Thần Thụ Chí Tôn

Chương 142: Thực Lực



Chương 142: Thực Lực

Trong lúc Mộc Chiến say giấc, không gian trong đan phòng bỗng chốc dịu dàng hơn khi một bóng hình mảnh mai xuất hiện.

Đó chính là Công Tôn Tuyết, nàng bước vào với sự dịu dàng và tinh khiết như một làn gió mát. Ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ nhẹ nhàng chiếu rọi, làm nổi bật lên vẻ đẹp thuần khiết của nàng.

Công Tôn Tuyết thấy Mộc Chiến th·iếp đi trên giường, đan dược nằm ngổn ngan xung quanh.

Điều đặc biệt là không có đan dược nào dưới sáu thành dược hiệu.

Công Tôn Tuyết không khỏi lo lắng, nhẹ nhàng tiến lại gần. Nàng khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương và lo lắng.

Nàng biết rõ rằng hắn đã chịu đựng rất nhiều áp lực và nỗ lực không ngừng để đạt được mục tiêu của mình.

Nàng thì thầm, giọng nói ấm áp như dòng suối trong lành: “Mộc Chiến, chàng hãy nghỉ ngơi đi. Đừng làm bản thân mệt mỏi như vậy. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”

Sau đó, Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, từng cử chỉ của nàng mang lại cảm giác dễ chịu.

Mộc Chiến từ từ tỉnh lại, cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng từ nàng. Hắn mở mắt, thấy ánh nhìn đầy yêu thương của Công Tôn Tuyết, trong lòng bỗng chốc tràn ngập cảm xúc.

“Ngủ ngon quá, chàng ạ,” nàng mỉm cười, hai má ửng hồng như cánh hoa, “Bây giờ hãy để th·iếp chăm sóc cho chàng một chút.”

Nàng lấy một chiếc khăn ẩm, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, từng động tác đều toát lên sự quan tâm và chăm sóc.

Mộc Chiến cảm nhận được sự an ủi từ nàng, giống như một liều thuốc tinh thần quý giá.

“Mỗi lần tu luyện, chàng lại làm bản thân kiệt sức. Th·iếp không muốn chàng như vậy,” Công Tôn Tuyết nói, ánh mắt nàng ánh lên sự kiên định.

Hắn cảm thấy lòng mình ấm áp, mệt mỏi dường như tan biến dưới bàn tay dịu dàng của nàng. Hắn khẽ nắm lấy tay nàng:

“Cảm ơn nàng, Tuyết nhi. Nàng luôn ở đây bên ta.”

Công Tôn Tuyết chỉ mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận sự vững chãi từ hắn. Họ ngồi bên nhau trong im lặng, một không gian yên bình mà cả hai đều quý trọng.

Tình cảm giữa họ như một loại năng lượng, giúp Mộc Chiến lấy lại sức lực và tinh thần.

Sau một hồi, hắn đã cảm thấy hồi phục phần nào. Mộc Chiến nhìn vào mắt nàng, lòng tràn ngập tình ý và sự quyết tâm.

“Ta không hứa hẹn gì, rồi nàng sẽ thấy, Thiên Mệnh Nguyên Chủng rốt cuộc lợi hại đến như thế nào..!”

Công Tôn Tuyết mỉm cười, “Chàng không cần phải quá sức. Chỉ cần chăm sóc bản thân, th·iếp sẽ mãi bên chàng.”

Khi không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng, Mộc Chiến cảm nhận được hơi thở ấm áp của Công Tôn Tuyết bên cạnh. Hắn chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc xòa trên khuôn mặt nàng, ánh mắt hắn đầy dịu dàng và trìu mến.

Công Tôn Tuyết khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nàng giao hòa với hắn, mang theo một sự ấm áp và thân thuộc.

Họ gần nhau hơn, khoảng cách giữa hai người dường như tan biến. Mộc Chiến cúi xuống, môi hắn chạm nhẹ vào môi nàng, một cảm giác ngọt ngào và say đắm.

