Thần Thụ Chí Tôn

Chương 139: Hắc Thạch Kỳ Dị



Chương 139: Hắc Thạch Kỳ Dị

Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết sau chuỗi ngày ân ân ái ái, cuối cùng cũng tách nhau ra.

Mộc Chiến cầm tay nàng, đưa Huyết Ảnh Thạch hắn nhặt được dưới lòng đất bí ẩn kia, nói:

“Tuyết nhi, nàng xem đây là gì?”

Công Tôn Tuyết bán tín bán nghi một chút, liền chạm vào Huyết Ảnh Thạch.

Sau một lúc, nàng mở mắt ra, thần sắc đỡ hơn Thanh Y một chút.

Nàng là cường giả Nguyên Thần Cảnh, tâm cảnh đương nhiên Thanh Y Hoá Đan Cảnh không so sánh được rồi.

“Không thể tin được trong quá khứ lại từng xảy ra chuyện như thế..!” Công Tôn Tuyết thì thào một chút..

Mộc Chiến gật đầu, hắn lúc đầu nghe chỉ đơn giản là nghĩ Nhân Yêu hai tộc không hoà hợp mới xảy ra đại chiến, nên hắn không quan tâm lắm.

Nào ngờ, không phải hai bên bất động, mà do những sinh vật kỳ quái ấy thi triển Huyết Ý Cảnh khiến các yêu thú và nhân loại trở nên điên loạn cắn g·iết lẫn nhau.

“Tuyết nhi, ta nghĩ chuyện này..” Mộc Chiến nói một chút những suy đoán của hắn mà hắn đã thôi diễn ra khi đánh nhau với Hoả Lực và Hoả Vũ của Hoả Vân Đế Quốc.

Công Tôn Tuyết nghe xong cũng kinh ngạc nhìn phía Mộc Chiến, không ngờ lý do Hoả Vân Đế Quốc lại không thể trở về được là do chính hắn.

Nàng nói:

“Không ngờ phu quân tâm ngoan thủ lạt vậy, Hoả Vũ ấy cũng được xem là một mỹ nhân mà..”

Mộc Chiến trầm ngâm, lắc đầu:

“Nữ nhân mà có thể uy h·iếp đến ta, ta cũng g·iết!”

Công Tôn Tuyết gật nhẹ đầu, việc Mộc Chiến nói nàng tinh tường hậu quả nghiêm trọng khi thả Hoả Vũ rời đi, không chỉ mỗi hắn mà cho cả Băng Tuyết Các nữa.

Cũng may, bọn hắn cũng đ·ã c·hết hết, ngoài trừ mấy trưởng lão thì không ai biết được Mộc Chiến chính là thiếu chủ Băng Tuyết Các, với lại hiện tại Băng Tuyết Các cũng đã đạt được vị trí Minh Chủ, không dễ để uy h·iếp Băng Tuyết Các.

Nhưng, Mộc Chiến sau một hồi trầm ngâm, nói với nàng những suy ngẫm và hành động bất thường của ba tên hắc y nhân đã tập kích Công Tôn Tuyết:

“Tuyết nhi, nếu thấy không được thì hãy để ta đi, ta không muốn liên luỵ mọi người trong Băng Tuyết Các..”

Dù Công Tôn Tuyết đã trở thành Minh Chủ, nhưng nếu Mộc Chiến vẫn còn ở trong Băng Tuyết Các, Băng Tuyết Các chắc chắn sẽ không yên bình.



Nếu bình thường thì không ai đánh đến đầu sỏ của Liên Minh, nhưng giờ Băng Tuyết Các có Mộc Chiến thì mang ý nghĩa khác hẳn..

Dị Thuộc Tính đủ sức khiến mọi cường giả điên cuồng thèm khát..

Công Tôn Tuyết hiểu ý hắn, trong lòng nàng xoắn xuýt, nàng là đưa Mộc Chiến về, muốn bảo vệ hắn. Nhưng không ngờ, Mộc Chiến mới là mục tiêu mà đám người kia hướng tới mà không phải là nàng.

Một bên là Mộc Chiến, một bên là Băng Tuyết Các..

“Th·iếp đương nhiên sẽ không bỏ rơi chàng, cũng sẽ không bỏ rơi Băng Tuyết Các!”

Công Tôn Tuyết chắc giọng tuyên bố, Mộc Chiến là người nàng yêu, không thể nhìn hắn trong nguy hiểm. Nhưng nàng vẫn là Các chủ của Băng Tuyết Các, không thể bỏ rơi Các mà đi được…

“Huống hồ, phu quân chàng thật sự nghĩ, nếu như chàng đi, bọn hắn sẽ không hướng đến Băng Tuyết Các mà t·ấn c·ông sao?!”

