Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến gật đầu, sau đó nàng phất nhẹ tay một cái, Băng Vũ Thiên Duyên hiện ra, đưa Hàn Mục trưởng lão và các đệ tử lên, hướng Băng Tuyết Các phóng đi.
“Về thôi!”
Băng Vũ Thiên Duyên phá không bay đi, toát lên khí tức băng lãnh và thanh khiết, bay v·út giữa không trung, để lại một vệt sáng như ánh trăng rơi trên mặt hồ băng. Gió lớn gào thét xung quanh cũng bị áp chế bởi hàn khí thấu xương, khiến thiên địa như chìm vào một mảnh tĩnh mịch.
Trên phi thuyền, Công Tôn Tuyết ngồi uy nghi, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn ẩn chứa nét ôn hòa, mái tóc dài màu đen phất phơ trong gió. Nàng đưa ánh mắt liếc nhìn Hàn Mục trưởng lão cùng các đệ tử phía sau, giọng nói như ngọc rơi:
“Hàn Mục trưởng lão, ngươi đã làm rất tốt!”
Xong, nàng đảo mắt về phía các đệ tử:
“Các ngươi cũng đã làm rất tốt. Nhưng ta không muốn vì thành tích này mà làm các ngươi tự mãn! Hy vọng các ngươi trở về sẽ chuyên tâm tu luyện, không phụ lòng các vị trưởng bối.”
Hàn Mục trưởng lão cung kính cúi đầu:
“Tuân mệnh Các chủ!”
Phía sau, các đệ tử của Băng Tuyết Các đồng loạt cúi đầu, ánh mắt nể phục, không dám thốt ra lời nào, bởi Công Tôn Tuyết chính là vị Các chủ mà họ ngưỡng vọng.
“Được, nghỉ ngơi đi!” Lời vừa dứt, thân ảnh nàng lập tức biến mất như một trận băng phong thoáng qua.
Trước khi đi, nàng còn dịu dàng truyền âm cho Mộc Chiến:
“Phu quân ở lại với mọi người nhé, nơi này không tiện..”
Mộc Chiến nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng lại cười khổ:
“Ta hiểu mà.. Nàng xem ta là thứ gì vậy a..”
….
Tại một nơi nào đó nằm sâu trong lòng đất, được xây dựng như một pháo đài ẩn mình dưới lòng núi.
Không gian bên trong u tối, ánh sáng chỉ phát ra từ những viên đá phát quang xanh lục, tạo nên một bầu không khí âm u và đầy khí tức tà ác.
Các bức tường được tạo thành từ đá cuội và những tấm gỗ cũ kỹ, ẩm ướt, thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ giọt từ những mạch nước ngầm, tạo ra âm thanh rì rào như những lời thì thầm của những linh hồn bị giam cầm.
Tại một căn phòng rộng lớn, giữa những cây cột đá khổng lồ, năm thân ảnh hắc y nhân đang tụ tập quanh một chiếc bàn tròn lớn bằng đá.
Những chiếc mặt nạ họ đeo che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng và sắc sảo, mang theo vẻ nghiêm nghị. Không khí ngột ngạt như chứa đựng những ý đồ mờ ám, những kế hoạch đen tối đang được thảo luận.
Trên chiếc bàn đá được chạm khắc những biểu tượng kỳ bí, lấp lánh trong ánh sáng xanh lục, có những bản đồ, tài liệu cùng những biểu tượng kỳ bí được trải rộng, cho thấy những địa điểm chiến lược mà bọn chúng nhắm tới.
Ánh sáng từ những viên đá phát quang phản chiếu lên những biểu tượng, khiến chúng trở nên sống động hơn, như thể đang nhắc nhở về những âm mưu sắp diễn ra.
Không khí xung quanh dường như đặc quánh lại, làm cho mọi âm thanh trở nên ngưng đọng, tạo nên sự căng thẳng đầy mơ hồ.
Một trong số năm hắc y nhân, với giọng nói trầm thấp, gằn giọng từng từ nói: “Băng Tuyết Các đã trở thành Minh Chủ!”
Nếu như Công Tôn Tuyết ở đây, nghe giọng này, nàng liền nghe ra được đây là tên của Ma Ý Nhân Bán Nguyên Thần lần trước tập kích nàng.
