Thần Y Trở Lại

Chương 118: "Nhưng tôi không có bộ nào khác".  



Ngô Bình vội vã như vậy là do cái bóng vừa vụt qua. Đó là một cô gái mặc đồ đỏ đang luyện kiếm trên núi, kỹ năng khiến người khác phải ngỡ ngàng.



Đường kiếm của cô quá nhanh, nhanh đến mức không thể ngờ tới. Ngô Bình có cảm giác cho dù là anh cũng không thể tránh nổi lưỡi kiếm của cô gái này. Cho nên anh rất muốn xem xem đây rốt cuộc là vị cao nhân nào.



"Rẹt!"



Một lưỡi kiếm kề sát, chỉ cách nửa centimet là cứa vào yết hầu của anh. Trên bề mặt kiếm còn có một lớp kiếm khí mỏng màu lam nhạt, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.



Advertisement

Ngô Bình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái áo đỏ ban nãy. Cô gái này tuổi chỉ chừng mười sáu, đi chân trần, làn da trắng phát sáng, các đường nét trên gương mặt thanh thoát như tranh. Khí chất lạnh lùng mà thanh cao của cô giống như một vị tiên không vướng bụi trần.



"Anh là ai?", cô gái áo đỏ hỏi, giọng nói nghe không sõi, như thể đứa trẻ vừa biết nói.



Ngô Bình đáp: "Ban nãy tôi nhìn thấy cô đang luyện kiếm, tôi vô cùng khâm phục kiếm pháp của cô. Trong lúc tò mò, tôi muốn lên xem một chút".



"Luyện kiếm thì có gì đáng để xem?", cô gái áo đỏ đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"



Ngô Bình vội vã đáp: "Hôm nay là mùng Ba tháng Bảy".



Cô gái áo đỏ lẩm bẩm: "Thời hạn một năm đã hết, có thể rời khỏi đây rồi".



Cô gái áo đỏ nhìn xuống chân núi, hỏi: "Chiếc xe đó là của anh?"



Ngô Bình gật đầu đáp: "Đúng vậy".



"Tôi sẽ ngồi xe anh, rời khỏi đây", cô gái áo đỏ nói. Xem ra cô gái này không hề hiểu gì về các quy tắc ứng xử thông thường.



Ngô Bình cười đáp: "Được, tôi đang muốn lên tỉnh".



"Tỉnh? Vậy được, có vẻ là thành phố lớn", cô gái áo đỏ đáp.



Cương Tử đợi một lát thì đã thấy Ngô Bình dắt về một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, khí chất vừa thanh cao vừa lạnh lùng.



Ngô Bình và cô gái ngồi ở ghế sau. Sau khi xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: "Tại sao cô lại lên núi luyện kiếm?"



Cô gái đáp: "Sư phụ nói kiếm của tôi sát khí quá nặng, nếu luyện ở bên ngoài sẽ dễ làm người khác bị thương".



Ngô Bình gật đầu đáp: "Kiếm pháp của cô quả thực là đầy sát ý. Uy lực của sát ý này không hề kém gì sát khí, có hại đối với con người".



Cô gái đáp: "Nghe cũng có lý".



Thấy cô gái không có giày, quần áo cũng cũ nát, nhiều chỗ đã rách, Ngô Bình nói: "Cô định đi tới chỗ nào trong tỉnh?"



Cô gái nghĩ một lát rồi đáp: "Không biết, tôi cũng chưa từng tới đó. Chỗ nào cũng được".



Ngô Bình cũng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cô không có nơi nào để đi thì cùng tôi tới khách sạn đi. Đến đó cô có thể tắm rửa, thay quần áo mới, sửa soạn cho giống người bình thường một chút".



Cô gái ngẩn người ra, hỏi lại: "Hiện giờ trông tôi không bình thường sao?"



Ngô Bình cười đáp: "Rất không bình thường".



Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng tôi không có bộ nào khác".



Ngô Bình: "Không sao, tôi có thể mua cho cô".



Cô gái trợn mắt nhìn Ngô Bình, nói: "Sư phụ tôi nói nếu một người đàn ông đối tốt với một cô gái có nghĩa là anh ta đang có ý đồ xấu".



Ngô Bình hạn hán lời, đáp: "Sư phụ cô nói không sai, nhưng tôi giúp cô như vậy là do đồng cảm thôi. Thêm nữa là tôi cũng muốn xem cô luyện kiếm".



Cô gái tò mò hỏi: "Anh muốn xem tôi luyện kiếm? Anh hiểu được sao?"



Kiếm pháp của cô gái cực kỳ nhanh, đến sư phụ cô còn nhìn không rõ, vậy mà người đàn ông này hiểu được sao?



Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên tôi hiểu được. Lúc tôi lên núi, cô đang dùng kiếm để xiên con muỗi".



Cô gái kinh ngạc: "Anh thực sự nhìn rõ thật ư, lợi hại!"



— QUẢNG CÁO —