Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ từ những viên băng ngọc treo lơ lửng chiếu rọi khắp không gian, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Trên chiếc giường lớn phủ tuyết bạch, Công Tôn Tuyết nằm gối đầu lên tay Mộc Chiến, gương mặt thục mỹ toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Mộc Chiến khẽ vuốt ve lưng nàng, cảm nhận nhịp đập đều đều và hơi thở dịu nhẹ của nàng trên lồng ngực mình.
Mái tóc đen dài của nàng xõa tung, hơi thở đều đặn nhưng ánh mắt lại chứa đựng suy tư sâu lắng.
Mộc Chiến im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng: “Tuyết nhi, nàng có chuyện gì sao? Ta cảm nhận được… sự lo lắng trong mắt nàng.”
Công Tôn Tuyết mỉm cười, nhưng không che giấu được nét u sầu trong ánh mắt.
Nàng khẽ khàng đáp: “Một tháng gần đây, bên Băng Tuyết Thành dường như có điều bất thường. Th·iếp lo rằng có thứ gì đó đang xảy ra trong bóng tối mà chúng ta chưa nhìn thấy được.”
Mộc Chiến nhíu mày, khẽ siết tay nàng: “Chúng ta vừa từ Thiên Võ Tranh Phong trở về, chẳng lẽ có kẻ lợi dụng cơ hội này để giở trò?”
Công Tôn Tuyết khẽ lắc đầu, tay mân mê ngón tay của hắn, giọng điệu trầm tư: “Không biết nữa. Th·iếp cảm nhận được một luồng tà khí. Có lẽ, bọn hắn đang bắt đầu hành động rồi.”
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sáng băng ngọc: “Mộc Chiến, chàng nghĩ như thế nào..!”
Mộc Chiến gật đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên:
“Chuyện này không thể đoán được..!”
Công Tôn Tuyết trầm ngâm một chút:
“Nếu như là bọn hắn, cần thiết phải bắt đầu từ Băng Tuyết Thành sao..?”
“Có thể, chúng thực lực không mạnh hơn Liên Minh Thiên Võ Đại Lục, nếu không chúng đã sớm càn quét..!” Mộc Chiến suy ngẫm.
“Nếu như thực lực không mạnh hơn, nhưng lại muốn toàn thắng, bọn hắn phải thiết kế những bẫy rập muốn chúng ta sa vào..!”
“Mà không gì hay hơn khi hạ thủ với những thành trì lớn của chúng ta..!”
Công Tôn Tuyết nghe Mộc Chiến nói cũng có lý, nhẹ nhàng nói:
“Vậy để th·iếp đi thăm dò một chuyến!”
Nhưng Mộc Chiến lại lắc đầu: “Không được, nàng phải ở lại trấn giữ Băng Tuyết Các, Băng Tuyết Thành không xa xôi lắm, nhưng biết đâu đây lại là một kế điệu hổ ly sơn thì sao?!”
“Nàng để ta đi, nếu không thì phái một trưởng lão đi cùng là được!”
Công Tôn Tuyết suy nghĩ: “Liệu như vậy ổn không phu quân?! Nếu như Linh Anh Cảnh, thực lực chàng hoàn toàn có thể chạy trốn. Nhưng nếu Bán Nguyên Thần hay Nguyên Thần Cảnh cường giả thì sao?!”
Mộc Chiến lúc này phì cười, nhéo nhéo hai đôi má như bông mịn của nàng: “Xem ra Tuyết nhi của ta lo lắng quá mà quên mất nàng cũng là Nguyên Thần Cảnh nhỉ?”
“Nếu như có Bán Nguyên Thần hay Nguyên Thần Cảnh đến Băng Tuyết Thành, chẳng lẽ nàng không nhận ra sao?”
“Chưa kể, nếu như ta có chuyện, ta cũng có thể bóp nát ngọc bội nàng đưa mà?”
