Thần Y Ở Rể

Chương 57



Chương 57: Tôi đến để phá hủy nhà họ Lý Đột nhiên có một vị khách không mời mà đến bước vào khiến mọi người trong nhà họ Lý đều vô cùng kinh ngạc.

“Phan Lâm?”

Lý Ngọc Quang đang ngồi trên ghế sô pha khẽ nhướn mày, sau đó nhếch miệng nói: ‘Ơ? Sao cậu lại chạy tới đây? Sao thế?

Ông hai Lưu đến gây phiền phức cho cậu rồi hả? Sợ rồi sao? Tìm đến đây nhờ bà nội giúp đỡ à? A, đúng là vật hợp theo loài, ngày hôm qua người vợ ngu ngốc kia của cậu vừa mới đến đây cầu xin bà nội tha thứ, hôm nay lại đến lượt cậu tới, hai người coi nhà họ Lý này là chỗ nào? Nhà từ thiện sao?”

“Ngọc Quang, có chuyện gì thế?” Lý Thăng hỏi.

“Không có gì, chính là do cái thằng ngu này gọi điện thoại tố cáo khách sạn của ông hai Lưu trước mặt mọi người, hiện giờ cả thành phố này đều biết rồi, ông hai Lưu bị mất mặt như vậy chỉ sợ là sẽ giết chết cậu taI” Lý Ngọc Quang cười to.

Những lời này vừa phát ra, không ít người trong nhà họ Lý đều cười thành tiếng.

Ông hai Lưu được coi là nhân vật có máu mặt ở Giang Thành này, địa vị giống như Huỳnh Thiên ở Nam Thành, đều là người rất tàn nhãn.

Thật ra thì tố cáo cũng không sao, nhưng mà tố cáo trước mặt mọi người thì tính chất của nó lại khác, việc ấy giống như đánh vào mặt ông hai Lưu trước mặt mọi người vậy.

Chưa nói đến việc tố cáo thành công, cho dù là tố cáo không thành, thì vì thể diện của bản thân, ông hai Lưu cũng không thể nào tha cho Phan Lâm được.

Thấy mới sáng sớm mà Phan Lâm đã đến đây, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng ông hai Lưu đã tới tìm anh, cho nên Phan Lâm mới phải đến nhà họ Lý tị nạn.

“Phan Lâm, hiện giờ có việc mới tới cầu xin bà nội sao? Da mặt cậu cũng dày thật đấy.’ Lý Mẫn khoanh tay trước ngực cười khẩy nói.

“Biết nhà họ Lý chúng tôi hiện nay đã hơn xưa nhiều rồi cho nên muốn đến nhận thân à? Haha, muộn rồi!” Lý Hồng kiêu ngạo nói.

Lý Cường cũng liếc mắt nhìn Phan Lâm cười nói: “Mày đã tìm đến đây nhờ bà nội giúp, vậy thì ít ra cũng phải chứng tỏ chút thành ý chứ? Đầu tiên cứ quỳ xuống dập đầu với bà nội trước, sau đó thì nói xin lỗi, biết chưa?”

“Chỉ xin lỗi bà nội không thôi thì có ích gì? Cũng phải xin lỗi chúng ta nữa!” Lý Mẫn khẽ nói.

“Đúng đấy, vẻ mặt của thằng nhóc này hôm trước mọi người đều quên rồi sao?

Đúng là khiến tôi buồn nôn chết mất! Cậu ta cũng phải dập đầu xin lỗi chúng ta nữa!” Lý Hồng bĩu môi nói.

“Đúng đúng đúng!”

“A, nếu biết trước sẽ thế này thì trước kia đừng làm thế.”

Người nhà họ Lý nói liên mồm, anh một câu tôi một câu, đủ các loại khiêu khích, châm chọc không ngừng phun ra.

Bầu không khí của cả nhà họ Lý cũng trở nên vui vẻ.

Nhưng từ đầu đến cuối Phan Lâm vẫn không nói một lời.

Anh yên lặng chăm chú nhìn từng cử chỉ lời nói của người nhà họ Lý, sau đó rất tự nhiên đi đến bên cạnh kéo một cái ghế ra ngồi xuống.

“Khốn nạn!”

Lý Thắng đột nhiên giận dữ, võ bàn một cái rồi đứng bật dậy: “Ai cho phép cậu ngồi hả? Đứng dậy cho tôi!”

“Đúng đấy, đây là đồ đạc của nhà họ Lý chúng tao, đâu đến lượt kẻ chó chết như mày ngồi lên? Đứng dậy!” Lý Cường cũng đứng dậy, vừa nói dứt lời đã bước đến muốn đánh Phan Lâm.

Nhưng mà khi Lý Cường muốn vừa đến gần đã bị hai người đàn ông đứng sau lưng Phan Lâm chắn ngay trước mặt.

