Thần Y Thánh Thủ

Chương 393: Người có dáng dấp giống Trương Dương



Sau khi Triệu Dân rời đi, người ngồi trên ghế salông mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Người này chính là Trương Khắc Cần, bố của Trương Dương, năm nay năm mươi hai tuổi, do biết giữ phong độ nên dáng vẻ xem ra chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng tuổi tác thật của ông ta cũng không lớn, tuổi trẻ địa vị cao, tương lai rất có tiền đồ phát triển.

Một lát sau, Trương Khắc Cần mới chậm rãi ngẩng đầu sang thư phòng cạnh đó lấy ra một túi hồ sơ cũ.

Bên trong có vài bức ảnh cũ đã ngả vàng, còn có một tờ giấy có in dấu tay.

Nếu như Trương Dương ở đây thì trong giây lát hắn liền có thể nhận ra mấy tấm ảnh cũ này.

Những tấm ảnh này đều là cả nhà bọn họ cùng chụp trước đây, có tấm chụp Trương Dương khi còn bé, cũng có tấm là một nhà ba người chụp chung.

Trương Khắc Cần cầm một tấm ba người chụp chung lên tỉ mỉ nhìn khuôn mặt với nụ cười vô cùng xán lạn của người phụ nữ trong đó.

Không bao lâu thì con mắt ông ta đã nhòa đi.

- Thi Hoa, con trai chúng ta đã lớn rồi, lớn thật rồi, tôi không biết nó học được y thuật lợi hại như vậy từ khi nào nhưng nó hiện tại rất tốt, rất lợi hại, có tiếng trên toàn quốc, so với tôi lúc ban đầu còn có tiền đồ hơn đó bà nó ạ!

Trương Khắc Cần chậm rãi nói, lại còn cười rất vui vẻ.

- Thi Hoa, bà yên tâm, bà bảo tôi giữ bí mật thì tôi sẽ chon chặt nó vĩnh viễn!

Vuốt ve bức ảnh, Trương Khắc Cần lại nở nụ cười, rất lâu sau ông ta mới đem những bức ảnh này thu lại, cất vào tủ sắt trong thư phòng, cuối cùng mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhìn đèn ở phòng ngủ lãnh đạo đã tắt tức là ông đã nghỉ ngơi, Triệu Dân bên này lưu ý mà khe khẽ thở dài.

Lúc này mới nổ máy rời khỏi, mâu thuẫn giữa hai bố con nhà Trương Dương coi như y là thư ký thân cận thì cũng không có cách nào tham gia , chuyện này chỉ có thể để bố con họ tự giải quyết.

Sáu bình rượu cuối cùng tất cả đều được uống sạch trơn.

Ngay cả người được bác sĩ dặn không thể uống rượu là Vương Thần, cuối cùng cũng không nhịn được mà chung vui, vả lại có thần y như Trương Dương ở đây thì cậu ta cũng không phải sợ sệt gì hết. Thấy cậu ta cứ khăng khăng phải uống, Trương Dương không thể làm gì hơn, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Vương Thần dùng qua linh dược, uống rượu đối với thương thế là có ảnh hưởng. Nhưng ảnh hưởng không lớn, không uống thường xuyên là được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Uống mãi, Long Thành rốt cuộc cũng không chịu được nữa, cậu ta và Hoàng Hải đều ngã xuống, mơ mơ màng màng được người ta dìu lên xe.

Trong cả đám thật sự tỉnh táo cũng chỉ có mỗi Trương Dương.

Lúc đi thanh toán, Trương Dương mới biết được cái Thẻ hội viên vàng kia lợi hại.

Bất kỳ tiêu phí này ở đây đều là giảm 80%, sau lại còn có quà tặng, cuối cùng thật sự tính ra thì gần như cũng tương đương với miễn phí.

Kỳ thực thẻ hội viên như vậy vốn là nhằm miễn phí cho khách hàng, chỉ là không thu đồng nào thì cũng không thích hợp nên ông chủ mới nghĩ ra biện pháp như thế.

