Theo hắn ta thấy, Ngô Bình đánh con trai Trương Hàn Thuỷ xong mà vẫn bình yên thế này, chứng tỏ không phải dạng vừa.
“Chú em không sao chứ?”, Lý Quảng Long vã mồ hôi hỏi.
Ngô Bình mỉm cười: “Em không sao, anh Long, chúng ta đi thôi”.
Triệu Kiếm Tinh vội nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, tôi cũng chỉ làm theo luật thôi, làm quen cái nhỉ”.
Advertisement
Lý Quảng Long nói ngay: “Chú em, đây là đội trưởng Triệu Kiếm Tinh, bạn của anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào đội trưởng Triệu”.
Triệu Kiếm Tinh cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu là anh em của anh Long thì cũng không phải người ngoài, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé. Chỉ cần giúp được thì Triệu Kiếm Tinh tôi sẽ không thoái thác”.
Rời hỏi đồn cảnh sát, Lý Quảng Long đã nhận được điện thoại của nhà họ Cung. Nhưng anh ta không nghe mà cười lạnh nói: “Đầu nhà họ Cung có vấn đề rồi, cho họ đường sống thì không đi, cứ đòi đâm đầu vào chỗ chết”.
Lý Quảng Long đang rất phẫn nộ, anh ta cũng là một nhật vật tầm cỡ, nhà họ Cung làm vậy có khác nào coi thường anh ta đâu.
Ngô Bình lên xe xong vẫn im lặng, sau khi đến nhà Lý Quảng Long rồi, anh mới nói: “Anh đã kiếm được thuốc như em bảo chưa?”
Lý Quảng Long cười hì hì đáp: “Rồi”, anh ta vẫy tay, người làm nhanh chóng đặt một chiếc hòm lên bàn.
Ngô Bình mở ra thì thấy có mấy chai dung dịch, hình như là mẫu thử trong phòng thí nghiệm, vì loại này vẫn chưa đưa vào sản xuất.
Ngô Bình cầm lên ngửi rồi nhắm mắt lại, một lát sau, anh nói: “Toàn là dược liệu bình thường, chỉ có đúng một loại khá quý thôi”.
Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú có thể ngửi ra được à?”
Ngô Bình đáp: “Có thế mà cũng không làm được thì sao em xử nhà họ Cung được? Nhà họ đang gom vốn khắp nơi cho dự án này đúng không? Em sẽ cho họ mất cả chì lẫn chài”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên nói: “Chú định làm thế nào, tiết lộ cho anh biết tí đi”.
Ngô Bình: “Giờ anh cho người đi mua một dược liệu cho em, em sẽ chế thuốc ngay. Còn nữa, anh kêu người chuẩn bị cho em ít máy móc như máy li tâm, máy nghiền, cốc chịu nhiệt và ống nghiệm”.
Ngẫm nghĩ một lát, Ngô Bình bổ sung: “Nếu nhà họ Cung chưa đăng ký bản quyền thì anh đi đăng ký ngay đi”.
Lý Quảng Long: “Thủ tục này lằng nhằng phết đấy, hơn nữa còn cần kết quả thực nghiệm nữa, chứ không lấy được ngay đâu”.
Ngô Bình: “Không sao, anh cứ đi làm đi. À, anh cho người đi khắp cả nước thu mua hết loại dược liệu này cho em. Loại này phơi khô xong thì trữ được lâu lắm”.
Lý Quảng Long hỏi: “Ừ, loại gì?”
Ngô Bình viết tên lên một tờ giấy chữ cây Chi Lan.
“Chỉ có vài tỉnh trồng loại cây này thôi, sản lượng hàng năm cũng chỉ 20, 30 nghìn tấn, giá thu mua vào khoảng 70 đồng một cân. Anh chuẩn bị tiền để thu mua sản lượng lớn đi”.
Lý Quảng Long nhẩm tính một lúc rồi hoảng hốt nói: “Đắt đấy nhá, ví dụ 30 nghìn tấn là bốn, năm tỷ đấy”.
Ngô Bình: “Cây này được dùng để bào chế nhiều loại thuốc nên sẽ tốn nhiều, chỉ cần anh mua được 30, 40 phần trăm tổng sản lượng thôi là giá sẽ tăng vọt rồi”.
Lý Quảng Long gật đầu: “Được, vậy anh sẽ chuẩn bị 5 tỷ để mua dược liệu và xây dựng nhà máy trước”.
Ngô Bình: “Anh có thể ký hợp đồng với nông dân, để họ bán bán cho anh theo giá thị trường. Theo em biết thì loại cây này chỉ trồng ở một, hai khu vực nhất định thôi nên không khó đâu”.
Lý Quảng Long xoa cằm nói: “Anh hỏi chút, vụ này được không đó?”, dẫu sao anh ta cũng đổ cả đống tiền vào đây nên cần hỏi cho rõ.
Ngô Bình vỗ vai Lý Quảng Long: “Anh yên tâm, với kinh nghiệm của em thì kiểu gì cũng có hiệu quả, em còn thay đổi công thức một chút, đảm bảo loại thuốc này sẽ có công hiệu thêm nhiều lần”.