Không lâu sau, bốn người bệnh được dẫn tới, hai người bệnh ung thư dạ dày, một người ung thư phổi, một người ung thư ruột, cơ bản đều là giai đoạn cuối.
Lưỡng Nghi châm được hắn thi triển nhiều lần như vậy, tất nhiên không có bất luận vấn đề gì.
Nửa tiếng sau, ba người bệnh thuận lợi được chữa khỏi.
Mạc Phàm thấp thu một chút linh khí trong ngọc bội, đang chữa trị cho một người bệnh cuối cùng, cửa phòng khám “Rầm” một tiếng mở ra.
Lưu Nguyệt Như chưa tới, trái lại một người đàn ông xa lạ lại xông vào.
Người đàn ông này gần 30 tuổi, tóc chải chuốt, trên người là bộ tây trang giá trị xa xỉ, giày da trên chân được lau sáng bóng như gương.
Bộ dạng người đàn ông này không tính là tuấn tú, nhưng rất khí phách, làm cho người ta có cảm giác rất đặc biệt.
Sau lưng người đàn ông này là một thư ký, cầm theo một cái túi xách, không biết bên trong chứa thứ gì.
Người đàn ông này vừa tiến đến, vốn là nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt ngả ngớn nhìn Mạc Phàm.
- Cậu là Mạc Phàm sao?
Người đàn ông hỏi.
Mạc Phàm đã sớm chú ý tới người đàn ông này, nhưng đang thi triển Lưỡng Nghi châm, nên không để ý đến anh ta.
Không đợi hắn mở miệng, Tiểu Nguyệt ở bên cạnh bất mãn đi tới.
- Vị tiên sinh này, bác sĩ Mạc của chúng tôi đang chữa trị cho người bệnh, mời các anh đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy bác sĩ Mạc chữa trị.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái, cũng không để ý.
Trái lại thư ký bên cạnh cười khinh miệt.
- Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?
- Là ai thì sao chứ, nơi này là phòng khám của bác sĩ Mạc, cho dù là ai đều mời các anh ra ngoài trước.
Tiểu Nguyệt hơi tức giận nói.
Nơi này là phòng khám không phải cái chợ, hơi lơ là một chút sẽ ảnh hưởng đến chữa trị cho người bệnh.
Lông mày người đàn ông nhướn lên, liếc mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái, một tay nâng cằm Tiểu Nguyệt lên, trên mặt đều là đùa giỡn.
- Ôi, y tá này còn rất cay đó, tôi thích, nếu tôi là bộ trưởng marketing tập đoàn Mộc thị, một trong những thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn Mộc thị, có cần đi ra ngoài trước không?
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt sửng sốt, trong chớp mắt đã quên mình đang bị người đàn ông này đùa giỡn, chỉ nghĩ đến những lời người đàn ông nói.
Bộ trưởng của tập đoàn Mộc thị, thành viên hội đồng quản trị sao?
Bệnh viện này cũng thuộc tập đoàn Mộc thị, đừng nói đến cái phòng khám này.
Có thể nói chắc chắn, chỉ cần một câu của người đàn ông này, viện trưởng của bệnh viện sẽ bị mất chức, càng không cần phải nói những người khác, ngay cả Mạc Phàm cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng Tiểu Nguyệt vẫn hất tay người đàn ông.
- Vậy cũng không được, mời các anh nhanh chóng rời đi, bác sĩ Mạc đang cứu người, không thể bị quấy rầy, nếu không đi tôi sẽ gọi cảnh sát đến.
Quan lớn thì sao chứ, có lớn như mạng người không?
Người đàn ông nhíu mày, trên khuôn mặt xuất hiện chút âm trầm, giống như bị tát mấy cái.
Anh ta đường đường là bộ trưởng của tổng bộ tập đoàn Mộc thị, thành viên hội đồng quản trị, thân phận tôn quý cỡ nào, tới nơi nhỏ như thành phố Đông Hải là đã hạ mình, không ngờ thân phận như vậy lại bị một y tá đuổi đi.
