Thần Y Ở Rể

Chương 91



Chương 91: Người từ Giang Thành tới

“Lừa gạt?”

Hứa Ngọc Thanh mềm nhữn người, suýt nữa ngã xuống đất.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Lừa tiền của ai sao?”

“Chẳng có lẽ… Chiếc Lamborghini đỗ ngoài kia là do cả nhà Phan Lâm lừa đến sao?”

“Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện tự dưng cậu chủ nhà họ Triệu lại đưa xe cho nhà kia chứ.

“Dù Lý Ái Vân có đẹp đến đâu thì cũng chẳng đáng tiền tỉ chứ? Dát vàng à?”

Những khách mời cứ nói tới nói lui, nhìn như đang tìm kiếm chân tướng, lại chỉ trỏ đàm tiếu cả nhà Lý Giang.

Hứa Ngọc Thanh hoảng hốt.

Lần trước về nhà họ Hứa đã bị đuổi rồi, chẳng lẽ lần này lại bị đuổi nữa sao?

Hơn nữa lại còn ở bữa tiệc mừng thọ của cha?

Nếu là người khác… E là cũng không chịu nổi…

Khóe mắt Hứa Ngọc Thanh đỏ bừng lên, lệ rơi như mưa.

“Phan Lâm, xe bên ngoài kia là anh lén mang đến à?” Lý Ái Vân nghiêm túc hỏi.

“Không phải.” Phan Lâm bình tĩnh đáp.

“Không phải, vậy vì sao cậu chủ nhà họ Triệu lại đưa xe cho mày?” Hứa Tuân quát lên.

“Hứa Tuân, rõ ràng anh cũng chứng kiến tất cả, rõ ràng là cậu Khải đây thua xe vào tay chúng tôi, cậu lại dám nói chúng tôi lừa cậu Khải, sao anh lại gắp lửa bỏ tay người như vậy?” Lý Ái Vân phẫn nộ hỏi.

“Tôi gắp lửa bỏ tay người à?” Hứa Tuân cười lạnh, đột ngột bước lên, cao giọng chất vấn: “Mọi người ở đây cho tôi hỏi một câu, một con ngựa chỉ đáng giá vài triệu, có thể so sánh với ngựa thuần chủng đáng giá cả gia tài không?”

“Không thể nào.”

Mọi người đồng thanh.

“Một con ngựa bị thương khắp người, có thể vượt qua được con ngựa kia không?”

“Không thểt”

Mọi người lại nói.

“Nhưng Phan Lâm và Lý Ái Vân lại làm được đấy!”

Hứa Tuân lớn tiếng: “Hai người họ dùng một con ngựa bị thương để chiến thắng, để một con ngựa già gầy yếu trổ hết tài năng về đích đầu tiên, đây là chuyện không thể tưởng tượng đúng không nào? Anh có tin không?

Mấy người có tin không? Tôi thì tôi không tin”

Hiện trường sục sôi.

“Gì thế này, quanh đi quẩn lại hóa ra chỉ là hạng lừa đảo thôi à?”

“Tôi còn nghe nói ấy, lần trước nhà này còn trộm mất một chiecs vòng tay của bà cụ cơ, bà cụ coi trọng nó lắm! Trước nay chưa từng dễ dàng với ai, cuối cùng phòng ngày phòng đêm cướp nhà khó phòng.”

“Thế này không phải là đang nuôi ong tay áo sao?”

“Còn không phải chắc? Thế mà nhà họ Hứa còn có lòng đợi bọn họ.”

“Đúng là lòng người khó dò.”

Những khách mời chỉ trỏ bàn tán, hoặc âm thần thóa mạ.

Lý Ái Vân cuống lên, chạy nhanh ra ngoài, lấy túi giấy có chứa hợp đồng từ trong xe ra, vội vã hô: “Chúng tôi không lừa ai cả, ở đây đã viết rất rõ, giấy trắng mực đen.”

“Hợp đồng à? Cái này cũng làm giả được mài!” Thái Tuyết nhếch môi cười.

Lý Ái Vân sắp suy sụp.

Xét võ mồm, có mười người như cô ở đây cũng không phải đối thủ của Hứa Tuân và Thái Tuyết.

“Cả nhà lừa gạt, cút ra ngoài đi!” Lúc này, đột nhiên Hứa Khang lớn tiếng hô.

Câu đó như một mồi dẫn lửa, đốt lên ngọn lửa của tất cả mọi người.

“Đúng thế, lũ lừa đảo mau cút đi!”

“Nhà họ Hứa này không có người thân vô liêm sỉ như mấy người, cút nhanh đi!”

