Thần Thụ Chí Tôn

Chương 134: Rời Khỏi



Chương 134: Rời Khỏi

Khi tất cả đệ tử ra hết các khu vực truyền thừa, liền bắt đầu lục đục rời đi khỏi hang động này.

Những thiên tài của các thế lực không đạt được bảo vật, chỉ mong muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, ở lại dễ bộc phát cơn tức lắm.

Mộc Chiến cũng không ở lại nơi này làm gì, liền dẫn theo đệ tử Băng Tuyết Các rời đi.

Nhìn thấy Thanh Y bực bội đi bên cạnh, hắn phì cười một chút.

Về Băng Tuyết Các đền bù một chút cho nàng thôi..

Đám người rời đi động phủ liền theo thế lực mình mà đi. Hiển nhiên, ở gần nhân loại nguy hiểm hơn cả yêu thú.

Bọn hắn không muốn đột nhiên bị đám đệ tử t·ruy s·át đâu.

Nhưng khi đi chưa được bao xa, một âm thanh trầm đục vọng lên:

“Huyền Cổ Chiến Trường đã kết thúc, các đệ tử chuẩn bị ra ngoài!”

Khi bầu trời trên Huyền Cổ Chiến Trường dần sáng rõ, những vầng sáng từ cánh cổng truyền tống lóe lên, từng nhóm đệ tử lần lượt bước ra, trở về từ cuộc thử thách sinh tử.

Các cường giả từ các thế lực đứng bên ngoài, ánh mắt sắc bén, đầy mong chờ và hi vọng nhìn chăm chú vào mỗi người, chờ đợi kết quả.

Đệ tử của các thế lực lớn lần lượt xuất hiện, thân thể mỏi mệt, quần áo rách nát nhưng tinh thần lại kiên định.

Các thế lực của họ liền tiến đến, hỏi han tình hình, mong rằng có người mang theo bảo vật hoặc tin tức lớn.

Dù biến hoá rất nhỏ, nhưng trên mặt của Thiên Kim Bảo loé ra một tia kinh hỉ chi sắc khi Thạch Khải đến.

Lúc này thì ai ngốc cũng biết, Thạch Khải là người đạt được Kim Đế Tinh. Có Kim Đế Tinh này trong tay, Thiên Kim Bảo thực lực có thể thăng tiến một bậc.

Mộc Chiến cùng đoàn đệ tử tiến về phía Băng Tuyết Các, nơi Công Tôn Tuyết và Hàn Mục trưởng lão đang đứng.



Công Tôn Tuyết thấy Mộc Chiến đi ra, ánh mặt băng lãnh của nàng loé ra tia dịu dàng, vội vàng truyền âm:

“Phu quân, ngươi không sao rồi..! Làm th·iếp lo muốn c·hết!”

Giọng nói đầy quan tâm của Công Tôn Tuyết vang lên bên tai của Mộc Chiến, khiến trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua.

“Ta cũng nhớ nàng! Lần này Huyền Cổ Chiến Trường có nhiều chuyện xảy ra, để về Các chúng ta hảo hảo ôn lại a… hắc hắc!” Mộc Chiến cũng đáp lại Công Tôn Tuyết, nhưng giọng điệu về sau hơi kì lạ một chút.

Công Tôn Tuyết hơi ửng nhẹ gò má, thầm mắng một tiếng phu quân lưu manh, nhưng sau đó cũng tập trung vào vấn đề chính.

Băng Tuyết Các đi mười người, trở về chỉ có tám người..

Mộc Chiến thấy trong đệ tử Băng Tuyết Các, Hoàng Minh, Đinh Hoa không có đi ra..

Nhưng không chỉ mỗi bọn họ, số lượng đệ tử đi ra, chỉ còn một nửa so với ban đầu đi vào Huyền Cổ Chiến Trường..

Qua thời gian dài chờ đợi, những thiên tài của Hỏa Vân Đế Quốc và Huyền Vân Tông vẫn chưa thấy xuất hiện.

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, các trưởng lão và đại nhân vật của hai thế lực này nhíu mày, lòng lo lắng.

“Làm sao vẫn chưa thấy người của chúng ta?”

