Khi cuộc chiến đi đến hồi kết, cũng là lúc Mộc Chiến trở về lại dưới lòng đất.
Bên cạnh hắn, Thanh Y ánh mắt vẫn hiện lên vẻ mơ hồ không thể tin được..
Đó là lịch sử của Huyền Cổ Chiến Trường, mà đây chính là Huyết Ảnh Thạch.
Có lẽ do mang vô tận sát khí và huyết dịch từ thời cổ đại, nó mới khiến cho nhiều yêu thú trở nên điên loạn như thế.
Thật không ngờ, Nhân Yêu đại chiến, lại là do những tên có hình thù kì quái ấy..
Mộc Chiến hít một hơi, chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.
Vì hắn cảm nhận được Huyết Ý Cảnh từ những tên sinh vật kỳ quái ấy, rất giống với những tên hắc y nhân đang hoành hành ở Thiên Võ Đại Lục này..
Bọn hắn..có mối liên quan gì sao..
Mộc Chiến âm trầm, nhưng hắn không có đầu mối gì cả..
Thu lấy Huyết Ảnh Thạch, Mộc Chiến và Thanh Y rời đi khỏi lòng đất, trong lòng ngổn ngang một chút.
Chắc Tuyết nhi nàng ấy sẽ biết được gì đó..
….
Còn năm ngày nữa là Huyền Cổ Chiến Trường liền kết thúc, Mộc Chiến và Thanh Y sau khi rời khỏi lòng đất muốn săn g·iết thêm yêu thú để giành thứ hạng tốt.
Thanh Y cũng từ đây nói chuyện nhiều hơn với Mộc Chiến, thấy hắn cũng có vẻ không quá lạnh lùng như nàng nghĩ.
Ánh mắt nàng khi nhìn về Mộc Chiến có chút là lạ, nhưng được nàng khéo léo giấu kín đi..
Ngày hôm nay cũng như bao ngày trong Huyền Cổ Chiến Trường, sau khi g·iết xong một con yêu thú cổ đại Tam giai, Thanh Y lên tiếng:
“Thiếu chủ, không biết Băng Tuyết Các chúng ta có thể giành được Minh Chủ không?”
Mộc Chiến nghe Thanh Y hỏi, bèn trầm ngâm:
“Ta không rõ, không biết mấy thiên tài Ngũ phẩm thế lực sẽ có thu hoạch như thế nào!”
Mộc Chiến vừa nói vừa nghĩ tới chiến lực cường hãn của Hoả Lực và Hoả Vũ, dù chỉ Tứ phẩm thế lực, nhưng không thể không nói, bọn hắn chiến lực rất mạnh.
Nếu Tứ phẩm thế lực đã như thế, thiên tài đến từ ngũ phẩm thế lực sẽ còn như thế nào đây.
“Dù thế nào ta vẫn tin vào thực lực của thiếu chủ a!”
Thanh Y hai mắt sáng lên nhìn Mộc Chiến nói, mấy ngày chiến đấu cùng với hắn, nàng hoàn toàn không nghi ngờ gì thực lực của Mộc Chiến.
Hắn thậm chí không sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm và Diệp Tàn Nộ Thương Khung, nhưng vẫn có thể dễ dàng đánh bại yêu thú Tam giai trung kì a.
Qua mười mấy ngày, thụ tâm của Mộc Chiến cũng đạt đến một trăm sáu mươi chiếc lá rồi, khoảng cách đột phá đến Hoá Đan Cảnh trung kì không còn xa nữa.
Khi hai người bọn hắn định tiếp tục, đột nhiên, một cột sáng rực rỡ từ nơi xa xa bỗng nhiên bùng lên, tỏa sáng rực rỡ đến mức xé toạc cả màn trời âm u của Huyền Cổ Chiến Trường.
Ánh sáng ấy tỏa ra như một dấu hiệu từ cõi thượng thiên, chiếu thẳng lên trời cao, xuyên qua từng tầng mây u tối.
Thanh Y ngạc nhiên, ánh mắt nàng sáng rực khi nhìn về phía cột sáng, cảm nhận được một nguồn sức mạnh thần bí:
“Chẳng lẽ… có bảo vật xuất thế!?!”