“Các người cũng xứng đứng ở đây sao?

Ra ngoài maul”

Đám con cháu như Hứa Minh Thành đều nhao nhao bài xích.

Mấy người Hứa Côn chỉ mỉm cười đứng xem.

Bà cụ Hứa không có nhiều kiên nhãn đến vậy, thẳng tay gọi người làm của nhà họ Hứa lên đuổi người.

Cục diện này, dường như đã không thể cứu vãn được nữa.

Đúng lúc này, ông cụ Hứa đột nhiên đập bàn, giận dữ quát.

“Tất cả im hết đi, cút hết ra ngoài cho tôi!”

Xung quanh lập tức lặng như tờ, những bảo tiêu kia cũng dừng bước, ngạc nhiên nhìn sang.

“Còn ra thể thống gì nữa! Thể thống đâu rồi!” Ông cụ Hứa giận run người, chỉ vào bà cụ Hứa: “Hôm nay là tiệc mừng thọ tôi! Bà dám đuổi người nhà họ Hứa khi đang ở trong bữa tiệc mừng thọ tôi sao? Điều này là đúng à?”

“Tôi đang quét hết sâu mọt trong nhà!

Gia môn bất hạnh mà, chẳng lẽ tôi khoanh tay đứng nhìn sao? Còn phải chờ nhà người ta đến tận nơi chất vấn ông mới lên tiếng à?

Ông không sợ mất mặt sao?” Bà cụ Hứa không chịu yếu thế, đập cây gậy chống mà nói lại.

“Gia môn bất hạnh? Cái gì gọi là gia môn bất hạnh? Bà có thể chứng minh là mấy đứa nó lừa hai nhà Triệu Lâm không? Nếu như chuyện giống như những gì chúng nói, là hai nhà kia thua rồi lại chơi xấu, thế lúc đó tính sao?” Ông cụ nổi giận đùng đùng.

Ông cụ đã sống đến từng này tuổi rồi, còn chuyện gì không nhìn thấu chứ? Lừa gạt sao? Một nhà Lý Ái Vân lấy đâu ra can đảm để đi lừa một gia tộc lớn như vậy chứ, bọn họ biết bản thân mình là ai, cũng biết nhà họ Hứa sẽ không bao giờ ra mặt giúp bọn họ để đắc tội những gia tộc lớn kia, chọc giận họ thì ngay cả đến nắp quan tài cũng không có mà dùng.

Nhưng nói thắng tiền… Cũng không thực tế lắm.

Thua một trận cả chục tỷ, mấy thằng nhóc con nhà giàu đó bị ngu hết rồi sao?

“Tôi không cần biết, nếu hôm nay ông không đuổi hết đám này đi thì bữa tiệc này ông cũng đừng hòng hưởng được!” Bà cụ phẫn nộ nói, không hề nhân nhượng.

“Bà…” Ông cụ Hứa giận đến trừng mắt dựng râu.

“Mẹ à, đừng làm vậy mà, đang có nhiều khách khứa ở đâu.” Con thứ Hứa Hoa Ca vội vàng tiến lên khuyên nhủ.

“Nhìn thì sao nào? Bây giờ cái nhà này đang gặp vấn đề, mẹ là người lớn, chẳng lẽ lại thờ ơ? Mẹ sao có thể trơ mắt nhìn cha con phạm sai lầm như vậy chứ?” Bà cụ giận dữ nói, xúc động quá mức dẫn đến ho khan.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Mẹ đừng nóng mẹ ơi.”

Mấy người con trai vội vàng quây quanh, hết vỗ lưng lại đến an ủi.

Hứa Kiệt không nhịn nổi nữa, quay sang nói lớn với ông cụ Hứa: “Cha, cha nghe lời mẹ nói đi!”

“Mày muốn đuổi em mày đi à?” Ông cụ Hứa trừng mắt nhìn Hứa Kiệt, không thể tin được.

“Cái này… Cha à, ý con không phải thế, chỉ là… Mẹ nói cũng có lý mà, nếu hôm nay không đuổi chúng đi, một khi nhà bên kia tìm đến thì mọi chuyện sẽ phiền lắm đấy ạ, hôm nay là tiệc mừng thọ của cha, sao có thể bị xáo trộn vậy được.” Hứa Kiệt nhíu mày nói.

“Mày cũng biết hôm nay là tiệc mừng thọ của cha mày đấy à?” Ông cụ Hứa đập bàn, đột ngột quát: ‘Mấy người muốn đuổi con gái và cháu ngoại của tôi ra khỏi tiệc mừng thọ của tôi sao? Ý của các người là gì? Đúng là một lũ súc sinh! Tôi không phải!”

