Sau một canh giờ triền đấu ác liệt, Mộc Chiến và Thanh Y cuối cùng cũng đứng vững trước những yêu thú hung tợn.
Mồ hôi chảy dài trên thân cả hai người, nhất là Thanh Y, mồ hôi nhễ nhại làm y phục bó sát thân hình mềm mại có lồi có lõm của nàng.
Mộc Chiến cũng không khá hơn là mấy, liên tiếp sử dụng Diệp Tàn Kỹ, không có Phệ Sinh Mộc Diễm hút lấy sinh cơ của mấy con yêu thú, khiến cho mấy chiếc lá của hắn bị hao hụt linh khí mà không được bù đắp.
“Hộc..hộc..”
Thở hồng hộc, hai người chia nhau yêu đan từ đám yêu thú, sau đó riêng phần mình nghỉ ngơi.
Chừng hai canh giờ, Mộc Chiến và Thanh Y cảm thấy ổn hơn, liền nhìn về hướng lòng đất, nơi mà các con yêu thú ấy lao ra một cách điên cuồng.
Hai người bọn hắn, từng bước tiến sâu vào đất lòng đất, thấy một không gian u ám, nơi mà tà khí quẩn quanh như những làn sóng xô đẩy tâm hồn. Trong lòng mỗi người đều thấm đẫm nỗi lo âu, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
Bọn hắn đã chiến đấu rất vất vả rồi, nếu không biết những cái kia là thứ gì, quả thật là thật không cam lòng.
Đi nửa canh giờ, từ sâu trong lòng động, Mộc Chiến thấy một ánh sáng đỏ rực rỡ phát ra, như một ngọn lửa đang kêu gọi.
Bên dưới ánh sáng rực rỡ, một khối đá khổng lồ nổi bật lên, với những ký tự cổ xưa được khắc sâu, phản chiếu ánh sáng đỏ như một linh hồn đang sống. Mỗi ký tự như đang kêu gọi, mang trong mình sức mạnh hắc ám.
Khi cả hai tiến đến gần khối đá, cảm giác căng thẳng dâng lên mạnh mẽ.
Tà khí trong không gian như muốn kéo bọn hắn lại, khiến từng bước đi trở nên nặng nề hơn.
Mộc Chiến có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, sau đó hít một hơi thật sâu, bước chân của hắn vững vàng hơn.
Khi Mộc Chiến chạm vào viên thạch đỏ rực, bất ngờ, không gian xung quanh biến đổi, ánh sáng nhấp nháy rồi biến mất.
Vút..
Hắn như bị cuốn vào một cơn gió mạnh, và khi mọi thứ ổn định lại, Mộc Chiến nhận ra mình đã lạc vào một thế giới kỳ lạ.
Bầu không khí trong lành, ánh sáng mặt trời ấm áp tỏa ra từ những cây cổ thụ khổng lồ, những chiếc lá xanh biếc như đang mỉm cười.
Hắn đứng giữa một khu rừng tươi tốt, nơi mà hoa nở rực rỡ, chim hót líu lo, và tiếng cười vang vọng khắp nơi. Mọi thứ hoàn toàn trái ngược với không gian tối tăm và nặng nề mà hắn vừa rời bỏ.
Mộc Chiến không thể tin vào mắt mình. Hắn thấy những con người và yêu thú sống hòa thuận bên nhau.
Các tu sĩ với trang phục đơn giản nhưng đầy màu sắc đang cùng nhau tập luyện, họ phối hợp linh hoạt với các yêu thú, như thể họ đang dạy dỗ và học hỏi lẫn nhau.
Mỗi động tác của họ đều đẹp đẽ và uyển chuyển, phản ánh sự gắn kết sâu sắc giữa nhân và yêu.
Một nhóm trẻ con đang chơi đùa cùng với một con yêu thú nhỏ hình dáng giống như một chú hổ con với bộ lông vàng ánh kim.
“Đây… là đâu?” Mộc Chiến tự hỏi, lòng hắn dấy lên sự tò mò. Hắn đi dạo trong khu rừng, ngắm nhìn những con người và yêu thú tương tác với nhau một cách tự nhiên.
Một số người đang dùng pháp thuật để tưới nước cho cây cối, trong khi những yêu thú khác lại giúp họ thu hoạch hoa trái. Không khí tràn ngập tiếng cười và tiếng nói vui vẻ.