Mộc Chiến đứng bên cạnh, ánh mắt hắn lấp loé, có bảo vật? Thế thì..
“Đi thôi!” Mộc Chiến gật đầu, không cần phải suy nghĩ thêm.
Hai người nhanh chóng vận dụng thân pháp, Mê Tung Bộ của Mộc Chiến phát huy tối đa tốc độ, dẫn dắt Thanh Y bay như mũi tên lao về phía cột sáng.
Trên đường đi, cảnh vật trở nên hỗn loạn hơn. Yêu thú xung quanh bỗng nhiên trở nên dữ tợn hơn, như bị kích động bởi nguồn sức mạnh cổ xưa nào đó.
Dưới chân là những dãy núi đá vỡ vụn, mặt đất nứt toác ra, tựa như thiên địa đang biến đổi trước sức mạnh không thể khống chế của cột sáng kia.
Càng tiến lại gần, tiếng động càng vang dội, từng đợt khí tức cường đại xung quanh khiến Mộc Chiến và Thanh Y phải tập trung toàn bộ tinh thần, chuẩn bị cho bất cứ biến cố nào.
Cuối cùng, sau một quãng đường dài, cả hai dừng chân tại một khu vực rộng lớn, trước mắt họ là một cảnh tượng khiến họ có chút bất ngờ.
Tất cả thiên kiêu từ các đại môn phái, các thế lực khắp nơi đều đã tụ hội về đây.
Đằng xa là đệ tử của Thiên Bảo Các, dẫn đầu là Thạch Khải với đặc điểm rất dễ nhận biết là đại đao trên lưng cùng với Ngọc Tinh Hà tay luôn cầm một quyển phù chú.
Đối diện là đệ tử của Luyện Đan Sư Công Hội, Đan Hàn Phong dẫn đội, tay luôn hiện hữu một chiếc đan lô nho nhỏ.
Tần Dạ của Địa Minh Cốc, Đại Hoàng Tử của Sơn Vân Đế Quốc Sơn Tranh cũng đến.
Nhưng lại không thấy Phong Ly, Lạc Thanh Hà của Huyền Vân Tông đâu.
Còn Hoả Lực và Hoả Vũ của Hoả Vân Đế Quốc thì đả ngủm dưới tay Mộc Chiến, hiển nhiên là không có mặt ở đây rồi..
Các thế lực đứng thành từng nhóm, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác và tham vọng, nhìn chằm chằm vào trung tâm nơi cột sáng phát ra.
Ở đó, một tấm bia đá khổng lồ hiện lên giữa lòng đất, trên bề mặt bia khắc đầy những ký tự huyền bí, tựa như ngôn ngữ của các bậc thần thánh cổ đại.
Xung quanh tấm bia là những vầng hào quang sáng rực, không ngừng toát ra linh khí tinh thuần, mang theo hơi thở của thời đại cổ xưa.
Khi Mộc Chiến và Thanh Y đến, mọi người lập tức chú ý đến, ánh mắt càng thêm ngưng trọng một chút.
Cơ duyên, nếu thêm một thiếu chủ của ngũ phẩm thế lực, khó tranh giành hơn rất nhiều.
“Thật không ngờ, tất cả thiên kiêu đều có mặt ở đây…” Thanh Y kinh hô, ánh mắt nàng không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Mộc Chiến nhìn quanh, không để ý đến ánh mắt của mọi người, lập tức cùng Thanh Y tiến về phía đoàn người Băng Tuyết Các.
Băng Tuyết Các đám người thấy hai người bọn hắn đến, chắp tay:
“Thiếu chủ, Thanh Y sư tỷ/sư muội!”
Mộc Chiến chắp tay lại, hắn chỉ là lạnh lùng, trầm tính, chứ không phải khinh người. Những đệ tử Băng Tuyết Các này luôn lễ độ với hắn, hắn cũng không lãnh đạm làm gì.
Mộc Chiến quay sang hỏi Tô Dật Phong:
“Tô sư đệ, ngươi biết chuyện gì không?”
Tô Dật Phong giật giật miệng, nhìn thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi gọi mình sư đệ, hơi mất tự nhiên a.
