Thần Y Ở Rể

Chương 181



Chương 181:

 

“Phan Anh Hào! Có một số việc, cậu biết có thể biết, nhưng ngàn vạn lần không được nhắc tới nữa! Bằng không cậu gặp chuyện không may gì đó, tôi cũng khó xử!” Người đàn ông trung niên cầm cần câu trực tiếp cắt ngang lời anh ta.

 

Người đàn ông tên Phan Anh Hào run lên, lời nói đang ở bên miệng cũng không thể nói ra được, cuối cùng miễn cưỡng nuốt trở lại vào bụng.

 

Rõ ràng, vị chủ nhân này cũng biết người mà Phan Anh Hào đang nói đến là ai…

 

“Người đó không còn là người nhà họ Phan của tôi nữa. Hơn nữa, một tên vô dụng có tư chất tầm thường thì làm sao có đủ tư cách trở thành nhà họ Phan? Tôi không có phản đối cậu nhắc đến người đó, nhưng mà người đó sẽ rất tức giận, bởi vì loại người như anh ta không thể nào là kẻ vô dụng được, có hiểu chưa?” Người đàn ông trung niên lại nhìn chăm chú vào mặt hồ, lạnh nhạt nói: “Đi về đi”

 

“Vâng, thưa chủ nhân!” Phan Anh Hào vội vàng cúi đầu, sau đó vội vàng rời đi bên hồ.

 

Thành phố Hoàng Đào.

 

Phan Lâm đã rời khỏi nhà họ Triệu.

 

Vào lúc này, trong sân nhà họ Triệu có vô số người đang nằm lăn ra đất, bao gồm cả Triệu Khải, nhưng tình trạng của anh ta rõ ràng là khốn khổ hơn nhiều so với những người khác, anh ta không chỉ bị liệt, ngay cả răng cũng bị nhổ, té xỉu trên mặt đất.

 

Triệu Kỳ Long và Triệu Hưng dại ra, cũng không biết bọn họ vừa mới thấy cảnh tượng gì.

 

Lúc này, cậu Tôn cùng ai đó chạy vào.

 

“Cậu Tôn, tôi ở đây…” Ông Lân khàn giọng hét lên.

 

“Chuyện này… chuyện gì xảy ra vậy?” Cậu Tôn biến sắc, vội qua chạy qua đỡ ông Lân.

 

“Cậu Tôn, đừng nói nữa, mau… mau trở về Yến Kinh, nhanh chóng trở về Yến Kinh, không thể ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được! Chúng ta về Yến Kinh đi!” Ông Lân kích động nói.

 

Cậu Tôn hết hồn, không biết tại sao ông Lân lại sợ hãi như vậy, nhưng anh ta tin tưởng, ông Lân chắc chăn đã gặp phải chuyện kinh khủng gì rồi.

 

“Đưa người đi ngay, nhanh lên!” Cậu Tôn hét lên.

 

Mọi người khiêng ông Lân lên rồi vội vã rời đi…

 

Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Phan Lâm lái xe thẳng đến nhà họ Lâm.

 

Tất nhiên, anh vẫn lái xe bằng một tay.

 

Mặc dù anh đã dùng kim châm màu bạc ổn định vết thương, bôi thuốc mỡ mang theo.

 

Nhưng dù sao anh cũng không phải thân thánh, bị thương đến gân cốt một trăm ngày, cho dù là anh cũng không thể khôi phục trong chốc lát được.

 

Chỉ có điều một giờ sau, các ngón tay dù chưa lành hẳn nhưng đã có thể linh động cầm lấy đồ vật này nọ.

 

Đây là kỹ năng chữa bệnh của Phan Lâm.

 

Nhà họ Lâm cách nhà họ Triệu một khoảng xa, nhà họ Lâm không ở trong thành phố, mà ở một thị trấn nhỏ cách thành phố Hoàng Đào hai trăm km.

 

Thị trấn này được gọi là Lâm Gia Trấn, tất cả mọi người trong thị trấn đó đều có họ Lâm.

 

Trấn này rất bài xích những người bên ngoài, trừ bỏ những người ở rể nhà họ Lâm ra thì hầu như không thấy ai thuộc họ khác.

 

Nghe nói ở Lâm Gia Trấn có người đang sản xuất chất độc với quy mô lón, tài sản của nhà họ Lâm cũng liên quan đến chất độc này, đương nhiên đây chỉ là những lời đồn đại, không ai tìm ra được bằng chứng nào, nhưng nhưng có một điều chắc chắn đây chính là nhà họ Lâm.

 

Không có điểm thu hút khách du lịch nào gần thị trấn nhỏ, và hâu hết những người đi ngang đây đều là khách du lịch qua đường.

 

Trời sắp xế chiều, trường học trong thị trấn cũng đã bắt đầu tan học, có thế nhìn thấy nhiều xe ô tô hạng sang đưa đón trẻ em chạy trên đường.

 

Đây là những người đến từ nhà họ Lâm.

 

Phan Lâm lái một chiếc Porsche 918 Spyder đi trên đường lúc này cực kỳ chói mắt, rất nhiều người đều chú ý tới.

 

“Biển số bên ngoài?”

 

“Chắc là đi ngang qua đi.”

 

Một vài người họ Lâm ri tai nhau.

 

Nhưng nhìn vào lộ trình của chiếc Porsche 918 Spyder này, trên gương mặt của họ lộ rõ vẻ mất tự nhiên.

 

Vì hướng lái của chiếc xe này không phải là hướng quốc lộ mà nó đang hướng về thị trấn bên kia.

 

Cuối cùng.