Một vị chấp sự của Hỏa Vân Đế Quốc thì thầm, ánh mắt chứa đựng sự bất an.

“Chẳng lẽ có chuyện bất trắc? Không thể nào, Hỏa Vân Đế Quốc ta toàn những thiên kiêu kiệt xuất, sao lại không ai trở ra được?” Một đại diện khác nói thêm, giọng đầy vẻ bực tức xen lẫn lo âu.

Hoả Vân Đại Đế cũng âm trầm, không khí xung quanh hắn cũng dần trở nên nóng bức. Đại Hoàng Tử Hoả Lực và Nhị Công Chúa Hoả Vũ của hắn chưa hề đi ra..

Phía bên Huyền Vân Tông cũng không kém phần lo lắng. Một vị trưởng lão với mái tóc bạc trắng đứng sừng sững, khuôn mặt sắc lạnh nhưng đôi mắt chứa đựng một tia khẩn trương, không kiềm chế nổi sự căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào cánh cổng truyền tống.

“Đệ tử ta đâu? Tại sao vẫn chưa thấy?” Vị trưởng lão này trầm giọng hỏi.

Những thế lực khác bắt đầu bàn tán xôn xao. Đa phần các đệ tử thiên tài đã trở ra, nhưng hai thế lực lớn mạnh này vẫn không có dấu hiệu nào.



Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cánh cổng, chờ đợi bóng dáng quen thuộc của các đệ tử Hỏa Vân Đế Quốc và Huyền Vân Tông.

Thời gian cứ thế trôi qua, từng giây từng phút nặng nề như ngàn cân đè nặng lên bầu không khí. Không ít người bắt đầu nghi ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong Huyền Cổ Chiến Trường.

“Chẳng lẽ họ đã gặp phải sự cố gì?” Một đệ tử nhỏ giọng đoán.

“Nếu là thiên kiêu của Hỏa Vân Đế Quốc hay Huyền Vân Tông, không dễ gì thất bại như thế được,” một tu sĩ khác phản bác, nhưng trong lòng cũng tràn đầy bất an.

Đám người không ngừng dõi mắt nhìn về cánh cổng, nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng những đệ tử của hai thế lực này.

Mọi người đều ngầm hiểu rằng, nếu như không có đệ tử nào từ Hỏa Vân Đế Quốc hay Huyền Vân Tông trở ra, thì đó sẽ là tổn thất to lớn đối với cả hai thế lực này.

Bên phía Huyền Vân Tông, một vị trưởng lão khác chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng đôi môi mím chặt không giấu nổi sự bất an.

Hắn liếc nhìn những đệ tử đã ra trước đó, có chút do dự nhưng vẫn lên tiếng hỏi dò: “Các ngươi… có biết chuyện gì đã xảy ra với đệ tử của Huyền Vân Tông ta hay không?”

Những người vừa thoát ra từ Huyền Cổ Chiến Trường đều lắc đầu, không ai rõ, không ai dám chắc điều gì đã xảy ra bên trong.

Mọi ánh mắt tiếp tục hướng về phía cánh cổng truyền tống, nơi vẫn chưa có thêm bất kỳ dấu hiệu nào.

Trong lòng mọi người bỗng dấy lên một nỗi hoang mang. Liệu chăng một biến cố nào đó quá lớn đã diễn ra, mà ngay cả các thiên kiêu mạnh mẽ của Hỏa Vân Đế Quốc và Huyền Vân Tông cũng không thể thoát thân?

Không khí căng thẳng như tơ dây đã bị kéo căng quá mức, và chẳng mấy chốc không thể chịu nổi nữa.

Hỏa Vân Đại Đế, cuối cùng cũng không thể chờ đợi thêm. Ánh mắt hắn sắc bén như muốn xuyên thấu không gian, tay nắm chặt, toàn thân toát ra một luồng khí nóng bỏng khiến mặt đất xung quanh như muốn bốc hơi.

“Còn chưa ra sao?” – Hắn trầm giọng, nhưng tiếng nói vang dội như sấm rền, khiến những kẻ yếu hơn lập tức cảm thấy trái tim đập loạn.

