Lúc này, Tiết Thái Hổ đang tiếp một vị khách trong phòng đọc sách. Đó là một người thanh niên chừng hai tám, hai chín tuổi. Người đó mặc âu phục, tóc tai chải chuốt bóng mượt nếp nào ra nếp đó.
Người thanh niên cười hỏi: “Ông Tiết, là điện thoại của Đường Tử Di sao?”
Advertisement
Tiết Thái Hổ gật đầu đáp: “Bọn chúng tách nhau ra rời khỏi đây, cho nên tôi bảo đám tay sai cố tình thả Đường Minh Huy đi. Đợi khi bọn chúng họp lại với nhau chúng tôi sẽ trừ khử toàn bộ”.
Tiết Thái Hổ rút ra điếu xì gà, nói tiếp: “Đoạn đường núi đó vô cùng hiểm trờ, bên dưới là vực sâu không thấy đáy, phía dưới lại còn là một dòng sông lớn. Nếu ở đó mà xảy ra tai nạn xe thì đến xương cốt cũng chẳng tìm thấy”.
Người thanh niên kia cười đáp: “Ông Tiết vất vả rồi. Theo đúng hẹn, lô hàng hơn hai tỷ tệ đó thuộc về ông. Hơn nữa, nhà họ Đường chúng tôi sẽ mở họp báo nói rằng mấy người Đường Minh Huy gặp tai nạn xe, hoàn toàn không liên quan gì đến ông Tiết cả”.
Tiết Thái Hổ nhìn người thanh niên kia, đáp: “Đường Minh Tín, thủ đoạn của cậu đúng là khiến người ta bái phục, đến người nhà mình cũng sẵn sàng xuống tay. Quá bá đạo, quá thâm hiểm!”
Đường Minh Tín thản nhiên đáp: “Cũng chẳng còn cách nào, dã tâm của Đường Minh Huy quá lớn, làm được vài vụ làm ăn lớn xong đến ông cụ nhà tôi cũng bắt đầu coi trọng ông ta. Mẹ và anh trai tôi vì việc đó mà vô cùng phiền não, tôi chỉ đành nghĩ cách xử lý hai bố con nhà đó”.
Tiết Thái Hổ: “Tôi không có hứng xen vào chuyện của nhà họ Đường. Có điều sau khi việc thành, tôi không muốn xuất hiện bất cứ tin đồn bất lợi nào liên quan đến mình”.
Đường Minh Tín đáp: “Ông Tiết cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết chu toàn mọi việc, tôi đã nghĩ tới mọi khả năng rồi. Chắc chắn sẽ không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra”.
Tiết Thái Hổ gật đầu đáp: “Làm những việc như thế này rất nguy hiểm, nếu có sơ sót gì thì tôi sẽ mất hết uy tín. Cho nên, lần này tôi đã phái hai cao thủ đi rồi. Tuy nhiên, tiền thuê cao thủ sẽ do nhà họ Đường chi trả”.
Đường Minh Tín cười đáp: “Đó là chuyện đương nhiên!”
Trên đường, Cương Tử đang phóng như bay, nhưng đến đoạn đường hiểm trở thì không thể không giảm tốc độ. Đoạn đường núi này có mười tám khúc quanh, bên dưới là vực sâu hun hút. Dưới vực thẳm còn có một dòng sông lớn, ở đoạn đường như vậy thì làm gì có ai dám phóng nhanh.
Họ đi hai mươi phút mới tới gần chỗ Đường Minh Huy.
Cương Tử dừng xe lại, bên phải là vực sâu, bên trái là núi cao hiểm trở. Ngô Bình xuống xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Đường Minh Huy đang trốn trong một bụi cây cách đó chừng mười mấy mét. Ông ấy đang run lên bần bật.
Đường Minh Huy mắt dán chặt vào con đường dưới núi, thấy mấy người Ngô Bình tới thì vội vã chạy xuống dưới, vừa chạy vừa hô lên: “Mau khởi động xe, đi mau!”
Thế nhưng, ông ấy mới chạy được một đoạn thì một chiếc xe việt dã từ đằng sau phóng vọt lên, chặn đường lui phía sau. Chỉ vài giây sau, phía trước lại xuất hiện thêm một chiếc xe giống vậy, chặn luôn cả đường phía trước.
Trên mỗi chiếc xe đó có sáu người đi xuống, trong tay đám người đó là hai cây súng ngắn, bốn khẩu súng cầm tay cỡ nhỏ hơn, những người còn lại thì tay lăm lăm dao rựa.
Đường Minh Huy thất kinh, đứng im không dám động đậy, vẻ mặt vô cùng khó coi, trong bụng thầm nhủ lần này xong đời!
Trong hai đoàn người đó, có một người đàn ông trung niên bước ra. Cánh tay phải của ông ta tím bầm lại, tay không có móng, vừa nhìn là biết luyện một loại độc chưởng gì đó. Ngô Bình liếc mắt nhìn là biết đây không phải cao thủ hạng xoàng!
Người đàn ông trung niên đi tới cách Ngô Bình hai mét, lạnh lùng nói: “Các vị, vô cùng xin lỗi, tôi được lệnh tiễn các vị lên đường”.