Thần Y Ở Rể

Chương 32



Chương 32: An Na kinh ngạc

“Trung Quốc và Hàn Quốc quyết đấu?”

Phan Lâm hơi bất ngờ, sờ lên cằm nói: “Hình như lúc trước nhìn thấy trong tin tức, nhưng không có xem kỹ. Chuyện gì vậy?”

“Một tháng trước, một số thành viên của Hiệp hội Y khoa Hàn Thành đã thành lập một nhóm giao lưu và học hỏi để khám phá và trao đổi kiến thức y học. Họ vào Trung Quốc và thách thức khắp nơi, đi đến một số tỉnh và khiêu khích y học Trung Quốc công khai trên Internet, trực tiếp thách đấu với các bác sĩ nổi tiếng trong nước, làm sao vị lão tiên bối có thể chịu được sự khiêu khích của y học Hàn Quốc? Hết người này đến người khác đều bị đánh bại. Bây giờ, đội Hàn y này sẽ đến Giang Thành trong ba ngày nữa và giao chiến với ông nội. Đây là trận chiến cuối cùng của giữa y học Hàn – Trung, vì y học Hàn Quốc đã thắng 5 trận, nếu thua trận này, họ sẽ quay về nộp đơn ra cộng đồng quốc tế và xin xác nhận y học cổ truyền có nguồn gốc từ Hàn Quốc, công bố với thế giới. trung y chúng ta là đang đạo nhái Hàn y của bọn họ “Đúng là không biết xấu hổ.” Phan Lâm hừ một tiếng: “Mọi người đều biết Hàn y có nguồn gốc từ Trung y, đến miệng của bọn họ, thì nói thành chúng ta đạo nhái sao? Đây có được coi là khi sư miệt tổ không?

“Trận chiến này rất quan trọng. Nghe nói, người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia và Hiệp hội Y tế Quốc tế sẽ đến, các bác sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới, và người có thẩm quyền Trung Tây y cũng sẽ đến đó, thậm chí cả Yến Kinh … đều có người chú ý tới.”

“Đó là điều đương nhiên, một khi thua, trung y sẽ trở thành trò cười trên thế giới, ảnh hưởng cực lớn! Yến Kinh làm sao có thể không chú ý?”

“Nhưng với trình độ y thuật của ông nội chắc sẽ không thua đâu.” Tú Lan thở dài nói: “Tuy rằng hành vi của ông nội rất quá đáng, nhưng xét về y thuật thì cả Trung Quốc không ai có thể cạnh tranh được với y thuật của ông. Bên phía tỉnh Giang Nam, cũng chỉ có ông Hà Vĩ Hùng mới có thể đọ sức với ông nội. ˆ “Vậy sao?”

“Ba ngày nữa sẽ có một trận quyết đấu ở sân vận động Giang Thành, Phan Lâm, anh có muốn đi xem không?”

“Tôi không có hứng thú với những chiêu trò mèo ba chân của y học Hàn Quốc, nhưng nếu có thời gian, tôi có thể đến xem thử.”

“Nghe nói hình như không mở cửa cho bên ngoài, người bình thường không vào được, nếu anh muốn đi, tôi đến đón anh.”

“Được.” Phan Lâm gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Không dễ dàng gì mới có được một công việc, kết quả lại xảy ra sự việc này, đúng là xui xẻo.

Nhưng bây giờ Lý Ái Vân cũng khôngbảo anh đi tìm việc nữa, cô không phải muốn Phan Lâm đi ra ngoài kiếm thật nhiều tiền, chỉ là không muốn anh tiếp tục ở nhà làm một kẻ vô dụng không có tích sự, càng mong Phan Lâm có thể thay đổi.

Nhưng bây giờ Phan Lâm bắt đầu thay đổi rồi.

Mặc dù không lớn lắm.

Phan Lâm liếc mắt nhìn thời gian, không lâu sau, liền xuống lầu, lái xe đến nhà họ Lê.

Mỗi ngày vào giờ này anh đều phải đến nhà họ Lê để tiến hành xoa bóp cho Lê Tiểu Uyên.

Đây cũng là điều mà Lê Tiểu Uyên mong chờ hạnh phúc nhất mỗi ngày.

Cô nhẹ nhàng nằm ở đó, bàn tay to lớn của Phan Lâm ấn nhẹ lên chân cô vài cái, cô sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.

Dường như bàn tay của Phan Lâm có ma lực vậy.

Bây giờ Lê Tiểu Uyên không còn trở ngại vận động gì nữa, có thể chạy nhảy, điều này khiến cả nhà Lê Tấn An vô cùng cảm động.

Nụ cười nở trên gương mặt Lê Tiểu Uyên cũng càng lúc càng nhiều.

Rời khỏi nhà họ Lê, không có việc gì làm, Phan Lâm đi dạo quanh đường cái.

Nhưng không lâu sau, một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự nhàn rỗi của anh.