Khi Mộc Chiến cảm nhận được sự hòa hợp giữa nhân và yêu, bỗng nhiên, bầu không khí trong khu rừng trở nên nặng nề.
Những tiếng cười vui vẻ của trẻ con và tiếng chim hót líu lo bỗng im bặt, thay vào đó là những âm thanh ầm ĩ từ trên cao.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, và trước mắt hắn xuất hiện những sinh vật kỳ lạ, to lớn và hung dữ, với làn da màu đỏ sẫm như máu..
“Khặc khặc..”
Những sinh vật kia, với ánh mắt điên cuồng và nụ cười quái dị, đang bay lượn trên không trung như những bóng ma, phát ra những tiếng cười man dại, khiến không khí xung quanh nặng nề.
Bất ngờ, từ trên trời, những tia sáng đỏ bắn xuống như mưa, chiếu thẳng vào đám đông yêu thú và tu sĩ bên dưới.
Những sinh vật này sử dụng một loại tà thuật kỳ quái, khiến cho mọi người và yêu thú xung quanh bắt đầu mất kiểm soát.
“Aaaaa…”
Họ gào thét, lao vào nhau với sự điên cuồng, và khởi đầu một cuộc chiến mà không ai muốn.
Mộc Chiến muốn quát lên, nhưng tiếng nói của hắn đã bị lấn át bởi âm thanh của cuộc hỗn loạn.
Hắn thấy những yêu thú cắn xé nhau, những tu sĩ sử dụng pháp thuật t·ấn c·ông lẫn nhau, tất cả trong một cơn điên loạn không thể kiểm soát.
Hắn cảm nhận được sức mạnh tà ác đang lan tỏa trong không khí, chi phối tâm trí của mọi người.
Những yêu thú và tu sĩ, những người vừa mới sống hòa bình, giờ đây đang bị biến thành những chiến binh cuồng loạn.
“Aaaa…”
“Gràoooooo…”
Những tiếng thét gào của yêu thú hòa quyện với tiếng la hét của những tu sĩ, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn mà hắn không thể tác động vào.
Hắn chỉ có thể đứng đó, im lặng quan sát cuộc c·hiến t·ranh giữa nhân và yêu.
Thời gian như ngừng trôi khi hắn nhìn thấy những cơn sóng cuồng nộ của máu, nơi mà tình bạn và thù hận giao thoa, nơi mà mọi giá trị đều bị bẻ gãy.
Từng trận đánh dường như hiện lên trước mắt Mộc Chiến như một thước phim quay chậm.
Hắn thấy những Yêu Vương, những Vương giả nhân loại, những nhân vật lịch sử đã tham gia vào cuộc Huyền Cổ Chiến Trường.
Họ không còn là những người hùng mà hắn từng nghe nói, mà giờ đây là những kẻ tham chiến, những kẻ mang trong mình lòng thù hận sâu sắc.
Cảnh tượng của sự tàn sát, của máu chảy thành dòng, làm hắn cảm thấy chua chát trong lòng.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của tà khí xung quanh, như thể nó đang hút lấy linh hồn của những sinh vật ở đây.
Mỗi lần một yêu thú ngã xuống, một tu sĩ b·ị t·hương, thì tà khí lại dâng lên, lan tỏa ra khắp không gian, tạo ra một vòng xoáy tối tăm, nuốt chửng mọi thứ.
Những yêu thú với hình dáng khủng kh·iếp, được chế ngự bởi sức mạnh của tà khí, t·ấn c·ông điên cuồng vào những tu sĩ.
Ầm ầm..
Những đòn đánh mạnh mẽ, những chiêu thức huyền ảo được tung ra, tàn sát lẫn nhau không hề có một tia cảm xúc.
Bên dưới cái nhìn trầm lặng của Mộc Chiến, cuộc chiến diễn ra như một địa ngục. Những yêu thú gầm thét, những tu sĩ ra sức phản kháng, tất cả trong một cuộc hỗn loạn mà không có hồi kết.
Cảnh tượng bi thảm này là một phần của Huyền Cổ Chiến Trường, nơi mà quá khứ và hiện tại giao thoa, tạo ra một chuỗi sự kiện không thể thay đổi.
Mộc Chiến hiện tại cũng đã hiểu, đây là hình ảnh tại Huyền Cổ Chiến Trường từ thời cổ đại, mà hắn chỉ là người chứng kiến khung cảnh ấy, không thể tác động vào..