Đừng nói đến bệnh viện nhỏ này, cho dù là bệnh viện lớn nhất tỉnh Giang Nam của Mộc gia, chỉ cần anh ta xuất hiện, không biết bao nhiêu bác sĩ y tá cúi đầu khom lưng với anh ta.
Thư ký nam thấy người đàn ông kia khó chịu, vội vàng lạnh lùng nói:
- Mạc Phàm, vị y tá này của cậu không hiểu quy củ, tôi thấy vẫn nên giúp cậu đổi người khác.
Tuy giọng điệu nói chuyện của thư ký này thấp hơn người đàn ông vừa rồi một chút, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng.
Dù sao cũng là thư ký của bộ trưởng, rất có khả năng là bộ trưởng nhiệm kỳ tiếp.
Nói chuyện với một bác sĩ của bệnh viện, tất nhiên không cần quá khách sáo.
Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang trong mắt lóe lên, vẫn không để ý đến hai người như trước, chỉ nói với Tiểu Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, giúp tôi rót ly nước.
Tiểu Nguyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại đi qua rót nước cho Mạc Phàm.
- Lau mồ hôi giúp tôi.
Mạc Phàm lại nói.
- A…!
Tiểu Nguyệt đáp lại, cầm lấy khăn đã tiêu độc lau mồ hôi cho Mạc Phàm.
- Lau luôn cho người bệnh này đi.
Mạc Phàm nói tiếp.
- Được rồi.
Tiểu Nguyệt vội vàng nghe theo.
- Viết phương thuốc giúp tôi, lát nữa đưa cho người nhà người bệnh, bảo ông ấy uống mỗi ngày, 50 gam Long Cốt, 50 vô lại… Mạc Phàm vừa thi châm vừa nói phương thuốc.
Tuy Tiểu Nguyệt tò mò Mạc Phàm đang làm gì, nhưng vẫn ngồi xuống, lấy giấy bút.
- Mạc thần y, viết theo lối chữ khải hay lối viết thảo?
- Bình thường cô viết thư tình thế nào thì viết như thế đi?
Lần này làm khó Tiểu Nguyệt rồi, ngón tay gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chậm chạp không biết nên đặt bút thế nào.
Tiểu Ngọc có thể trở thành y tá của Mạc Phàm, ngoại trừ tính cách tốt ra, đó là bộ dạng xinh đẹp, dáng người cao.
Lúc ở trường học được người ta theo đuổi, lúc ở bệnh viện được bác sĩ, y tá, người bệnh theo đuổi, ngoại trừ Mộc Phong Vãn ra thì cũng là mỹ nữ của bệnh viện Nhân Đức, đã viết thư tình bao giờ?
- Bác sĩ Mạc, tôi chưa từng viết thư tình.
- Vậy thì nghĩ xem nên viết thư tình thế nào, thì viết thế ấy, bác sĩ có thể xem hiểu là được.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Như vậy có không chuyên nghiệp hay không?
Tiểu Nguyệt xoắn xuýt nói.
- Có thể chữa bệnh cứu người là được.
…
Hai người thoải mái trêu chọc ở đây, chọc tức người đàn ông và thư ký ở bên cạnh bị bơ.
Khuôn mặt hai người càng lúc càng khó coi, giống như màu gan heo chết vậy.
Hai người bọn họ là ai, đừng nói Mạc Phàm một bác sĩ nho nhỏ, cho dù là viện trưởng của bệnh viện này đến đây, cũng phải cung kính với bọn họ.
Vậy mà một bác sĩ một y tá coi bọn họ như không khí.
- Mạc Phàm, cậu đừng có mà điếc không sợ súng, không nghe chúng tôi đang nói chuyện với cậu sao?
Thư ký tức giận quát lên.
Mạc Phàm hạ một châm cuối cùng, lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía thư ký kia, giọng nói lạnh lẽo:
- Có phải anh bị mù hay không, không thấy tôi đang cứu người sao?