu thú Tam giai. Ta chưa kịp tìm hiểu rõ thì đã bị chúng bao vây, đành phải bỏ chạy. May mắn gặp thiếu chủ, nếu không… có lẽ ta đã khó mà toàn mạng.”
Mộc Chiến thoáng suy tư, ánh mắt bình tĩnh quét qua không gian xung quanh, những dấu vết còn lại của trận chiến với yêu thú vẫn chưa tan biến.
Hắn nhìn Thanh Y, rồi khẽ đáp, giọng nói trầm mặc nhưng không kém phần nghiêm trọng:
“Có thể là một tàn tích cổ xưa, một bí cảnh chưa từng được phát hiện. Nhưng nếu đã đủ sức điều khiển được bầy yêu thú Tam giai này, thì chắc chắn nó không phải vật phàm.”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt như chìm vào dòng suy nghĩ:
“Có hai khả năng. Thứ nhất, đó là một cổ bảo vật mang tính áp chế hoặc khống chế yêu thú, có thể liên quan đến trận pháp cổ, hoặc một loại linh thú viễn cổ vẫn còn ẩn mình trong lòng đất.
Thứ hai, là một cấm địa nào đó của một tộc mạnh mẽ từng tồn tại từ thời đại huyền cổ, có thể là di tích của Nhân Yêu Đại Chiến. Nếu đúng là cấm địa của một tộc cổ, nơi đó chắc chắn sẽ tồn tại những cơ duyên lớn, nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn nguy cơ vô cùng lớn.”
Thanh Y nghe đến đây, sắc mặt càng trở nên trầm trọng. Việc mạo hiểm tìm kiếm cơ duyên trong vùng đất nguy hiểm không phải chuyện lạ trong giới tu tiên, nhưng nếu thứ nàng vô tình chạm phải lại liên quan đến một bí cảnh huyền cổ, thì sự nguy hiểm đã vượt xa những gì nàng tưởng tượng.
“Cổ bảo vật… hay tàn tích của một tộc cổ…” Nàng lẩm bẩm, ánh mắt như chìm vào dòng suy nghĩ.
Mộc Chiến nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu:
“Dù là gì đi nữa, chúng ta cũng phải cẩn thận. Nếu thực sự có bảo vật ở đó, chắc chắn sẽ có nhiều thế lực khác cũng nhận ra. Lần này, không chỉ yêu thú, mà cả những kẻ tu sĩ tham lam cũng sẽ đổ dồn về đây. Chúng ta không thể lơ là được.”
Hắn dừng lại một chút, đôi mắt bỗng lóe lên một tia sắc bén:
“Điều trước mắt là tìm hiểu kỹ về nguồn gốc sức mạnh này, nếu không sẽ khó mà đối phó.”
“Nhưng cứ là khôi phục thực lực trước đã rồi hãy tính!!”