Thần Thụ Chí Tôn

Chương 127: Trong Lòng Núi



Chương 127: Trong Lòng Núi

Hai người bọn hắn nhanh chóng lên đường, lướt qua những ngọn núi hùng vĩ, xuyên qua những rừng rậm rậm rạp.

Không gian nơi đây càng thêm nặng nề, từng đợt hàn khí và khí tức huyền cổ tràn ngập, như thể chôn giấu vô số bí mật u tối của quá khứ.

Rít..

Tiếng gió thổi rít qua từng tán lá, phảng phất đâu đó những tiếng gầm rú của yêu thú xa xăm, khiến không gian càng thêm phần áp lực.

Khi càng tiến sâu vào, địa hình bắt đầu thay đổi. Những dãy núi đá khổng lồ bỗng mọc lên như những bức tường thành che khuất lối đi, cây cỏ xung quanh dần trở nên khô héo, hoang tàn.

Từng dấu vết của trận chiến cổ đại, những mảnh vỡ của pháp bảo, và cả tàn tích của yêu thú khổng lồ lộ ra.

Đây là nơi mà dấu chân của thời gian đã lưu lại những trận đại chiến kinh thiên động địa giữa Nhân tộc và Yêu tộc thuở xưa.

….

Sau vài canh giờ di chuyển, trước mắt Mộc Chiến và Thanh Y hiện ra một khu vực hoang vu, ẩn khuất trong lòng núi.

Không gian nơi đây như bị bóp méo, không chỉ đơn thuần là một nơi hoang dã, mà cảm giác như có một loại lực lượng kỳ bí áp chế cả linh lực trong cơ thể.

Mộc Chiến có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt, linh khí nơi này không dễ dàng điều động như trước, tựa như có thứ gì đó phong bế năng lượng.

“Đây chính là nơi ta gặp bầy yêu thú truy đuổi…” Thanh Y khẽ lên tiếng, sắc mặt nàng không giấu được vẻ bất an.

“Ta cảm nhận được luồng khí tức tà ác từ sâu trong lòng đất.”

Mộc Chiến bước tới trước, ánh mắt nghiêm trọng. Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của một trận pháp cổ xưa đang bảo vệ một điều gì đó dưới lòng đất, trận pháp này có lẽ đã tồn tại hàng ngàn năm, thậm chí còn hơn thế.

Một luồng sát khí yếu ớt nhưng dai dẳng phảng phất qua từng hơi thở của đất trời, giống như mảnh tàn hồn của trận chiến Nhân Yêu thuở nào vẫn còn lẩn khuất.

“Chắc chắn nơi này cất giấu một bí mật lớn…” Mộc Chiến thì thầm, ánh mắt quét qua những dấu vết lạ lùng trên mặt đất. “Có khả năng là một loại cổ bảo vật, hoặc thậm chí là một yêu thú cổ đại đã thức tỉnh.”

“Chúng ta phải cẩn trọng, không biết thứ gì đang ẩn mình dưới đó…”



Không do dự, Mộc Chiến dùng linh lực truyền vào mặt đất để dò xét.

“Gràoooooo…”

Đột nhiên, một tiếng gầm rống chói tai vang lên từ sâu trong lòng đất, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.

Ầm ầm…

Từng cơn địa chấn lan tỏa khắp nơi, mặt đất như bị xé toạc ra, để lộ một hố sâu đen ngòm.

“Gràoooooo…”

Từ trong lòng đất, bầy yêu thú Tam giai bắt đầu trỗi dậy, lao ra từ hố sâu với cơn cuồng nộ không gì cản nổi.

Mộc Chiến nhìn chằm chằm vào đoàn yêu thú, rồi nhìn sang Thanh Y:

“Chuẩn bị, ta sẽ đánh mở đường!”

“Gràoooooo..”

Tiếng gầm gừ từ những con yêu thú vang vọng như sấm sét, làm rung chuyển cả mặt đất.

Chúng xô đẩy nhau, với ánh mắt điên cuồng, một phần vì cơn cuồng loạn của ánh sáng, một phần vì bản năng sinh tồn.

Đoàn yêu thú này không chỉ đông đảo mà còn mạnh mẽ, với bộ lông xù xì và móng vuốt sắc nhọn, nhìn chúng như những cơn sóng lửa đang dâng cao.

Mỗi tiếng gầm đều mang theo sự đe dọa, khiến cho những người tu sĩ xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng.

Những con yêu thú, với sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, lao về phía Mộc Chiến và Thanh Y, như những cơn sóng hung hãn, không để lại chỗ cho ai trốn chạy.

Mộc Chiến quan sát kỹ lại những con yêu thú có ngoại hình không hề giống nhau, mỗi con một màu sắc khác nhau, từ đỏ rực như lửa cho đến xanh thẫm như bầu trời.