“AI Được lắm! Phan Lâm, càng ngày mày càng giỏi rồi đấy! Thế mà còn gọi người khác đến đây giúp đỡ.” Lý Cường vô cùng tức giận nhưng vẫn cười nói: “Nhưng mà mày đừng quên, chỗ này là nhà họ Lý, chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại thôi, thì đảm bảo mày sẽ không ra khỏi cửa nhà họ Lý được.”

Những lời này vừa thốt ra, thì một người đàn ông đeo kính đứng sau lưng Phan Lâm đang cầm tập tài liệu trên tay đã bước ra nói: “Anh này, nếu như anh muốn ra tay với người ủy thác của tôi thì tôi có quyền báo Cảnh sát bắt anh đấy.”

“Người ủy thác?”

Người nhà họ Lý đều sững sờ, sau đó mới nhìn kỹ người vừa nói giúp anh, Lý Cường hỏi: ‘Mấy người các anh là ai?”

“Tôi là Khúc Thịnh Nghiêm, là Luật sư.”

Người kia đẩy gọng kính rồi nói.

“Khúc Thịnh Nghiêm?”

“Cái tên này nghe rất quen.”

Lý Cường và đám người nhà họ Lý nhìn nhau một cái.

Đúng lúc đó thì Lý Minh đột nhiên đứng dậy, ông ta kinh ngạc không dứt: “Khúc Thịnh Nghiêm? Chẳng lẽ anh chính là Luật sư Nghiêm của văn phòng luật Thịnh Nghiêm sao?”

“Là tôi.”

“Trời ơi! Đúng là anh sao, rất hân hạnh!”

Lý Minh vô cùng mừng rỡ.

“Bố, anh ta rất nổi tiếng sao?” Lý Cường hỏi ông ta.

“Vụ án vừa rồi của Triệu Việt Cường con đã nghe thấy chưa? Chính là văn phòng Luật sư Thịnh Nghiêm đã thắng kiện đấy.” Lý Minh nói.

Nghe thấy những lời này, những người nhà họ Lý có mặt ở đây đều rất kinh ngạc.

Đây chính là một vụ án lớn rung động cả nước.

“Hóa ra là anh à?”

“Anh chính là Luật sư giỏi nhất Giang Thành?”

“Sau bản án đó, Luật sư Nghiêm đã vinh dự được gọi là Luật sư giỏi nhất Giang Thành.” Lý Minh cười ha hả nói, rồi muốn bước đến bắt tay với anh ta.

Nhưng sắc mặt của bà cụ Lý và vài người khác trong nhà họ Lý lúc này lại rất khó coi.

Bởi vì lần này người Luật sư giỏi nhất Giang Thành kia lại đi theo Phan Lâm đến đây.

Đúng như dự đoán, khi Lý Minh vừa tới gần, Khúc Thịnh Nghiêm đã lập tức lên tiếng.

“Ông Lý Minh, mời ông ngồi xuống trước đã, bởi vì chuyện tiếp theo mà tôi nói sẽ có liên quan đến mấy cô cậu trong gia đình ông.

Lý Minh sững sờ, bàn tay đang vươn ra cũng trở nên cứng đờ.

Luật sư Nghiêm không nhanh không chậm lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn uống nước.

“Đây là đơn kiện do anh Lâm đã ủy thác cho chúng tôi khởi kiện các ông, đồng thời còn có văn bản mà anh Lê, người phụ trách khu vực Thanh Sơn ủy thác cho tôi kiện các ông tội danh lừa đảo trong việc góp vốn, mọi người có quyền giữ im lặng, cũng có quyền mời Luật sư, chúng tôi đã nắm được đầy đủ chứng cứ để đưa tra trước tòa, hy vọng mọi người chuẩn bị tâm lý trước…”

Luật sư Nghiêm công nhiên dở tài liệu ra rồi nói.

Những lời này vừa thốt ra.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lý đều giống như bị sét đánh!

Nhất là bà cụ, nụ cười trên mặt bà cụ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sự kinh ngạc, khiếp sợ không thể tin nổi.

Tất cả mọi người đều bối rối.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cả phòng khách đang yên tĩnh của nhà họ Lý trực tiếp bùng nổ.

“Cái gì? Anh… Các anh muốn kiện nhà họ Lý chúng tôi?”

“Lừa đảo? Lừa đảo cái gì? Nhà họ Lý chúng tôi đã lừa đảo ai?”

“Người phụ trách khu vực Thanh Sơn vừa rồi còn nói chuyện điện thoại với tôi, chúng tôi đã nhất trí hợp tác với nhau, Luật sư Nghiêm, có phải anh đã lầm rồi hay không?”

Sắc mặt của Lý Thắng, Lý Minh, Lý Hồng và cả đám người còn lại đều tái nhợt, lập tức lên tiếng hỏi lại.

“Tài liệu đều để ở trên bàn, không thể nghỉ ngờ gì về tính chân thật của nó, vốn dĩ những thứ này không cần phải đưa cho mọi người xem, nhưng anh Lâm đã yêu cầu tôi mang chúng đến đây.” Luật sư Nghiêm nói.