“Thiếu chủ, có lẽ là một bảo vật, hoặc truyền thừa đại năng nào đấy! Chúng ta cũng chỉ mới đến, chưa nắm rõ tình hình lắm!”
Tô Dật Phong chắp tay đáp, mặc dù biết là Mộc Chiến nhỏ tuổi hơn, nhưng hắn là thiếu chủ, là người vượt qua tầng bảy Thí Luyện Tháp đấy.
Mộc Chiến gật đầu, ánh mắt hắn dừng lại ở tấm bia đá cổ xưa, linh lực hùng hậu từ đó tỏa ra khiến hắn cũng phải ngầm thừa nhận sự hấp dẫn.
“Hãy quan sát thêm một chút...” Mộc Chiến nhẹ giọng nói với đám đệ tử Băng Tuyết Các, đôi mắt sắc bén của hắn vẫn không rời khỏi cột sáng và tấm bia cổ.
Nhưng khi lời nói của Mộc Chiến còn chưa dứt, thì từ tấm bia đá đột nhiên phát ra một luồng khí vô hình, bao trùm cả không gian.
Tất cả các đệ tử có mặt đều đồng loạt ngưng thần cảnh giác. Ánh mắt bọn họ đổ dồn về phía trung tâm, nơi những ký tự cổ xưa bắt đầu phát sáng, từng nét chữ như sống động, nhảy múa trên bề mặt tấm bia.
Rồi đột ngột, từ tấm bia phát ra một tiếng động nhỏ, giống như cánh cửa mở ra.
Một cánh cổng lớn hiện lên giữa không trung, bên trong cổng là một vùng tối mờ mịt, khiến mọi thứ trở nên huyền ảo và khó đoán.
Khí tức từ cánh cổng đó tràn ra, mang theo sự cổ xưa và bí mật.
Một giọng nói vang lên từ đâu đó, không rõ từ ai hay từ vật gì, nhưng lại vang vọng trong lòng mỗi người có mặt tại đây:
“Truyền thừa động phủ, kẻ nào có duyên, là người hữu duyên!”
Không gian chìm trong tĩnh lặng, tất cả các thiên kiêu từ các môn phái lớn đồng loạt kinh hãi.
Truyền thừa của một cường giả thời viễn cổ!
Đây không chỉ đơn thuần là một cơ hội bình thường, mà là một cơ duyên vĩ đại có thể thay đổi số mệnh.
Ai cũng hiểu rõ, chỉ cần nhận được truyền thừa, sức mạnh sẽ gia tăng đến mức khó lường, đủ để nắm giữ vận mệnh của bản thân.
Nếu may mắn, có thể được bảo vật lục giai, thất giai, hoặc pháp quyết có thể tu luyện đến Hợp Thần Cảnh Vương giả thì…
Ánh mắt của các tu sĩ lấp lánh tham vọng, nhưng ai ở đây cũng đều biết, không có bữa ăn nào miễn phí.
Cơ duyên là đó, nhưng muốn lấy được, phải là người “có duyên” cơ.
Chắc chắn, sau cánh cửa kia có những thử thách không hề đơn giản, những cường giả viễn cổ thường để lại các khảo nghiệm tàn khốc, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Chúng ta cần cẩn trọng.” Mộc Chiến nói, giọng hắn trầm thấp:
“Chờ bọn hắn xem sao, không được loạn động! Bọn hắn không ngồi yên đâu!”
Tô Dật Phong, Thanh Y, Lý Băng Nghiêm và chúng đệ tử gật đầu, ánh mắt đều ngưng trọng nhìn về cánh cửa bí ẩn kia.
Ngay lúc đó, Tần Dạ của Địa Minh Cốc không chần chờ tiến lên trước.
Y không ngần ngại, vận dụng pháp lực, nhẹ nhàng bước vào cánh cổng trước sự kinh ngạc của mọi người.
Thấy vậy, từng người, từng người một từ các môn phái lớn khác cũng tiến vào, không kẻ nào muốn bỏ qua cơ hội.
Mộc Chiến và Băng Tuyết Các đám người nhìn nhau, không thể chần chừ thêm. Cuối cùng, bọn họ quyết định bước tới cánh cổng.
“Không biết sẽ là gì đây..” Mộc Chiến thì thầm.
….