Chúng mang những đặc điểm kỳ dị, với cơ thể to lớn và cơ bắp cuồn cuộn.

Một con yêu thú, với bộ lông đỏ như máu, dẫn đầu đoàn quân, gầm gừ đầy uy lực. Nó giống như một vị vua giữa đám đông, khiến những con khác phải nhường đường.



Mộc Chiến ngay lập tức nhận ra, đây không phải là những yêu thú bình thường. Giống như bọn nó đã bị cái gì là biến dị đi..

Mộc Chiến nhắm mắt lại, cảm nhận dòng linh khí quanh mình, để tìm ra cách ứng phó với tình thế này.

Hắn thả lỏng cơ thể, tập trung linh khí, và trong khoảnh khắc, hắn nhanh chóng hô lên:

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Hàng trăm đạo mộc quang sắc bén như kiếm khí xuất hiện, bay lượn trong không trung, chuẩn bị lao về phía đoàn yêu thú.

Cùng lúc đó, Thanh Y cũng không đứng im. Nàng rút kiếm ra, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ lưỡi kiếm.

“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”

Cảm nhận được khí thế của nàng, Mộc Chiến biết rằng họ sẽ cùng nhau tạo thành một cơn bão, quyết không để cho yêu thú chiếm ưu thế.

Vút v·út..

Những mũi kiếm ánh sáng bay v·út lên, như những tia chớp bùng nổ giữa bầu trời đen.

Phốc..phốc..

“Gràoooooo..”

Hàng loạt mũi kiếm ánh sáng xuyên thủng thân thể những yêu thú, tạo ra những tiếng kêu thảm thiết.

Yêu thú đầu đàn, con có bộ lông đỏ rực, nhảy vọt lên, t·ấn c·ông về phía Mộc Chiến. Nó lao tới với sức mạnh như núi đổ, tạo thành một cơn sóng cuồn cuộn.

Mộc Chiến không né tránh, mà chờ đợi thời cơ, vừa lúc con yêu thú tới gần, hắn trầm giọng:

“Thương Mộc Trấn Uyên!”



Một bức tường cự mộc bỗng xuất hiện, chắn giữa hắn và con yêu thú.

Rầm..

“Grừ..”

Con yêu thú va vào bức tường cự mộc, phát ra một tiếng gầm gừ đau đớn, bị đẩy lùi lại.

Nhưng ngay sau đó, những con yêu thú khác không chịu đứng yên, chúng lao đến t·ấn c·ông với một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Cả bầu không khí trở nên ngột ngạt, với những tiếng gầm gừ, tiếng t·ấn c·ông và tiếng ánh sáng xé không gian.

Thanh Y chiến đấu bên cạnh Mộc Chiến, nàng lướt qua những con yêu thú, lưỡi kiếm của nàng tỏa ra những luồng sáng lạnh lẽo, chém đứt mọi vật cản.

“Hộc..hộc..”

Tuy nhiên, chiến đấu lâu dài khiến Mộc Chiến và Thanh Y thở hổn hển, nhưng không ngừng lại.

“Mộc Tàn Hoả!”

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

Một cơn bão lửa lục quang lan tràn từ tay Mộc Chiến, vừa bảo vệ Thanh Y, vừa t·ấn c·ông đám yêu thú.

Dù Mộc Tàn Hoả chỉ là Hoàng cấp võ kỹ, nhưng mức độ quần công của nó hơn hẳn những võ kỹ khác.

Thêm nữa, có Thanh Y ở đây, Mộc Chiến không muốn sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm, không khéo lại lộ ra thì không hay.

“Gràoooooo…”

Yêu thú điên cuồng gào thét, nhưng thực lực bọn nó cao nhất cũng chỉ là Tam giai sơ kỳ mà thôi.

Ngay cả con đầu đàn cũng chỉ là Tam giai trung kỳ, chỉ là số lượng có chút đông nên Mộc Chiến với Thanh Y mới có chút chật vật khi đánh nhau với bọn hắn.

Với bản tính cẩn thận, Mộc Chiến thường sẽ lập tức rời đi khi cảm thấy số lượng đông đảo như thế này, nhưng, sau nhiều ngày giao chiến với đám yêu thú trong Huyền Cổ Chiến Trường, Mộc Chiến nhận ra, bọn hắn không hề có Ý Cảnh, chỉ có luồng khí tức tà ác nào đấy mà thôi.

Cũng bởi vì vậy, Mộc Chiến mới có thể dễ dàng lấy ít địch nhiều.

Chứ với số lượng như này mà thêm cả Ý Cảnh thì..

Thanh Y, chạy mau thôi! Hắc hắc..