Người nhà họ Lý đều nín thở.

“Hóa ra là do cái thằng chó chết này gây ra chuyện này.”

Lý Mẫn chửi ầm lên.

“Phan Lâm, cậu cho rằng cậu sai Luật sư đến đây đưa đơn kiện cho chúng tôi, kiện chúng tôi ra tòa thì có tác dụng sao? Hừ, cây ngay không sợ chết đứng! Nhà họ Lý chúng tôi trong sạch không sợ những trò mèo này của cậu.” Lý Thắng cười mỉa mai.

“Phan Lâm, cậu đến nhà họ Lý để gây rối à”

Bà cụ Lý lạnh lùng nói.

“Không phải.” Phan Lâm lắc đầu, rồi bình tĩnh nói: “Tôi đến để phá hủy nhà họ Lý.”

Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người trong nhà họ Lý đều bật cười ngay tại chỗ.

“Ha ha ha, phá hủy nhà họ Lý của tôi? Chỉ dựa vào mình cậu sao?”

“Phan Lâm, cậu đúng là tự cho mình là giỏi rồi”

“Thắng, gọi điện thoại cho ông Long, bảo ông ta đưa vài người đến đây xử lý thằng nhóc này, bây giờ bà nhìn thấy cái thằng vô dụng này là thấy đau đầu rồi.”

Bà cụ Lý gõ cây gậy chống của mình xuống đất, mặt không có biểu cảm gì nói.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, cứ giao thằng nhóc này cho con.”

Lý Thắng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

“Phan Lâm, cậu có biết ông chủ Long không? Lâm Chí Long! Là dân xã hội đen đấy, hiện giờ đã hợp tác với nhà họ Lý chúng tôi rồi. Cậu có nghe qua về mảnh đất ở khu Bắc kia chưa? Trước đây có một ông chủ ở nơi khác muốn nhận được hạng mục ấy, kết quả đã bị ông chủ Long đánh cho tàn phế quay về, nếu như cậu biết điều thì hiện giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi bà nội vẫn còn kịp đấy, sau đó học tiếng chó sủa ba tiếng, có lẽ chúng tôi sẽ nhân từ mà tha cho cậu một mạng! Nếu không, đừng trách chúng tôi vô tình.” Lý Ngọc Quang cười híp mắt nói.

Tuy rằng Lâm Chí Long không bằng ông hai Lưu, nhưng ở Giang Thành này, ông ta cũng được coi là người có tiếng tăm!

“Hả? Tôi cũng có quen một người tên là Lâm Chí Long, không biết có phải là cùng một người không.” Phan Lâm nói.

“Cậu có ý gì hả? Cậu nói cậu cũng quen ông chủ Long sao?” Buồn cười, một thằng vô dụng như cậu, tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải cậu ăn trộm tiền của vợ mình để mời Luật sư Nghiêm hay không đấy, loại người như cậu ông chủ Long liếc còn không thèm liếc chứ nói gì đến quen biết! Cậu không tự nhìn lại mình xem? Đúng là buồn cười.’ Lý Ngọc Quang cười to.

Những người còn lại cũng cười thành tiếng.

“Cậu đã nói cậu cũng quen với ông chủ Long, vậy lát nữa chúng ta thử xem một chút.”

Lý Thắng híp mắt, trực tiếp mở loa ngoài ra.

Ông ta bĩu môi.

“Alo!” Bên kia điện thoại một giọng nói thô kệch cất lên.

“Ông chủ Long, ông cho mấy người sang đây giúp tôi, ở đây có một con chó không nghe lời, giúp tôi dạy dỗ nó một trận…” Lý Thăng cười nhạt nói.

“Tôi đã đến trước cửa nhà họ Lý rồi.” Đầu bên kia lại nói.

Lý Thắng sững sờ: “Ông đến rồi?”

“Ông chủ Long, con chó này nói nó có quen biết ông, không biết ông đã từng nghe thấy tên của nó chưa?” Lý Ngọc Quang đứng bên cạnh nhếch môi lên, nói xen vào.

“Con chó nào?” Ông chủ Long hỏi.

“Một con chó tên là Phan Lâm.” Lý Ngọc Quang cười nói.

Đầu bên kia đột nhiên yên lặng một tiếng, sau đó mới nói tiếp.

“Tôi không biết con chó nào tên là Phan Lâm cả!”

“Ha ha ha, Phan Lâm, cậu đã nghe thấy chưa? Ông chủ Long nói ông ấy không quen cậu.” Lý Ngọc Quang võ đùi, cười ha ha.

“Nhưng tôi có quen với một người tên là Phan Lâm”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lại vang lên lần nữa.

Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Lý Ngọc Quang trở nên cứng đờ.

Ngay sau đó anh ta đã trông thấy một đám người từ ngoài cửa bước vào đứng sau lưng Phan Lâm.

Người cầm đầu vẫn còn đang cầm điện thoại trên tay chưa buông xuống.

Mà người đó, lại đúng là ông chủ Long.