Công Tôn Tuyết nghe vậy, liền hơi đỏ mặt xấu hổ một chút. Đúng thật là nàng lo lắng cho an nguy của Mộc Chiến mà cũng quên mất mình là Nguyên Thần Cảnh cường giả.
Giờ khí tức của nàng đã hoàn toàn ổn định, không phải như lúc mới đột phá Nguyên Thần Cảnh mà đến nổi ba Bán Nguyên Thần phối hợp với Hàn Thương Đại Trưởng Lão mà nàng lại không phát giác ra.
Chỉ cần trong vòng vạn dặm, nếu có khí tức Bán Nguyên Thần, nàng đều có thể phát hiện ra ngay.
Thêm nữa, nàng cũng đã đưa cho Mộc Chiến một khối ngọc bội khác khi hắn trở về sau Huyền Cổ Chiến Trường để cho an toàn.
Công Tôn Tuyết khẽ cười, môi nàng nhẹ chạm vào môi Mộc Chiến, một nụ hôn đầy tình cảm và sự tin tưởng.
“Được rồi, phu quân lợi hại! Th·iếp tin tưởng chàng! Nhưng phải nhớ an toàn là trên hết..! Đừng cậy mạnh, nhớ nhé!”
Mộc Chiến cười khổ, cô nàng này đúng là bảo bọc người ta quá mức mà. Có Thiên Mệnh Nguyên Chủng nào như hắn không đây chứ..
Mộc Chiến hôn nhẹ lên trán nàng, trong khoảnh khắc ấy, hai người tựa như hòa vào nhau, không cần lời nói nhưng hiểu được trọng trách và tình yêu mà họ dành cho nhau.
….
Rời khỏi mật thất sau mấy ngày ân ái cùng Công Tôn Tuyết, Mộc Chiến cùng Hàn Mục trưởng lão tiến về Băng Tuyết Thành.
Băng Tuyết Thành nằm cách Băng Tuyết Các khoảng ba ngàn dặm về phía bắc.
Trên đường đi, Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão di chuyển xuyên qua một vùng núi tuyết trùng điệp, với từng ngọn núi cao v·út, như những bức tường thiên nhiên chắn ngang tầm mắt.
Phương hướng đã được định trước, thẳng theo hướng mặt trời mọc, nơi Băng Tuyết Thành tọa lạc giữa một thung lũng bao quanh bởi những ngọn đồi phủ đầy tuyết trắng.
Con đường dẫn về thành không hề dễ dàng. Gió lạnh từ phương xa gào thét, từng đợt bão tuyết lớn phủ kín lối đi.
Dưới chân, mặt đất đóng băng, trơn trượt như gương, chỉ những tu sĩ có thân pháp cao cường mới dễ dàng di chuyển.
Tuy nhiên, cả Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão đều dùng linh khí hộ thể, từng bước lướt đi tựa hồ như gió thoảng, không bị ảnh hưởng bởi địa hình khắc nghiệt.
Hai bên đường là những rừng cây băng trắng xóa, những cây cổ thụ trơ trọi, vươn những nhánh khô cong như những bàn tay khổng lồ đón lấy tuyết từ trên trời rơi xuống.
Thi thoảng, những tiếng động khe khẽ vang lên từ dưới lớp băng, làm nổi lên cảm giác kỳ bí và nguy hiểm tiềm tàng.
Khung cảnh nơi đây tĩnh mịch, không bóng người, chỉ có cái lạnh bủa vây và âm thanh lách tách của tuyết rơi.
Bầu trời xám xịt, những đám mây dày nặng phủ kín, khiến ánh sáng ban ngày trở nên mờ mịt, hắt lên một khung cảnh âm u, lạnh lẽo.
Càng tiến về phía Băng Tuyết Thành, bầu không khí càng thêm nặng nề, không chỉ bởi cái lạnh mà còn bởi cảm giác u tối, như thể một thế lực nào đó đang che giấu trong màn tuyết trắng.