Nhưng giờ đây, khí tức trên người hắn lại là Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, dĩ nhiên là hắn đã đột phá thành công rồi.
“Đã xác định?!” Một tên hắc y nhân ngồi ở vị trí đầu, xung quanh toả ra một luồng khí âm u đen tối đến đáng sợ.
Hắn là kẻ tinh thông Ám Ý Cảnh, thực lực cường hãn nhất lên đến Nguyên Thần Cảnh hậu kỳ.
“Đã xác định, tiểu tử ấy là thiếu chủ của Băng Tuyết Các, trên người mang một loại hoả diễm đặc biệt màu xanh lục!!”
Huyết Ý Nhân lên tiếng, sau đợt tập kích ấy, hắn có thể khẳng định, Mộc Chiến chính là có dị thuộc tính.
“Nhưng bây giờ Công Tôn Tuyết đã trở thành Minh Chủ, nếu t·ấn c·ông Băng Tuyết Các, có ổn hay không?!”
Độc Ý Nhân âm u lên tiếng, hiển nhiên bọn hắn đã lên kế hoạch t·ấn c·ông Băng Tuyết Các sau khi xác định thực lực của Công Tôn Tuyết.
Nhưng không ngờ, nàng lại có thể trở thành Minh Chủ của Thiên Võ Đại Lục.
“Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ làm ăn kiểu gì thế, không ngờ lại để cho ả ta trở thành Minh Chủ?!” Độc Ý Nhân quát lạnh về phía người đứng sau lưng Ám Ý Nhân, chính là tên Lão Đại.
Lão Đại lắc đầu: “Đại nhân, ta không rõ, bọn hắn tính tình cẩn trọng, làm việc thường không sơ suất, phải chăng đã có nhân tố nào đó phá đám?!”
Độc Ý Nhân hừ lạnh: “Hừ, hay cho tên bọn hắn ấy! Có chút việc cũng làm không xong!”
Ám Ý Nhân lên tiếng: “Được rồi, chuyện này ba người bọn hắn cũng không đi đến Huyền Cổ Chiến Trường, bọn hắn muốn tác động cũng không được..!”
“Vậy giờ thì sao? Hay là lộ ra tin tiểu tử ấy cho Thiên Võ Đại Lục, để bọn hắn cũng ngấp nghé?!” Huyết Ý Nhân ngồi trong đám người u lãnh một tiếng.
“Ngươi nghĩ mấy lão già Nguyên Thần Cảnh ấy ngu ngốc sao?! Cho dù có tin là thật, dị thuộc tính lúc đấy cũng không đến lượt chúng ta!”
Một tên hắc y nhân ngồi trầm lặng từ đầu đến giờ lên tiếng, lời nói hắn u lãnh như từ dưới địa ngục.
Hắn là kẻ tinh thông Tử Vong Ý Cảnh, thực lực Nguyên Thần Cảnh trung kì.
“Vậy thì làm sao đây, chẳng lẽ để tên tiểu tử kia nhảy nhót như thế ?!?” Độc Ý Nhân lên tiếng.
“Không vội! Cứ làm theo kế hoạch đã, phía trên trách xuống chúng ta không đỡ nổi đâu! Mộc Chiến tiểu tử ấy, cứ để tạm đấy đã!”
Ám Ý Nhân lên tiếng, dù sao bọn hắn còn có kế hoạch của bọn hắn, không thể vì Mộc Chiến mà làm hỏng đại thế được.
Nghe đến phía trên, bốn hắc y nhân ngồi xung quanh đều biến sắc mặt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi chi sắc.
Có vẻ như, “phía trên” đối với bọn hắn là một cụm từ gì đó rất đáng sợ.
“Bắt đầu kế hoạch đi!”
Nghe Ám Ý Nhân nói vậy, đám người còn lại gật đầu đồng ý, đôi mắt họ lóe lên ánh sáng tà ác, thể hiện sự đồng thuận và quyết tâm.
Cuộc hội nghị tiếp tục diễn ra, những âm thanh của sự thảo luận và những m·ưu đ·ồ hắc ám hòa quyện với nhau, tạo nên một bầu không khí căng thẳng.
Những hắc y nhân càng thêm vững tin rằng, với sự chuẩn bị tỉ mỉ và những quân cờ trong tay, bọn hắn chắc chắn có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Có lẽ, Thiên Võ Đại Lục sắp không yên bình rồi…
….