Mộc Chiến nghe nàng nói vậy, cũng trầm ngâm. Căn bản là không biết bọn hắn làm gì ở Thiên Võ Đại Lục, nhưng chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành.

Muốn để kế hoạch có thể tốt đẹp xảy ra, chắc chắn sẽ có sự xung đột giữa các những thế lực cự đầu như Băng Tuyết Các, Thiên Bảo Các, Luyện Đan Sư Công Hội,.. thậm chí đến mức ngươi c·hết ta sống.

Vậy Mộc Chiến hắn lại có ý nghĩa gì trong cuộc chiến chắc chắn sẽ xảy ra này?

Không, không có ý nghĩa gì, hắn cũng chỉ là một món kèm theo mà thôi…

Mộc Chiến hít một hơi, ai nói hắn quá yếu cơ chứ. Dù có là đệ nhất thiên tài tuổi trẻ Thiên Võ Đại Lục, đứng trước Nguyên Thần Cảnh cường giả, hắn chạy cũng không kịp a.

“Ta đã hiểu, Tuyết nhi! Đúng như nàng nói, dù không có ta, bọn hắn vẫn sẽ đánh đến Băng Tuyết Các mà thôi!”

“Nhưng thật sự, không biết bọn hắn đang định làm cái gì!”

Mộc Chiến âm trầm nói, hắn thật không thể đoán được ra âm mưu bọn hắn thực hiện là gì..

”Mặc kệ, chúng ta bây giờ là phải tăng cao thực lực!” Công Tôn Tuyết vuốt ve mặt của Mộc Chiến.

Mộc Chiến nắm tay nàng khẽ gật đầu, sau đó phất nhẹ tay, hiện ra Thanh Huyền Đan Đỉnh và Quả Cầu Đan Phương mà hắn lấy được trong Thanh Huyền Đan Đỉnh khu vực.

“Khà khà, Tuyết nhi nàng đoán xem, đây là gì..?” Mộc Chiến cười nói.

Công Tôn Tuyết cầm lấy hai bảo vật, quan sát một chút, sau đó kinh ngạc:



“Phu quân lấy những bảo vật ngũ giai hạ phẩm này ở …!”

Mộc Chiến gật đầu, cũng không giấu gì nàng, hắn nói ra cũng thuận tiện nhờ nàng một chút việc thu thập giùm hắn dược thảo để có thể rèn luyện luyện đan.

“Còn đây là Vô Ảnh Huyễn Bộ, Huyền cấp thượng phẩm võ kỹ, nàng cầm lấy bổ sung vào Võ Kỹ Các đi!” Mộc Chiến đưa Vô Ảnh Huyễn Bộ cho Công Tôn Tuyết.

Võ kỹ Huyền cấp, mặc dù khó học hơn nhiều so với Hoàng cấp, nhưng làm sao làm khó được Mộc Chiến. Chỉ cần một ngày ở trên Băng Vũ Thiên Duyên, hắn đã hoàn tất học xong.

Võ kỹ Huyền cấp thì Võ Kỹ Các không thiếu, nhưng thân pháp thượng phẩm thì không có, cho nên cái bổ sung này của Mộc Chiến là rất cần thiết.

“Phu quân đã học xong nó rồi sao?” Công Tôn Tuyết hỏi thăm, nàng biết Mộc Chiến mới nhận võ kỹ này, nhưng nếu hắn đưa cho nàng thì chỉ có nghĩa là hắn đã học xong.

Mộc Chiến gật đầu, sau đó: “Nếu được, nàng hãy cho tất cả đệ tử học! Có lẽ đại chiến sắp tới, thân pháp này giúp nàng và mọi người nâng cao một phần thực lực!”

Công Tôn Tuyết cảm động, Mộc Chiến không chỉ nghĩ cho mỗi nàng mà còn nghĩ cho cả Băng Tuyết Các.

Băng Tuyết Các trước khi nàng đột phá Nguyên Thần Cảnh, cũng chỉ là tứ phẩm thế lực mà thôi.

Băng Tuyết Kiếm Hồn, Địa cấp hạ phẩm là võ kỹ cao cấp nhất Băng Tuyết Các rồi.

Nội tình của Băng Tuyết Các so với các ngũ phẩm thế lực khác thì mỏng yếu hơn nhiều. Chỉ là do tiềm lực của Công Tôn Tuyết quá kinh khủng, thêm sự đe doạ một bên của đám hắc y nhân, nên không ai muốn chọc vào Băng Tuyết Các.