Căn cứ nhứng gì mà nhân viên mậu dịch nói, như vậy Thẻ hội viên vàng cũng là loại có cấp bậc cao nhất ở đây, tổng cộng chỉ phát ra mười hai tấm, nói cách khác khách hàng cao cấp nhất tối đa cũng chỉ có mười hai người.

Tấm thẻ kiểu như vậy ngay cả Long Thành cũng không có, Triệu Dân có thể có một tấm. Điều này quả khiến Trương Dương có chút bất ngờ.

Sau khi đưa tất cả mọi người đến khách sạn, Trương Dương mới cùng Mễ Tuyết ra về, ngôi nhà của họ tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng rất ấm cúng.

Sau khi về nhà, Mễ Tuyết liền nấu canh giã rượu cho Trương Dương, những thứ này đối với Trương Dương căn bản là vô dụng. Chỉ là hắn không muốn làm phật ý Mễ Tuyết, hết thảy chỗ canh hắn đều gắng uống cạn sạch.

Vừa rạng sáng hôm sau, Long Thành đã gọi điện thoại tới hỏi dò chuyện ngày hôm qua.

Cậu ta vẫn còn có chút khó chịu, nhưng so với những người khác vẫn còn khá, dù sao thì cậu ta vẫn có nội lực thâm hậu hơn những người khác đôi chút.

Mấy người họ đều chưa người nào về, tất cả đều vẫn ở khách sạn.

Hoàng Hải có người nói là ói ra cả đêm, Ngô Chí Quốc nửa đêm không biết tại sao lại rời khỏi phòng chạy ra hành lang ngủ suốt nửa giờ, được nhân viên phục vụ phát hiện mới đưa về phòng.

Thường Phong tỉnh lại phát hiện là nằm trên mặt đất, Lý Á so với anh ta còn thảm hơn, vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo không ra nổi , còn đáng thương hơn cả vẫn là Vương Thần, bởi vì không thể động cựa, khát nước cả đêm, nằm mơ uống cạn sạch toàn bộ nước của Tây hồ.

May mắn nhất thì lại thuộc về Tô Triển Đào, anh ta có Dương Linh bồi tiếp, Dương Linh lại săn sóc cho cả đêm, so với người khác thì đãi ngộ tốt hơn rất nhiều.

- Khó chịu quá!

Mãi đến tận mười giờ sáng, Hoàng Hải mới là người tiếp theo tỉnh dậy sau Long Thành, cậu ta uống say đến nỗi cuối cùng không biết làm sao đến được khách sạn.

Sau khi cậu ta thức dậy thì Thường Phong cùng Lý Á bọn họ cũng đều tỉnh, mấy người cùng nhau tụ tập ở nhà ăn khách sạn.

Mấy người đều còn có chút mơ hồ, sáu bình rượu trên thực tế đã gần chín cân(1/2kg), hơn nữa bọn họ lúc ăn cơm đã uống qua không ít rượu đế, cứ như thế một trận, coi như bọn họ tửu lượng có không tệ cũng không chịu nổi.

- Đây là đâu, chúng ta sao lại ở đây?

Tô Triển Đào được Dương Linh đỡ đi xuống, cũng là mơ mơ màng màng, ngày hôm qua anh ta cũng là uống đến cái gì cũng không biết nữa.

- Mấy người các anh tất cả đều uống nhiều, cuối cùng là Trương Dương cùng bọn tôi đưa các anh đến đây!

Dương Linh tức giận nói một tiếng, cô hầu như một đêm không ngủ vì bận chăm sóc cho mấy ông tướng uống rượu say này.

Không bao lâu thì Ngô Chí Quốc cũng đỡ Vương Thần xuống, tất cả mọi người đều có một đặc điểm chung, ai nấy đều không có tinh thần.

Sau khi say rượu cảm giác sẽ rất khó chịu, coi như là rượu ngon nhưng uống nhiều quá cũng sẽ không thoải mái, không đến nỗi đau đầu nhưng bên trong dạ dày cứ liên tục bốc lên như thiêu như đốt.