Bước vào bên trong động phủ, không gian lập tức chuyển thành một thế giới khác, hoàn toàn khác biệt với sự u ám bên ngoài.
Động phủ này được thiết kế như một mê cung cổ xưa, trải dài với ba khu vực lớn, mỗi khu vực chứa đựng một loại truyền thừa riêng biệt.
Mộc Chiến lập tức cảm nhận được sự chấn động linh khí khi bước chân vào.
Khu vực đầu tiên được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp, thoảng nhẹ mùi dược hương thanh khiết, không khí dễ chịu đến lạ thường.
Phía trước là một thảo viên nhỏ, nơi cây cỏ dược liệu mọc san sát nhau, nhiều loài dược thảo quý hiếm mà tu sĩ mơ ước sở hữu.
Ngay giữa thảo viên là một bàn đá trơn nhẵn, trên đó có một chiếc lò luyện đan cổ đại tỏa ra khí tức của thời gian.
Lò luyện đan kia là Thanh Huyền Đan Đỉnh, cốt lõi của khu vực này, bất kỳ ai muốn nhận truyền thừa phải vượt qua thử thách kiểm tra về khả năng luyện đan và kiến thức dược thảo.
Ánh sáng linh động của các đan phương cổ đại lơ lửng như lời mời gọi, nhưng phía sau đó là những phép thử tinh thần mà chỉ kẻ có tâm kiên định mới có thể vượt qua.
Thanh Huyền Đan Đỉnh, Ngũ giai hạ phẩm pháp bảo.
Khu vực thứ hai là một không gian rộng lớn, mang màu sắc u ám và nguy hiểm. Nơi này được bao phủ bởi một biển lửa đỏ rực, nhiệt độ cao đến nỗi không khí dường như rung lên trước mắt.
Ở trung tâm của biển lửa, lơ lửng một viên ngọc màu đỏ đậm, tỏa ra luồng khí hỏa diễm mãnh liệt, tựa như trái tim của một ngọn núi lửa đang chờ bùng nổ. Đây chính là Huyết Hỏa Linh Châu.
Huyết Hoả Linh Châu không chỉ chứa đựng hỏa lực khủng kh·iếp mà còn mang theo linh hồn của một cự thần cổ đại, người nhận truyền thừa phải đối mặt với linh hồn đó để đoạt được sức mạnh khủng kh·iếp từ bảo vật này.
Đó không phải là một cuộc đấu thông thường, mà là sự chiến đấu giữa ý chí và linh hồn, ai thất bại sẽ bị nhấn chìm trong lửa thiêu của chính Huyết Hoả Linh Châu.
Huyết Hoả Linh Châu, là ngũ giai hạ phẩm pháp bảo.
Khu vực cuối cùng là nơi yên tĩnh nhất, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm không kém.
Ánh sáng kim loại lấp lánh rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo như đang bước vào một cung điện bằng vàng.
Tường và sàn đều được làm bằng những khối kim loại sáng bóng, phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cho không gian trở nên trang nghiêm và đầy quyền lực.
Giữa lòng cung điện ấy, một chiếc ngai vàng to lớn được làm bằng kim loại quý hiếm, lấp lánh như ánh mặt trời.
Phía trước ngai vàng là một bệ đá lớn, trên đó đặt một viên Kim Đế Tinh một viên ngọc phát ra hào quang lấp lánh, tỏa ra năng lượng kim hệ mạnh mẽ.
Viên ngọc này không chỉ là một bảo vật đơn thuần mà còn được coi như biểu tượng của quyền lực, có khả năng tăng cường linh lực của người sử dụng và nâng cao thực lực lên một cấp độ mới.
Kim Đế Tinh, là ngũ giai hạ phẩm pháp bảo.
Cả ba khu vực đều tỏa ra khí tức uy nghiêm, linh lực quỷ dị từ các món bảo vật và di sản truyền thừa.
Nhìn từ xa, Mộc Chiến có thể thấy lờ mờ bóng dáng của những thiên tài khác đang lần lượt xuất hiện, ánh mắt của bọn hắn dồn về phía ba khu vực truyền thừa, mỗi người đều mang theo khát khao và quyết tâm đoạt được thứ bọn hắn cần.