“Lão Tần?”

Phan Lâm cau mày.

“Cậu Lâm, cậu đang ở đâu?”

Lão Tần ở đầu dây bên kia dường như đang rất lo lắng “Xảy ra chuyện gì?” Phan Lâm vội vàng hỏi.

“Nếu cậu rảnh, hãy đến khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố, việc vô cùng gấp!”

“Bệnh viện thành phố? Không phải ông làm việc ở bệnh viện Trung y sao?”

“Có một bệnh nhân rất phiền phức đến bệnh viện thành phố, hiện tại tất cả người có tay nghề trong thành phố đều đã tới, nhưng cũng đều bó tay với bệnh nhân này. Hiện tại các chuyên gia lãnh đạo toàn viện đều rất lo lắng, thân phận của bệnh nhân này rất đặc biệt, nếu ông ta có chuyện gì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân viên y tế trong cả Giang Thành chúng ta,lão đây cũng đành khoanh tay chịu trận rồi, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào cậu Lâm mà thôi! “

Lão Tần dường như lo lắng đến độ sắp khóc tới nơi.

Ảnh hưởng lớn như vậy?

Phan Lâm hơi bất ngờ, sau đó nói: “Đợi tôi!”

Nói xong, anh cúp điện thoại, ngồi vào chiếc 918, nhấn ga lao thẳng đến bệnh viện thành phố.

Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất ở Giang Thành, không chỉ có trang thiết bị y tế tiên tiến nhất mà còn quy tụ đội ngũ nhân viên y tế hàng đầu của tỉnh Giang Nam.

Những người đến khám bệnh ở đây đều phải xếp hàng dài ra đến tận cổng chính Phan Lâm đậu xe, vội vàng chạy đến khoa cấp cứu.

Lúc này rất đông người đang túc trực bên ngoài khoa.

Ngoài trừbộ phận bác sĩ ở các bệnh viện trong Giang Thanh, vậy mà lại còn có thêm mấy cô gái tóc vàng mắt xanh.

Mọi người có vẻ lo lắng, thảo luận về các biện pháp đối phó, nhưng một vài cô gái tóc vàng giận dữ hét lên bằng tiếng Anh.

Không ít bác sĩ có thể nghe hiểu thứ ngôn ngữ này,sắc mặt của họ không mấythoải mái, nhưng chẳng quen biết gì với những người đó.

Phan Lâm cau mày, nhìn thấy lão Tân đang đi về phía mình.

“Những người này làm sao vậy?” Phan Lâm hỏi.

“Họ là thành viên của Hiệp hội Y học Quốc tế” Lão Tần khổ sở nói.

“Hiệp hội y tế quốc tế?” Phan Lâm hơi sửng sốt.

“Đúng vậy, chắc có lẽ cậu đã nghe nói đến trận chiến giữa y thuật Trung Quốc và Hàn Quốc ba ngày sau rồi nhỉ?” Lão Tê bất lực nói: “Những người này là đến xem trận đại chiến này!

“Vậy thì họ là…”

“Người bên trong là ông .Jesse, phó chủ tịch Hiệp hội Y khoa. Sáng nay, ngay khi ông ta và các phụ tá của mình xuống máy bay, họ đã được Cục trưởng Tào sở Y tế mời đến tham quan một số bệnh viện ở thành phố Giang Thành chúng ta, đây là nhiệm vụ cấp trên giao phó. Tuy nhiên, khi đến tham quan tại Bệnh viện Nhân dân, ông .Jesse đột ngột ngất xỉu và bất tỉnh, sau khi chúng tôi kiểm tra thì huyết áp và mạch của ông rất không ổn định, chân tay cứng đơ, đồng thời nhịp thở và ý thức ngày càng yếu, gần như sắp tiến vào trạng thái chết giả, chúng tôi chưa từng thấy triệu chứng này, hiện tại các bác sĩ toàn bộ Giang Thành đều bất lực. Theo diễn biến của loại bệnh này, ông .Jesse này sợ rằng sẽ chết ở đây. “

“Ông ấy là phó chủ tịch của Hiệp hội Y khoa. Nghe nói ông ấy cũng là người liên hệ với Tổ chức Y tế Thế giới. Nếu ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây, mấy người chúng ta sẽ không tránh khỏi trách nhiệm.

Danh tiếng của giới y học Giang Thành chúng ta, danh tiếng của Trung Quốc… e rằng sẽ bị hủy hoại! “

Lão Tân lại thở dài thườn thượt, vẻ mặt đầy đau khổ.

Với đẳng cấp này của ông ấy, sớm đã không còn quan tâm đến danh lợi cá nhân nữa.

Có lẽ y thuật của ông không bằng Hà Vĩ Hùng và Trịnh Thiên Hào, nhưng tấm lòng của ông đối với đất nước và nhân dân chắc chắn không thua kém hơn họ.