“Ông, ông… Ông dám chửi chúng tôi là súc sinh?” Bà cụ tức sắp ngất, cả người run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể xông lên cắn người.

“Súc sinh còn biết che chở cho con! Các người thì sao?” Ông cụ trợn mắt lên, hét to.

“Được! Được lắm! Ông già chết tiệt này!

Ông giỏi thật!” Bà cụ sắp ngất đến nơi.

Đám khách mời đều nín thở không dám động đậy.

“Cha, mẹ, hai người đừng thế mài”

“Hôm nay là ngày vui, đừng để thành như thế này chứ.”

Đám anh em nhà họ Hứa nhao nhao thuyết phục.

“Hứa Ngọc Thanh! Lý Giang, nếu hai người còn chút lương tâm thì mau tự giác cút đi, muốn nhà họ Hứa này phải gà bay chó sủa không được yên ổn mới vừa lòng hay sao?” Lúc này, Hứa Côn quay đầu sang, trừng mắt với Hứa Ngọc Thanh.

“Bác tư, chuyện này…” Lý Ái Vân còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lý Giang cản lại.

“Cha…”

“Ái Vân, chỗ này không đến lượt con nói chuyện.” Lý Giang khàn giọng.

Lý Ái Vân sững sờ, cô thấy vào lúc này Lý Giang đang vô cùng… Nghiêm túc.

Ông nhìn Hứa Ngọc Thanh, thấp giọng gọi: “Ngọc Thanh, chúng ta về nhà thôi.”

“Thật ư…” Hứa Ngọc Thanh nhằm chặt mắt lại, vẻ đau khổ.

“Cha, bọn con xin lỗi, không thể dự cùng cha được, mong cha giữ gìn sức khỏe, bảo trọng thân thể, con và Ngọc Thanh, quay về Giang Thành trước…’ Giọng Lý Giang khàn khàn.

“Không được, không cho mấy đứa đi, phải dự xong bữa tiệc này với cha đã!” Tính tình ông cụ bướng bỉnh, không chấp nhận.

“Cha, cha đừng như vậy mà, con và Ngọc Thanh đã… Quen rồi, thực ra hôm nay bọn con rất vui, có ở lại đây hay không cũng không quan trọng nữa, tóm lại là xin cha bảo trọng.”

“Đúng vậy thưa cha… Thực ra như vậy…

Tốt lắm, tốt lắm ạ…” Hứa Ngọc Thanh nghẹn ngào nói, cả một bầu tâm sự nhưng chẳng biết nói gì, cũng chỉ có thể nói lời tạm biệt.

Ông cụ nắm chặt lấy tay vịn.

Nếu ngẫm lại thì… Bà cụ nói đúng.

Cứ tiếp tục thế này, nhà họ Trương sẽ không được yên ổn, sẽ bị tổn hại danh dự.

Ông cụ là chủ một gia đình, ông cụ không thể vứt bỏ thể diện của nhà họ Hứa, nhưng… Ông càng không muốn thế này.

Nhưng có cách nào khác đâu?

Một đời người, có bao nhiêu lần bất đắc dĩ cơ chứ?

Ông cụ hiểu rõ đạo lý này nhất…

“Ngọc Thanh à, Giang à… Khổ cho hai con…” Ông cụ xót xa.

“Cha… Hứa Ngọc Thanh bật khóc.

“Đi thôi.”

Lý Giang kéo Hứa Ngọc Thanh, nhỏ giọng nói.

Lúc này Hứa Ngọc Thanh cũng không cố chấp cứng đầu nữa, thân thờ theo Lý Giang đi ra ngoài.

“Anh nói xem, đây là số mệnh của chúng †a sao? Nhà họ Lý không chào đón chúng ta, nhà họ Hứa ghét bỏ chúng ta, chúng ta đã làm sai điều gì sao?” Lý Ái Vân nhắm nghiền đôi mắt, đau khổ nói.

Toàn bộ người trong sảnh đều đổ dồn ánh mắt lên người bọn họ.

Nhưng lúc này, có một người vội vã chạy vào.

“Đến, đến rồi! Người đã đến!” Người bên ngoài dồn dập kêu lên.

“Đến rồi sao?”

Người bên trong đều hồi hộp.

“Người nào đến?” Ông cụ Hứa lạnh lùng hỏi.

“Còn hỏi sao, chắc chắn là nhà họ Triệu và nhà họ Lâm rồi.” Hứa Vân đứng bên cạnh chợt nói một câu quái gở.

“Không, là… Là… Giang Thành!”

Người kia lắc đầu.

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.

“Người từ Giang Thành tới?”