Hắn nhắm mắt lại, để cho nụ hôn này kéo dài, chìm đắm trong những cảm xúc đang dâng trào. Môi nàng mềm mại như cánh hoa, khiến tim hắn đập rộn ràng. Hơi thở của Công Tôn Tuyết như mang theo hương thơm từ những cánh rừng băng tuyết, khiến hắn không thể cưỡng lại.

Khi cả hai bắt đầu thăm dò, nụ hôn trở nên nồng nàn hơn. Hắn khẽ mời gọi nàng, lưỡi của hắn chạm vào lưỡi nàng, như muốn hòa quyện hai linh hồn lại với nhau. Những cảm xúc tươi đẹp, ngọt ngào như những cơn sóng, ào ạt tràn vào tâm hồn hắn, khiến mọi mệt mỏi tan biến.



Mộc Chiến cảm nhận được sự ấm áp từ nàng, như những tia nắng ấm áp xuyên qua sương mù. Hắn giữ nàng thật chặt, như sợ rằng nếu buông ra, nàng sẽ biến mất.

Khi họ rời khỏi nụ hôn, ánh mắt cả hai đều lấp lánh. Môi Công Tôn Tuyết vẫn còn ửng đỏ, và nụ cười nhẹ nhàng trên môi nàng khiến Mộc Chiến cảm thấy hạnh phúc trào dâng.

“Không nhé phu quân! Th·iếp không cho chàng..!”

Nhưng đến lúc cao trào, Công Tôn Tuyết lại biến mất đi không một chút luyến tiếc.

Mộc Chiến sau khi nhận ra Công Tôn Tuyết đã biến mất, hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó cảm giác hào hứng và quyết tâm trong hắn càng dâng cao.

Khà khà, lão bà này cũng thật lắm trò..

Hắn bắt đầu tìm kiếm khắp phòng, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy nàng đã ở đâu. Chỉ còn lại tiếng cười tinh nghịch của nàng vang vọng trong không khí, như đang khiêu khích hắn.

“Tuyết nhi, nàng sẽ không thoát khỏi tay ta dễ dàng như vậy đâu!” Hắn nói với giọng kiên quyết, lòng đầy nhiệt huyết.

Hắn quyết định sử dụng những võ kỹ mà hắn đã luyện tập để tìm ra nàng.

Mộc Chiến thi triển Vô Ảnh Huyễn Bộ, thân hình hắn nhanh như chớp, như một bóng ma lướt qua không trung.

Hắn di chuyển với tốc độ chóng mặt, tìm kiếm mọi ngóc ngách trong căn phòng băng giá.

Mỗi lần hắn gần như chạm được vào hình dáng mờ ảo của Công Tôn Tuyết, nàng lại khéo léo né tránh, như một cơn gió lướt qua tay hắn.

“Thương Mộc Trấn Uyên!”

Hắn hét lên, thi triển Thương Mộc Trấn Uyên, triệu hồi những cành cây lớn từ lòng đất để tạo thành một bức tường chắn, nhằm cắt đứt mọi lối thoát của nàng.

“Khanh khách..”

Tuy nhiên, Công Tôn Tuyết lại nhanh nhẹn bay lên cao, lướt qua trên không trung như một tiên nữ, ánh mắt nàng lấp lánh sự khêu gợi.

Hắn không thể tin được, nàng quá nhanh, như một con cá trong nước, luôn thoát khỏi mọi cái bẫy hắn giăng ra.

Mộc Chiến càng thêm quyết tâm, đôi tay hắn dần tụ khí, chuẩn bị cho một chiêu thức mạnh mẽ hơn.

“Để ta xem nàng có thể tránh được bao xa!”

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Hắn thì thầm, tập trung linh khí vào bàn tay, triệu hồi Thiên Mộc Lưu Quang.

Hàng trăm đạo mộc quang sắc bén như kiếm khí được phóng ra, chúng như những tia sáng chói lọi xuyên thấu không gian, nhằm vào vị trí mà hắn cảm nhận được có nàng.

Công Tôn Tuyết khẽ cười, thoải mái né tránh từng mũi mộc quang với sự tinh tế và sự uyển chuyển như gió.