Hỏa Vân Đại Đế đích thân xuất chinh là điều hiếm thấy, nhưng khi thiên kiêu của đế quốc chưa trở về, sự kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn.



Khí thế của Hỏa Vân Đại Đế như một ngọn núi lửa cuồng nộ chuẩn bị phun trào, chỉ cần một tia lửa là tất cả sẽ bị đốt thành tro.

“Hỏa Vân Đế Quốc của ta xuất chinh không phải để nhìn cảnh này! Các ngươi nói xem, rốt cuộc trong chiến trường có chuyện gì?!” Giọng hắn đầy vẻ tức giận và không chút kiêng nể, nhìn thẳng về phía những đệ tử đã trở ra, như muốn ép họ nói ra sự thật.

Thiên Kim Bảo hừ một tiếng, khí thế Nguyên Thần Cảnh sơ kì lan tràn ra, áp bức về phía Hoả Vân Đại Đế.

“Hoả Vân huynh bình tĩnh một chút, Huyền Cổ Chiến Trường nguy cơ tứ phía, lại rộng lớn vô biên, nếu như thiên tài của Hoả Vân Đế Quốc có biến cố gì, làm sao chắc rằng nó liên quan đến các đệ tử khác?!”

“Nhưng chờ rất lâu rồi, Lực nhi và Vũ nhi của ta vẫn chưa đi ra, ngươi nói ta làm sao bình tĩnh?!”

Hoả Vân Đại Đế cảm nhận được khí thế Nguyên Thần Cảnh của Thiên Kim Bảo, biết mình hơi xúc động một chút, nhưng sự tức giận vẫn không giảm xuống.

Bên phía Huyền Vân Tông thì âm trầm hơn, không mất bình tĩnh như Hoả Vân Đại Đế, Huyền Vân Tông Chủ khẽ thở dài:

“Nếu là số, chỉ đành cách nhận mệnh mà thôi!”

Huyền Vân Tông Chủ đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy thân ảnh của hai thiên tài bậc nhất của tông môn là Phong Ly và Lạc Thanh Hà, trong đó Phong Ly còn là đệ tử của hắn, thiếu chủ của Huyền Vân Tông, là người sẽ thay hắn tiếp quản Huyền Vân Tông sau này.

Nhưng giờ đây, lại không thấy thân ảnh Phong Ly đâu, nói không phiền muộn thì không phải không có, nhưng không có nổi khùng như Hoả Vân Đại Đế.

Cuối cùng, Huyền Cổ Chiến Trường khép lại, chi ít năm năm nữa, nó mới lại mở ra.

Lăng Vân Viện Trưởng lúc này đứng ra nói, ho nhẹ một tiếng:

“Được rồi, chư vị nén đau buồn! Nhưng cuộc tranh phong nào cũng đến hồi kết, cần phải tổng kết số lượng yêu đan mà các đệ tử thu hoạch sau Huyền Cổ Chiến Trường, để chọn ra thế lực nào sẽ làm Minh Chủ!!”

“Các đệ tử, hãy đưa nhẫn trữ vật ta xem xét!”

Nhẫn trữ vật này, không phải là nhẫn trữ vật riêng của cá nhân từng đệ tử, mà là được phát trước khi vào Huyền Cổ Chiến Trường.

Trong đó không có gì cả, dùng để chứa yêu đan làm thành quả cho cuộc tranh phong. Ngoài ra, để đảm bảo công bằng, các đệ tử trước khi vào Huyền Cổ Chiến Trường đều phải giao ra tất cả yêu đan có được, để không bị nhầm lẫn.

Các đệ tử của các thế lực nghe vậy, liền nhao nhao đưa nhẫn trữ vật lên cho Lăng Vân Viện Trưởng.

Bắt đầu từ Sơn Vân Đế Quốc, Sơn Tranh Đại Hoàng Tử thay mặt chúng đệ tử đưa nhẫn lên.

Lăng Vân Viện Trưởng nhận từng chiếc nhẫn trữ vật, sau đó nghiêm túc xem xét.

Lão được chọn làm người phụ trách trọng tài cho Thiên Võ Tranh Phong, dĩ nhiên sẽ không thiên vị cho bất cứ thế lực nào.