Mộc Chiến và đám người Băng Tuyết Các hiển nhiên chưa biết được những tên hắc y nhân đang có những âm mưu gì đó hướng đến Thiên Võ Đại Lục.
Trên Băng Vũ Thiên Duyên, tất cả đệ tử đều vây xung quanh Mộc Chiến, tò mò về thực lực của hắn.
“Thiếu chủ, ngươi thật lợi hại a, không nghĩ ngươi vậy mà đệ nhất tuổi trẻ Thiên Võ Đại Lục!!”
“Ngươi làm sao mà tiêu diệt được tận chín trăm con tam giai yêu thú vậy thiếu chủ?!”
“Thiếu chủ, ngươi rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu..”
Mộc Chiến chỉ nhếch miệng một chút, cũng không tự hào hay quá vui vẻ gì.
Hắn là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, lại còn phải hào hứng khi đạt được thắng lợi khi tranh phong với thế hệ tuổi trẻ ở Thiên Võ Đại Lục sao.
À..
“Ngươi nói thế không đúng, ta nào phải đệ nhất nhân tuổi trẻ ở Thiên Võ Đại Lục!”
“Ngươi quên Tuyết.. Sư phụ ta rồi sao?!”
Mộc Chiến định gọi Tuyết nhi một phát liền giật mình một cái, suýt nữa thì hớ rồi.
Nhưng nghĩ nghĩ lại, bây giờ ở Thiên Võ Đại Lục, hắn là đệ nhất nhân sau Công Tôn Tuyết, ai có hợp với nàng hơn hắn chứ?
Mộc Chiến cười trong lòng một chút, rất nhanh thôi, hắn sẽ nâng cao thực lực, đường đường chính chính cưới nàng ấy về, chân chính được làm lão công của nàng.
Tô Dật Phong than thở:
“Có ai dám so sánh với Các chủ kia chứ.. Thiếu chủ có điều không biết, Các chủ từng là đại sư tỷ của chúng ta đấy..”
Lý Băng Nghiêm gật đầu:
“Đúng vậy, Các chủ gia nhập vào Băng Tuyết Các chỉ sớm hơn chúng ta vài năm mà thôi, nhưng chiếc lực của Các Chủ đã trấn áp hết tất cả chúng ta..”
Thanh Y hôm nay có chút trầm lặng, nếu nói ai là người có mối quan hệ thân thiết nhất với Công Tôn Tuyết thì không thể tránh khỏi nàng được.
Nàng với Công Tôn Tuyết đều là nữ nhân, lại còn là đồng môn với nhau nên hai người thậm chí còn xem nhau như tỷ muội ruột thịt, tình cảm của bọn họ rất sâu sắc.
Chỉ là, từ sau khi tiền nhiệm Các chủ mất đi, Công Tôn Tuyết như khép mình lại, cũng ít đi tiếp xúc với nàng.
Nhưng tình cảm mà hai người dành cho nhau vẫn không có gì sứt mẻ, Công Tôn Tuyết vẫn thỉnh thoảng lén lút cho nàng tài nguyên để tu luyện, nhờ vậy mà nàng có thể dễ dàng đột phá Hoá Đan Cảnh sớm hơn các sư huynh như Tô Dật Phong hay Lý Băng Nghiêm.
Nhưng lúc này, khi chủ đề nhắc đến Công Tôn Tuyết, nàng lại có chút im lặng. Dù sắc mặt nàng vẫn bình thường, nhưng sâu trong đôi mắt có chút u buồn.
Đôi mắt ấy thỉnh thoảng lơ đãng nhìn về Mộc Chiến, thì nét buồn trong đó càng dâng lên nhiều phần.
Mộc Chiến ưu tú như vậy, nàng có phần nào xứng đáng với hắn a..
Mộc Chiến không biết tâm tư của Thanh Y, hắn cũng cố gắng hoà nhập với mấy đệ tử của Băng Tuyết Các.
Cuộc trò chuyện cũng kéo dài tầm một canh giờ, mọi người ai cũng rời đi để về phòng nghỉ ngơi.
Dù sao, ai cũng mệt mỏi sau một tháng vất vả trong Huyền Cổ Chiến Trường rồi.
Mộc Chiến tất nhiên là về phòng của hắn, mà không phải phòng của Công Tôn Tuyết..