Hắn không thể nào hiểu nổi, làm thế nào nàng lại có thể nhanh nhẹn như vậy.

Không hổ là Nguyên Thần Cảnh cường giả, dù nàng không dùng hoa mỹ võ kỹ gì, Mộc Chiến hắn cũng không bắt lại nàng.



Những cú né tránh của nàng không chỉ đẹp mắt mà còn đầy quyến rũ, khiến hắn không thể không bị cuốn hút.

“Chưa xong đâu!”

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Hắn quyết tâm, bắt đầu thi triển Vạn Mộc Triều Bái, triệu hồi một cơn sóng lớn từ thiên nhiên, t·ấn c·ông như một cơn bão mạnh mẽ.

Hắn cảm nhận được sức mạnh tràn đầy trong cơ thể, một lực lượng dâng trào mà hắn chưa từng trải qua.

“Khanh khách..”

Nhưng một lần nữa, Công Tôn Tuyết chỉ cần nhẹ nhàng lắc mình, nàng hóa thành một làn khói, dễ dàng lướt qua mọi đợt sóng mà hắn tạo ra, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, tạo nên một không gian vui tươi, nhưng cũng đầy thách thức.

“Hộc..hộc..”

Mộc Chiến thở hổn hển, biết rằng không thể cứ tiếp tục như vậy. Hắn hiểu rằng, dù có sử dụng võ kỹ mạnh mẽ đến đâu, Công Tôn Tuyết vẫn luôn biết cách né tránh. Hắn không thể đơn giản hóa mọi thứ, mà phải tìm ra cách khác để có thể chạm vào nàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Công Tôn Tuyết, nàng đang đứng ở một góc, ánh mắt lấp lánh đầy kiêu hãnh và vui vẻ.

“Phu quân sao thế, th·iếp ở đây mà..!” Công Tôn Tuyết cười tươi, ánh mắt đầy tinh nghịch.

“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”

Nàng nhẹ nhàng nhún chân, thi triển Kiếm Ảnh Tuyết Phong, triệu hồi ra hàng trăm kiếm băng từ không trung, lao về phía Mộc Chiến.

Những thanh kiếm này lấp lánh ánh sáng xanh biếc, như những ngôi sao trên bầu trời đêm, mỗi thanh mang theo hàn khí lạnh lẽo.

“Thương Mộc Trấn Uyên

Mộc Chiến không kịp trở tay, ngay lập tức dồn linh khí vào đôi tay, thi triển Thương Mộc Trấn Uyên, triệu hồi một tường chắn từ cành cây dày đặc, chặn đứng hàng loạt những mũi kiếm băng đang lao tới.

Rầm rầm..

Tiếng v·a c·hạm vang rền, những băng vụn bay tứ tung, không khí trở nên căng thẳng, mỗi đợt t·ấn c·ông đều khiến hắn phải cẩn trọng.

“Phong Tuyết Liên Hoa!”

Công Tôn Tuyết lợi dụng khoảnh khắc đó, thân hình nàng như một cơn gió lướt qua những mảnh vụn, vươn người về phía hắn, tay nàng vung lên, thi triển Phong Tuyết Liên Hoa.

Những bông hoa tuyết to lớn xuất hiện xung quanh nàng, xoay tròn như một cơn bão, mang theo sức mạnh thiên nhiên, nhằm tạo ra một cơn sóng t·ấn c·ông bất ngờ.

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Mộc Chiến cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn từ chiêu thức của nàng, hắn lập tức triệu hồi Thiên Mộc Lưu Quang, ánh sáng từ cành cây sắc bén bắn ra, như những mũi tên trời.

Bùng..

Những mũi kiếm ánh sáng lao thẳng vào cơn bão hoa tuyết, tạo nên những t·iếng n·ổ mạnh mẽ.



Không khí chao đảo, từng lớp linh khí tỏa ra xung quanh, tạo thành một trận chiến khốc liệt giữa hai người.

Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết, như hai ngọn sóng vỗ về nhau, mỗi người một phương pháp, nhưng đều không kém phần mãnh liệt.