Đã là giữa trưa, mấy người cũng đều chả buồn ăn uống, rốt cuộc chỉ uống chút canh đơn giản.

Bây giờ để họ có ăn cái gì cũng khẳng định là ăn không vô, mà không ăn chút gì thì càng khó chịu hơn, chỉ có thể uống chút canh cho ấm bụng.

- Tô công tử, ngày hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, Trương Dương sao lại kích động như thế?

Uống xong bát canh, Lý Á lại ngẩng đầu lên hỏi một câu, Trương Dương dù gì cũng là một trong số cổ đông, anh ta hẳn là có quan tâm đôi chút.

- Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là quan hệ giữa bố con nhà cậu ấy không được tốt cho lắm!

Tô Triển Đào lắc đầu khẽ bảo, mới vừa nói xong liền phát hiện mấy người kia đều đang nhìn mình.

Ngay cả Dương Linh cũng đang tò mò nhìn anh ta.

- Chưa từng nghe Trương Dương nói qua chuyện trong nhà cậu ấy, Tô công tử, anh biết thì đừng gạt bọn tôi chứ!

Hoàng Hải khẽ trách, ngày hôm qua sau khi Triệu Dân xuất hiện, bọn họ kỳ thực đều rất tò mò về Trương Dương.

Kết quả không có hỏi ra Trương Dương, lại phát hiện Tô Triển Đào là một "con cá lớn".

Tô Triển Đào có xuất thân như vậy thì trong đám công tử ở đất Trường Kinh này tuyệt đối là xếp số một số hai.

- Các cậu đừng hỏi tôi nữa có được hay không, tôi đã nói là mối quan hệ giữa cậu ta với người nhà không tốt, hỏi lắm có ích lợi gì chứ!

Tô Triển Đào bất đắc dĩ lắc đầu, mới vừa nói xong anh ta lại nghĩ tới những lời ngày hôm qua lúc chưa say, Trương Dương đã nói với mình.

Điều này làm cho trên mặt của anh ta lại lộ ra vẻ do dự.

Nói thật thì thân phận của Trương Dương trước mắt mấy người này sớm muộn đều sẽ biết, chỉ cần bọn họ dụng tâm đi thăm dò, tất nhiên có thể tra ra.

Đã như vậy thì chi bằng trực tiếp nói cho bọn họ biết, chí ít cũng có thể đem chuyện Trương Dương giao phó nói cho rõ ràng, phòng ngừa một số hiểu lầm phát sinh.

Nghĩ tới đây, anh ta không do dự nữa, trực tiếp gõ xuống bàn rồi lại ngẩng đầu lên nhìn mọi người một chút.

- Được rồi, tôi có thể nói, có điều mọi người nhất định phải giữ ní mật, còn nữa, Trương Dương có nói với tôi một câu, cậu ấy là cậu ấy, bố cậu ấy là bố cậu ấy. Bọn họ không có quan hệ gì, các cậu chỉ cần biết thế là được!

Tô Triển Đào chậm rãi nói, mọi người vốn là cũng đã thất vọng, nay thấy Tô Triển Đào đột nhiên có ý buông lỏng thì lập tức đều vội vã nhìn anh ta.

- Xin anh đấy. Tô công tử, anh nói nhanh lên đi, đừng thừa nước đục thả câu có được hay không!

Lý Á hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn Tô Triển Đào bằng một điệu bộ rất bất đắc dĩ.

Nhìn Lý Á một chút, Tô Triển Đào mới chậm rãi nói:

- Chuyện của Trương Dương, thật ra tôi cũng mới biết, chuyện bố Trương Dương thuyên chuyển đến đây cũng vậy, tôi cũng có hỏi qua cậu ta một lần, nhưng cậu ấy có vẻ rất không vui!

Ý anh là bố Trương Dương cũng đang ở Trường Kinh?

Hoàng Hải lập tức chen vào một câu, cậu ta nghe rất rõ điểm then chốt trong lời nói của Tô Triển Đào.