Hàn Mục trưởng lão nhìn về phía xa, giọng lão trầm đục vang lên trong gió lạnh:
“Băng Tuyết Thành… có điều gì đó không ổn. Khí tức tà ác ngày càng rõ ràng, thấm vào không gian như lưỡi dao cắt sâu vào linh hồn.”
Mộc Chiến chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hắn hướng về phía chân trời, nơi ẩn hiện bóng dáng của Băng Tuyết Thành từ xa xa, lấp ló sau màn sương tuyết trắng xóa.
Khi hai người đến gần Băng Tuyết Thành, khung cảnh thay đổi hoàn toàn, khác xa sự hoang vu tĩnh mịch trên đường đi.
Từ xa, Mộc Chiến và Hàn Mục đã thấy bóng dáng của một tòa thành lớn sừng sững, như một viên ngọc quý giữa băng giá vĩnh cửu.
Băng Tuyết Thành lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt, từng tầng tuyết trắng phủ lên tường thành, nhưng không che lấp được vẻ hùng vĩ và tráng lệ của nó.
Tòa thành rộng lớn được bao quanh bởi những bức tường thành cao v·út, xây dựng từ những tảng băng kết tinh, trong suốt như pha lê.
Ánh sáng lấp lánh từ thành tựa như những ngôi sao lung linh trên trời đêm, tạo ra một cảnh tượng tuyệt mỹ khó lòng tưởng tượng.
Trên đỉnh tường thành, những cột trụ băng lớn mọc lên thẳng tắp, khắc họa những hình ảnh hùng tráng của các chiến binh cổ xưa, làm tăng thêm vẻ uy nghiêm.
Cửa thành mở rộng, dòng người ra vào nhộn nhịp. Khác hẳn với quãng đường vắng vẻ lạnh lẽo, Băng Tuyết Thành là nơi tụ hội của vô số tu sĩ từ khắp nơi.
Trên những con phố trải dài trong thành, người người qua lại tấp nập, phần lớn đều là tu sĩ cao thủ với thực lực mạnh mẽ. Những kẻ mang theo linh kiếm, v·ũ k·hí lấp lánh linh khí, trang phục dày cộm che chắn thân thể khỏi cái lạnh khắc nghiệt.
Khắp nơi, tiếng cười nói vang lên rộn ràng, tạo nên không khí sôi động, tràn ngập sinh khí.
Dọc theo các con đường lớn, vô số cửa hàng, quán rượu, tiệm buôn bán bảo vật, đan dược bày biện la liệt, bên ngoài là những ánh đèn rực rỡ được thắp sáng bằng ngọn lửa linh hồn, tạo ra ánh sáng ấm áp giữa trời tuyết lạnh.
Mùi thơm của đan dược, dược thảo, hương liệu tràn ngập không gian, từng làn khói nhẹ lan tỏa, pha trộn với mùi tuyết và gió lạnh, tạo ra bầu không khí vừa trong lành vừa sảng khoái.
Ở trung tâm của Băng Tuyết Thành là quảng trường lớn, nơi có một tòa tháp cao v·út chọc trời, gọi là Băng Tâm Tháp.
Tòa tháp được xây dựng hoàn toàn từ băng nguyên chất, trong suốt như gương, phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ mặt trời.
Trên đỉnh tháp, một ngọn cờ lớn bay phấp phới trong gió, trên cờ là biểu tượng của Băng Tuyết Các, biểu trưng cho quyền lực tối cao của các tu sĩ nơi đây.
Hàn Mục nhìn quanh, giọng nói lão có phần trầm ngâm: “Khung cảnh nơi này khiến người ta dễ quên đi những nguy cơ ẩn giấu dưới lớp băng tuyết.”
Mộc Chiến khẽ gật đầu, ánh mắt hắn quét qua từng góc cạnh của thành, trong lòng cảm nhận rõ ràng khí tức hùng mạnh và sự phồn thịnh nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, đang ẩn giấu sau vẻ ngoài hoa lệ ấy.