Hắn sử dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ, thân hình lướt nhanh qua từng cú t·ấn c·ông, né tránh những cơn sóng băng và hoa tuyết.

Nàng, với sự khéo léo, điều khiển những bông tuyết xoay tròn quanh mình, tạo thành một lớp bảo vệ hoàn hảo, giúp nàng tránh khỏi mọi chiêu thức.

“Tuyết nhi, ta dùng hết sức đây.!.”

Mộc Chiến quát lớn, hắn dồn hết linh khí vào lòng bàn tay, chuẩn bị cho một chiêu thức cuối cùng.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Mộc Chiến huy động ba trăm tám mươi chiếc lá trong thụ tâm, một tôn cổ thụ xuất hiện sau lưng với hàng vạn cành cây từ mọi hướng, chúng bay v·út lên trời như những mũi tên nhọn, lao thẳng về phía Công Tôn Tuyết.

Hơi ngạc nhiên, nhưng nàng không hề nao núng, chỉ với một cái nhún nhẹ, nàng chĩa tay về phía những cành cây đang lao tới.

“Bạch Ảnh Vô Ngân!”

Nàng nhẹ nhàng thi triển, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện tránh né những cành cây kia, không một cái nào có thể đánh trúng được nàng.

Từng chiêu thức diễn ra liên tục, không có khoảng nghỉ giữa hai người. Cả hai hòa quyện giữa các đòn t·ấn c·ông và phòng thủ, tạo nên một điệu múa tuyệt mỹ giữa không gian, nơi sức mạnh và vẻ đẹp hòa quyện.

Nhưng rốt cuộc, Mộc Chiến cũng chỉ mới là Hoá Đan Cảnh trung kì, còn Công Tôn Tuyết đã là Nguyên Thần Cảnh cường giả rồi..

Dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể bắt được nàng nên hắn từ bỏ..

Mộc Chiến nhìn nàng khẽ thở dài: “Ta chịu thua, nàng là số một!!..”

“Khanh khách.. phu quân của th·iếp sao lại dễ dàng đầu hàng thế..!” Công Tôn Tuyết hạ xuống, vuốt ve gương mặt của Mộc Chiến.

Mộc Chiến tức giận vỗ vào kiều đồn của nàng một cái, hiển nhiên hắn biết, cô nàng này đang muốn thử xem thực lực của hắn như thế nào sau khi đột phá.

“Nhưng th·iếp cũng không ngờ, thực lực của phu quân lại mạnh đến như vậy, gấp nhiều lần so với Hoá Đan Cảnh sơ kì..!”

Công Tôn Tuyết cảm thán một chút, ở Hoá Đan Cảnh trung kì mà Mộc Chiến thực lực lại cường hãn đến mức như thế này, không biết khi hắn lên Nguyên Thần, nàng có đánh lại hắn nổi hay không nữa..

“Nàng nghĩ gì thế, dù ta có đột phá đến Hợp Thần Cảnh, ta đều chịu thua trước nàng, hiểu không?..!” Mộc Chiến dịu dàng vuốt tóc nàng.

Ai rảnh mà đi hơn thua với nữ nhân của mình chứ, ngươi có mạnh thì ra ngoài mà đánh đấm với mấy người ở ngoài đi.

Ở nhà, thê tử của ta là nhất.

“Phu quân..” Công Tôn Tuyết mắt đẹp xuân tình nhộn nhịp, dư âm của cuộc hôn vẫn còn chưa tan.

“Hắc hắc, thử phu quân đủ rồi, giờ phu quân cho nàng biết, sức mạnh thật sự…!” Mộc Chiến xấu xa cười một cái..

Công Tôn Tuyết lần này cũng không chạy nữa, mà phối hợp cùng hắn…

Trong gian phòng tĩnh mịch, bốn bề phủ kín bởi băng tinh lạnh giá, ánh sáng nhàn nhạt từ những ngọn băng đăng chiếu rọi lên hai thân ảnh đang quấn quýt lẫn nhau không rời..