Trương Dương theo học tại Trường Kinh nhưng hắn cũng không phải là người địa phương, điểm ấy mọi người cũng biết, vì lẽ đó khi thấy thái độ của Thư ký Triệu đối với hắn ai nấy mới hiếu kỳ như vậy.

Nghe Tô Triển Đào nói như thế thì có nghĩa là bố Trương Dương hiện tại hẳn là cũng đang ở Trường Kinh.

- Đúng!

Tô Triển Đào gật đầu một cái khẳng định.

- Bố anh và bố cậu ấy cùng được điều đến, cấp bậc chắc cũng không thấp đâu, vậy họ Trương kia rốt cuộc là ai vậy?

Thường Phong ở đó gõ bàn mà cau mày khổ sở suy tư, cậu ta đang nghĩ tới đám người trong chính quyền.

Đừng nói là cậu ta mà những người khác tất cả đều đang suy nghĩ như thế, còn tưởng rằng quan hệ giữa bố Trương Dương cùng bố Tô Triển Đào rất tốt nên mới cùng đến Trường Kinh.

Chỉ là họ nghĩ như thế nào cũng không tìm ra người nào thích hợp.

Có thể có quan hệ tốt với bố Tô Triển Đào, cấp bậc khẳng định không thấp, trong cơ cấu lãnh đạo cao cấp của chính quyền Trường Kinh, người mang họ Trương đúng là không có.

- Thôi đừng đoán mò nữa, các cậu ngẫm lại xem trên ti vi, ai có dáng dấp giống với Trương Dương nào!

Nhìn dáng vẻ họ đều khổ sở sut tư, Tô Triển Đào chỉ cảm thấy buồn cười, không nhịn được nói tuột ra một câu.

- Trên ti vi? Nói như vậy, bố Trương Dương hẳn là hay lên TV, vậy là ai ta!

Hoàng Hải có vẻ càng mơ hồ hơn, tỉ mỉ suy tư mỗi ông phó cấp trong chính quyền, thậm chí ban tuyên giáo, tổ chức, những bộ ngành cao cấp trong chính pháp ủy cùng với một số cơ quan trực thuộc phía dưới, họ đều nghĩ một hồi mà vẫn là không tìm ra được người thích hợp.

Chỉ có Dương Linh là sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc há hốc miệng ra.

Cô là người tỉnh táo nhất, vừa bắt đầu cũng không có rơi vào ngõ cụt mà trực tiếp liền nghĩ đến người có thể đối lập với bố của Tô Triển Đào.

Người như vậy rất ít rất ít, họ Trương thì càng ít hơn, Trường Kinh vừa đúng có một vị, thêm vào câu nói sau cùng của Tô Triển Đào, cô lập tức nghĩ tới, vị này là nhân vật lớn hay xuất hiện trên TU VI, lại đúng là hao hao giống Trương Dương.

- Tiểu Linh, có cô đoán ra được rồi không, rốt cuộc là ai?

Long Thành chú ý tới dáng vẻ của Dương Linh, vội vàng gặng hỏi một câu.

Dương Linh đầu tiên là liếc nhìn Tô Triển Đào, lúc này mới chậm rãi nói rằng:

- Tôi không biết nói có đúng hay không, Triển Đào nói người có dáng dấp giống Trương Dương, ta chỉ nghĩ đến bí thư Trương Khắc Cần!

- Bí thư Trương Khắc Cần?

Đơn giản năm chữ này đủ khiến mỗi người đều sửng sốt một lúc.

Dương Linh nói như thế, bọn họ lập tức phát hiện, Trương Khắc Cần và Trương Dương quả thực rất giống nhau, nếu như Trương Khắc Cần trẻ hơn chút thì bọn họ chính là hai người từ một khuôn đúc mà ra.

Điểm này, bọn họ trước đây làm sao lại không chú ý tới?

Lại nghĩ tới thân phận của Trương Khắc Cần, mấy người tất cả đều há to miệng.

Bọn họ cuối cùng cũng coi như rõ ràng trước đó tại sao không đoán ra, bởi vì họ căn bản hướng theo suy nghĩ chung rằng người đó sẽ là bạn tốt của ông bố Tô Triển Đào.