Ông ta vừa bước vào là tất cả mọi người đều đứng dậy, khách khí gọi ông ta là "ông Tiết". Người này không ai khác chính là vua phỉ thúy Tiết Thái Hổ.
Tiết Thái Hổ ha ha cười lớn, nói: "Đa tạ các vị quan khách đã nể mặt tôi, tới tham gia đại hội cược đá lần này. Quy tắc cũ, mỗi người đặt cọc trước năm trăm triệu tệ".
Advertisement
Dứt lời, có vài cô chân dài mặc áo sườn xám đi xuống phía dưới thu những tờ chi phiếu. Đường Tử Di cũng không ngoại lệ, cô viết một tờ chi phiếu năm trăm triệu tệ đưa cho mấy cô gái kia.
Ngô Bình nhỏ tiếng hỏi: "Tiền đặt cọc này để làm gì thế?"
Đường Tử Di: "Vé vào Cửu Hào Viện rẻ nhất là năm trăm triệu tệ, nếu muốn vào thì phải nộp tiền trước. Nếu chi phí vượt quá năm trăm triệu thì năm trăm triệu này coi như tiền thế chấp. Còn nếu chi phí không tới năm trăm triệu thì phần dư cũng sẽ không được hoàn lại nữa".
Ngô Bình không khỏi kinh ngạc: "Quy tắc gì mà bá đạo vậy".
Đường Tử Di: "Cũng không sao, dù gì chúng ta cũng định tiêu hết hai tỷ".
Trong hội trường có nhiều người hình như chưa chuẩn bị trước nên nhất thời không thể lấy ra được năm trăm triệu tệ, những người đó lập tức bị mời ra ngoài. Sau cùng, trong hội trường chỉ còn lại mười mấy người.
Tiết Thái Hổ cười nói: "Các vị, không nhiều lời nữa, mời theo tôi tới Cửu Hào Viện".
Cửu Hào Viện là một cái sân rất lớn, những viên phỉ thúy đủ sắc màu được đặt trên những chiếc kệ được điêu khắc từ ngọc. Mỗi viên ngọc như vậy được đặt trong một cái đình nhỏ.
Mỗi cái đình nhỏ như vậy chỉ đặt duy nhất một viên đá bên trong để thể hiện sự cao quý của viên đá đó. Ở bên ngoài đình còn có một biển hiệu, bên trên viết chủng loại ngọc và tên gọi của viên ngọc đó.
Tiết Thái Hổ cười nói: "Các vị, nếu hôm nay các vị mua vật phẩm trị giá trên một tỷ tệ thì sẽ được giảm giá 5%. Nếu giá trị giao dịch trên hai tỷ sẽ được giảm giá 10%".
Ngô Bình quan sát xung quanh, anh phát hiện ở đây có tới vài trăm viên đá. Viên nhỏ nhất cũng nặng tới hơn năm chục cân, còn những viên to thì tới cả tấn.
Ngô Bình nhìn xung quanh một lượt, viên đá rẻ nhất có giá tám mươi tám triệu tệ, đắt nhất là một tỷ tám trăm chín mươi tám triệu.
Bởi vì ngân sách có hạn, anh sợ mình sẽ nhìn trúng quá nhiều viên đá nên anh quyết định sẽ bắt đầu nhìn từ những viên có giá trên ba trăm triệu.
Trong tất cả những khối đá thô có tất cả tám khối đá đắt nhất, được gọi là "Tam Hoàng Ngũ Đế". Tam Hoàng nhắc tới Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng. Còn Ngũ Đế là nhắc tới Xích Đế, Thanh Đế, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế.
Khối đá đầu tiên mà Ngô Bình dùng mắt thần để nhìn là khối Thiên Hoàng. Giá của khối đá này là tám trăm chín mươi tám triệu. Khối đá này cao khoảng ba mét, rộng khoảng hai mét, trọng lượng hơn bảy tấn. Ở trên đỉnh khối đá có một cái lỗ nhỏ chỉ to cỡ nắm đấm. Nhìn qua cái lỗ đó sẽ thấy bên trong có màu xanh lục, hơn nữa đó là màu xanh của loại ngọc đế vương, thuỷ tinh chủng!
Ngọc đế vương là loại ngọc phỉ thuý quý giá nhất, tên gọi khác của nó là ngọc tổ mẫu, vô cùng hiếm gặp. Cho dù là ngọc đế vương băng chủng thì giá cũng không hề rẻ.
Đường Minh Huy nhìn khối đá này, nói: "Nghe nói, khối đá này được phát hiện từ thời nhà Thanh. Thời đó nó đã làm chấn động dư luận, nhưng nó chưa từng được bán ra".
Ngô Bình: "Cái giá này thực sự là quá cao".
Đường Tử Di hỏi: "Anh, anh cảm thấy khối đá này thế nào?"