Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là hống hách! Anh Mễ, để em xử vụ này giúp anh. Hôm nay, em đến ăn cơm, anh mau bảo người chuẩn bị đi”.
Mễ Kiến cười khổ nói: “Chú em, thôi chú kệ chúng nó đi, người ta có tiền có quyền, mình không đấu lại được đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Đám vô danh tiểu tốt thôi anh, em không thể để chúng nó tác oai tác quái vậy được”.
Mễ Kiến thấy thế thì chỉ biết lắc đầu cười trừ, nhưng vẫn đi chuẩn bị nấu nướng.
Advertisement
Anh ta vừa bê được vài món ăn lên thì đã có tiếng ồn ào ở bên ngoài, Ngô Bình đi ra ngoài kiểm tra. Đám lưu manh lần trước đã xuất hiện, chúng đang chỉ vào mặt Mễ Kiến rồi chửi bới, anh Mễ chỉ cúi đầu mà không nói gì, tay thì đã nắm chặt thành quyền.
Ngô Bình thấy thế thì rung tay, tên thanh niên đang mắng chửi chợt sùi bọt mép rồi ngã lăn ra đất. Đồng bọn của hắn sợ quá vội đỡ hắn dậy, nhưng không biết phải làm sao, cuối cùng đành gọi xe cứu thương.
Mười phút sau, xe cứu thương đã tới, một người chỉ vào Mễ Kiến rồi nói: “Đại ca của chúng tao phát bệnh vì cãi nhau với mày, mày phải chịu trách nhiệm”.
Gã vừa nói dứt câu thì người chợt run lên rồi cũng sùi bọt mép, sau đó ngã vật ra đất. Vì thế, xư cứu thương tiện thể đưa cả gã đi luôn.
Mấy người còn lại thấy chuyện này quá quái gở nên ngơ ngác nhìn nhau rồi không nói không rằng, lập tức đi theo xe cứu thương.
Mễ Kiến mù mờ, sao tự nhiên mấy người đó lại phát bệnh? Ngô Bình kéo anh ta vào uống rượu, biết Ngô Mi đtạ giải nhất toàn tỉnh, Mễ Kiến đã tặng cho cô bé một phong bao có một nghìn ở bên trong.
Ăn uống xong, Ngô Bình bắt đầu dọn nhà, anh chuyển hết những vật dụng cần thiết sang nhà của Chu Thanh Nghiên, những thứ quá cồng kềnh thì để tạm bên nhà đối diện.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử đã giúp sức rất nhiều, họ còn gọi ở đâu cả đám người đến hỗ trợ, hình như đều là bạn của Hoàng Tử Cường.
Dọn nhà xong thì bắt đầu tháo dỡ để xây biệt thự. Những việc này khá phiền phức, Ngô Bình cũng không có kinh nghiệm nên quyết định giao cả cho bên có chuyên môn làm.
Vết thương của Chu Viễn Sơn đã đỡ hơn nhiều, sau khi được Ngô Bình điều trị thêm một lần nữa thì ông ấy có thể hoạt động bình thường, nhưng vẫn phải duy trì uống thuốc thêm một thời gian.
Tối đến, sau khi bận rộn cả ngày trời, ai nấy đều về nghỉ ngơi sớm. Ngô Bình đang nghiên cứu Niêm Hoa Chỉ ở sân, có kinh nghiệm của lần trước rồi nên anh nhanh chóng hoàn thiện lại môn võ kỹ này, không chỉ tăng uy lực cho nó, mà còn giảm các tác dụng phụ.
Anh đang chuẩn bị nghiên cứu tiếp thì Lý Quảng Long đã gọi điện tới, anh ta nghiêm giọng nói: “Chú em, anh vừa gặp người nhà họ Cung xong, họ không chịu thôi đâu. Xem chừng, họ vẫn muốn đối phó chú đấy”.
“Thế ạ?”, Ngô Bình cay mày: “Nếu họ thích thế thì em chiều”.
Lý Quảng Long: “Chú em, anh nhận được tin nhà họ Cung đã mời một cao thủ Hình Ý am hiểu băng quyền ở bên ngoài, nghe đâu người này có thể đấm một con trâu bay xa cả mấy mét đấy”.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Chỉ cần không phải là tông sư cảnh giới Thần thì em chấp tất”.
Lý Quảng Long thở phào một hơi: “Thế thì tốt, chỉ cần chú có thể đánh bại được cao thủ Hình Ý là nhà họ Cung không còn dám làm gì chú nữa đâu”.
Ngô Bình: “Nếu họ có ý thù địch với em thì sao em đứng yên cho họ đánh được”.
Lý Quảng Long nói: “Nhà họ Cung đang có một mối làm ăn lớn, nếu thành công thì họ sẽ nâng được vị thế của mình và trở thành gia tộc hàng đầu ở tỉnh”.
Dù nhà họ Cung cũng có chút thế lực ở tỉnh, nhưng chỉ là gia tộc hạng hai, những gia tộc hạng hai ở tỉnh thì không thiếu, còn hạng nhất thì ít.
Ngô Bình nổi hứng: “Vụ gì thế anh?”
Lý Quảng Long: “Sản nghiệp chính của nhà họ Cung là thực phẩm chức năng. Nghe đồn họ có được một phương thuốc bí truyền từ xa xưa, đang chuẩn bị điều chế. Nhà họ tự tin với dự án này lắm, nửa năm trước đã bắt đầu xây nhà máy rồi, xem chừng định đầu tư lớn đấy. Vì vậy, họ đang hợp tác với nhà họ Nhậm ở Hải Thành, chuẩn bị đầu tư vào mười tỷ để mở rộng quy mô sản xuất. Vụ này mà thành công thì nhà họ Nhậm sẽ có hai mươi phần trăm cổ phần”.
“Nhà họ Nhậm ở Hải Thành ư?”, Ngô Bình chợt nghĩ đến một người rồi hỏi: “Nhậm Thiên Thắng ạ?”
Lý Quảng Long ngạc nhiên: “Chú cũng biết người này à? Đúng là ông ta đấy”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh nghĩ cách mua loại thuốc ấy cho em”.
Lý Quảng Long tò mò hỏi: “Chú lấy làm gì?”
Ngô Bình: “Chỉ cần nhìn là em có thể doán được tỉ lệ thành phần dược liệu, thậm chí còn biết quy trình sản xuất”.
Lý Quảng Long hoảng luôn: “Thần kỳ thế à! Được, để anh sai người đi mua”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Xem ra mình phải luyện Ngũ Long Thánh Quyền nhanh lên thôi”.