Phan Lâm không nói gì, vuốt vuốt cằm.

Hôn mê? Chân tay cứng đờ? Chết giả?

Thật là một triệu chứng kỳ lạ…

“Lão Tần! Người ông đang tìm đã đến chưa? Thời gian không còn nhiều!”

Đúng lúc này, một người đàn ông với mái †óc vàng cánh mũi chim ưng đi tới và hét lên với trình độ tiếng Trung kém cỏi.

“Đã tìm tới rồi, anh Smith.”

“Ở đâu? Thần y mà ông nói!” Người đàn ông nhìn quanh.

“Vị Lâm tiên sinh này chính là thần y mà tôi đã nói với anh.” Lão Tân nói.

“Anh ta?”

Smith sững người trong giây lát, sự tức giận trên khuôn mặt anhta càng lúc càng rõ rệt.

“Trời ạ lão Tần! Lúc nào rồi mà ông còn đùa với tôi? Tuổi người này nhìn có vẻ còn nhỏ hơn em trai của tôi nữa!”

“Anh Smith, tôi không nói đùa với anh!”

Lão Tần không thèm để ý tới tên người nước ngoài này, trực tiếp dân Phan Lâm đi vào phòng cấp cứu.

“Lão Tần, đây là người mà ông tìm đến sao?”

Định Quốc Tuấn, viện trưởng của bệnh viện thành phố, kinh ngạc nhìn Phan Lâm.

“Đúng vậy, viện trưởng!”

“Nhưng…”

“Viện trưởng, Tân Bách tôi nguyện ý dùng y đức của mình để bảo đảm! Bác sĩ Phan Lâm nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông Jessel” Không đợi Đinh Quốc Tuấn nói xong, lão Tần đã trực tiếp hét lên.

Những người chung quanh đều nén chặt hơi thở, trong chốc lát liền không có phát ra tiếng động.

Mọi người đều biết rằng ông Tần coi trọng y đức hơn cả mạng sống của mình.

Phan Lâm dở khóc dở cười.

Anh vẫn chưa lên tiếng, thì đã bị lão Tân ra mặt đảm bảo?

Nếu lỡ như không trị được, thì không phải tiêu cả đám rồi sao?

“Lão Tần, tôi không nghi ngờ ý của ông, nhưng bây giờ bác sĩ Anna đang điều trị cho ông .Jesse và dường như đã đạt được kết quả đáng kể. Hay là … cứ để bác sĩ Lâm về trước đi …Đinh Quốc Tuấn do dự nói.

Rõ ràng là ông ta vẫn không thể tin được Phan Lâm.

Lão Tần tức giận đến mức cả người run rẩy.

“Viện trưởng, ý của ông là sao? Là ông kêu tôi gọi người đến,tìm được người rồi ông lại bảo cậu ấy trở về? Ông xem thường lão Tần này sao?”

“Lão Tầm, đừng tức giận, tôi không phải có ý như vậy.” Viện trưởng Đinh vội vàng giải thích.

Đột nhiên!

Bipl Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, sau đó cửa được mở ra, một cô gái tóc vàng xinh đẹp mặc áo blouse trắng, quần áo tươm tất sạch sẽ đột nhiên mở cửa khẩn thiết nói: “Máu! Nhanh lên! Chuẩn bị lấy máu! Ông desse đang chảy rất nhiều máu, cần truyền máu ngay! “

Mọi người sửng sốt.

“Bác sĩ Anna, ông .Jesse bị suy hô hấp, một số chức năng não của ông ấy đã ngừng hoạt động! Bác sĩ Anna, phải làm gì đây?”

Lúc này, bác sĩ hỗ trợ bên trong hét lên khẩn cấp.

Sắc mặt của Anna thay đổi kinh hoàng.

Các bác sĩ bên ngoài phòng cấp cứu cũng thất kinh hồn vía.

Sắc mặt Phan Lâm trầm xuống, trực tiếp đẩy Anna đang đứng trước mặt ra, sải bước đi vào trong.

“Lão Tần, chuẩn bị kim châm!”

Mọi người đều sửng sốt.

Lão Tân vui mừng khôn xiết vội vã chạy đi.

“Cậu là ai?”

Anna sững sờ, sau đó vô cùng tức giận: “Cậu mau ra ngoài, đừng gây ảnh hưởng đến ca mổi”

Phan Lâm không nói chuyện, đảo mắt liếc nhìn người trên bàn mổ, thấy máu không ngừng tuôn ra từ vết thương vừa rạch, sau đó giơ một ngón tay lên ấn vào nơi cách dưới cổ củaông ta ba tấc, hơi hơi dùng lực.

Trong tích tắc, bệnh nhân đang co giật nhẹ ngừng co giật, máu tuôn ra như vòi nước cũng ngừng phun.

“Cái gì?” Anna đứng chết lặng như khúc gỗ.