Có công hiệu thêm nhiều lần ư? Lý Quảng Long hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Được, anh sẽ đi làm ngay!”
Sau khi chuẩn bị xong dược liệu, nhờ có máy li tâm và máy nghiền mà Mạc Lâm Thần đã lọc ra được các thành phần hữu hiệu, sau đó anh bắt đầu thay đổi bằng kiến thức của mình.
Ba giờ chiều, chai thuốc đầu tiên của anh đã được chế tạo thành công, anh uống luôn một ngụm, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận.
Tác dụng của thuốc chia thành nhiều đường chạy khắp các kinh mạch.
Advertisement
“Được phết! Loại thuốc này có công dụng rất tốt cho những người bị bệnh tim mạch và mỡ máu, nó giúp lưu thông mạch máu, giảm chứng xuất huyết não và hạn chế bệnh ở động mạch vành”, Ngô Bình vui mừng nói: “Chắc chắn nó sẽ giúp ích cho rất nhiều người, anh cứ yên tâm mà sản xuất đi”.
Lý Quảng Long vừa hào hứng vừa sốt sắng: “Này, anh vừa thu mua dược liệu, vừa mở nhà máy sản xuất nên vốn căng lắm đấy nhé!”
Bây giờ, Lý Quảng Long chỉ có thể chi cho dự án này nhiều nhất là 5 tỷ thôi, nếu muốn nhiều hơn thì phải bán nhà bán cửa.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, để em kêu gọi đầu tư hộ anh”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên hỏi: “Được đấy, chú định kêu gọi ai?”
Ngô Bình nói: “Em chưa chắc lắm, để em hỏi đã”.
Anh lập tức gọi cho Đường Tử Di rồi hỏi: “Có một vụ làm ăn đây, cô có muốn làm không?”
Đường Tử Di cười đáp: “Anh, thời gian nhận lãi là bao lâu, cần bao nhiêu vốn?”
Ngô Bình: “Vốn thì khoảng 2 đến 3 tỷ, thời gian nhận lãi trong khoảng một năm. Cô có thể chọn góp cổ phần hoặc chia hoa hồng, lãi xuất là 20 phần trăm”.
Lai xuất 20 phần trăm là không thấp, Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Anh đã bảo em đầu tư thì chắc chắn sẽ có lời, em sẽ đầu tư 3 tỷ”.
Ngô Bình: “Được, chiều mai tôi sẽ đến Vân Kinh, có gì gặp rồi bàn cụ thể sau”.
Đường Tử Di đồng ý rồi hỏi: “Anh, anh còn nhớ vụ Bạch Long Loan không đấy?”
Ngô Bình: “Có kết quả gì rồi à?”
Đường Tử Di cười đáp: “Đúng như anh đoán, Nhiếp Sơn Hà bị phế rồi, nghe đâu còn hộc máu nữa, giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khéo vô phương cứu chữa rồi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tại ông ta không tự lượng sức mình”.
Đường Tử Di: “Anh, em và Trác Khang ăn trọn sơn trang Thái Khang rồi. Lượng tiêu thụ đang rất ổn, chắc khoảng hai tháng nữa là có thể thu hồi vốn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”
Ngắt máy xong, anh hỏi Lý Quảng Long: “3 tỷ đủ không anh?”
Lý Quảng Long ra sức gật đầu: “Đủ rồi”.
Ngô Bình: “Phía đầu tư là một người bạn của em - là người nhà họ Đường ở Vân Kinh. Cô ấy đầu tư 3 tỷ thì anh định chia bao nhiêu cổ phần?”
Lý Quảng Long cười nói: “Nếu là bạn của chú thì đương nhiên anh sẽ không để thiệt rồi, cho cô ấy 30 phần trăm luôn. Còn chú thì anh chia mười phần trăm nhé!”
Ngô Bình cười nói: “Em không nhận không đâu, khi nào Trác Khang chuyển cho em 500 triệu, em sẽ chuyển cho anh ngay”.
Lý Quảng Long cười nói: “Nếu chú đầu tư 500 triệu thì anh chia cho chú thêm 10 phần trăm nữa là 20 phần trăm. Vậy là chú hai, anh năm!”
Ngô Bình đồng ý ngay, anh cảm thấy Lý Quảng Long rất biết cách hành xử: “Được, em đảm bảo anh sẽ thu hồi vốn trong một năm thôi”.
Sau đó, Ngô Bình đã viết phương thuốc và quá trình điều chế rồi đưa cho Lý Quảng Long cất giữ.
Tối đến, Lý Quảng Long mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình, đồng thời cho người đi đón Cương Tử và Hồng Lăng tới.