Đó cũng là lý do, tại sao Băng Tuyết Các nhận lấy Minh Chủ, nhưng không thế lực nào lên tiếng phản đối.

“Giờ nàng giúp ta thu thập một số dược thảo để ta có thể luyện tập luyện đan, sau khi tiêu hoá hết Quả Cầu Đan Phương, ta sẽ bổ sung nó cho Băng Tâm Đan Viện..”

Mộc Chiến nói cho nàng từng bước kế hoạch, hắn cũng không hi vọng gì nhiều vào thực lực hiện tại của mình khi đứng trước sự đe doạ của lũ hắc y nhân.

Chỉ mong có một chút giúp sức cho Công Tôn Tuyết..

“Phu quân có lòng rồi..!” Công Tôn Tuyết tiến đến ôm Mộc Chiến.

Mộc Chiến cũng ôm chặt nàng, hít nhẹ mùi thơm trên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Khi tay Mộc Chiến bắt đầu loạn bậy, Công Tôn Tuyết giật mình gạt tay hắn ra:

“Đừng, th·iếp không chịu nổi nữa đâu..!”

Nói xong, nàng liền thoắt biến mất đi đâu rồi..

Mộc Chiến gãi mũi xấu hổ một chút, nhưng nghĩ lại mười mấy ngày cùng nàng ân ái, cũng thương tiếc thay a…



Đợi Công Tôn Tuyết rời đi, Mộc Chiến lấy cái kệ hắc thạch của Vô Ảnh Huyễn Bộ ra xem một chút.

Mộc Chiến cầm miếng hắc thạch trong tay, ánh mắt chăm chú ngắm nghía từng đường nét của nó, nhưng dù nhìn lâu đến mấy, hắn cũng không thể hiểu nổi vật này rốt cuộc là gì.

Nó chỉ là một miếng đá đen tuyền, không phát ra linh lực, cũng không có dấu hiệu nào chứng tỏ nó là bảo vật.

Cảm thấy không cam lòng, Mộc Chiến bèn thử vận linh lực, toàn thân mộc khí dâng trào, tụ lại nơi lòng bàn tay, sau đó bóp mạnh.

Nhưng kỳ quái thay, hắc thạch chẳng hề nhúc nhích, không nứt, cũng không có lấy một vết xước.

Hắn nhíu mày, bàn tay cứng như gỗ của mình, vậy mà trước miếng hắc thạch này, lại hoàn toàn bất lực.

“Hừm, kỳ quái thật…” Hắn trầm ngâm, đôi mắt lóe lên ánh sáng, rồi lại rót thêm một luồng linh lực cường đại hơn, lần này trực tiếp oanh tạc.

Ầm..

Tiếng “ầm” vang lên, mặt đất xung quanh bị dư chấn làm rung chuyển, nhưng miếng hắc thạch vẫn nằm im lìm giữa lòng bàn tay hắn, không mảy may tổn hại.

“Hả?”

Mộc Chiến không khỏi kinh ngạc. Miếng đá này quá cứng, như thể không thuộc về thế giới này.

Ngay cả khi dùng linh lực công kích, nó cũng không phản hồi, không tỏa ra linh khí, không hiện lên phù văn, hoàn toàn yên tĩnh một cách dị thường.

Bàn tay hắn lật qua lật lại, ánh mắt sắc bén soi xét kỹ càng. Miếng hắc thạch to bằng lòng bàn tay, bề mặt nhẵn nhụi mà lạnh lẽo, màu sắc đen tuyền như vực sâu không đáy.

Tuy không có linh lực, nhưng nó lại mang một loại khí tức khó tả, như thể đang ẩn chứa một bí mật lớn lao nào đó.

“Rốt cuộc nó là thứ gì?” Mộc Chiến khẽ lẩm bẩm, cảm giác trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Một món đồ không có linh lực, nhưng cứng rắn đến mức hắn không thể phá hủy, chắc chắn không phải vật phàm.

Hắn thử nhắm mắt lại, truyền thần niệm vào hắc thạch, nhưng một lần nữa, hắn lại thất vọng. Hắc thạch hoàn toàn không phản ứng, như thể là một khối đá c·hết.

Nhưng Mộc Chiến không tin. Với bản năng nhạy bén của Thần Thụ, hắn có linh cảm, miếng hắc thạch này nhất định không tầm thường.

“Có lẽ phải tìm một cách khác…” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia kiên định.

Nhưng dù thử thế nào, hắc thạch ấy vẫn chẳng có một tí động tĩnh nào.

Mộc Chiến thầm nhủ trong lòng, rất kỳ quái a..